Quân địch tấn công, ngày thứ nhất.
Có chút bất ngờ, binh sĩ bên Austin cố thủ trong đồn luỹ cho thấy khả năng chiến đấu khá tốt.
Nói là khá tốt, nhưng đó chủ yếu là bởi ưu thế vốn có của phe phòng ngự.
Nếu nói chính xác hơn thì đồn luỹ giống như những chiến hào ở trên cao vậy. Phía phòng ngự cố thủ trên đó rồi bắn trả lại quân địch.
Cũng may mắn là tuy số lượng binh lính ở Mashdale khá ít nhưng ngược lại đạn và thuốc súng thì rất nhiều, vậy nên sẽ không phải lo hết.
Và với cuộc chặn đánh có dư giả nguồn lực như vậy đã khiến xác lính Sabbat chất đống trên đồng bằng.
Vì cuộc xâm lược Sylph hiện nay đã mất đi tính bất ngờ khi trước, giờ đây ưu thế lại nghiêng về phía phòng ngự, dù cho số lượng binh lính ít hơn.
Và may mắn hơn nữa.
Không biết có phải do quân địch không thể bổ sung đủ ma thạch hay không, hoặc là do thành công trong cuộc xâm lược Sylph nên đã ngạo mạn và chủ quan, mà bọn chúng đã tiến công thẳng vào pháo đài mà không thực hiện đòn tấn công sơ bộ bằng ma pháp nào cả.
Có khi là chỉ huy tiền tuyến bên Sabbat không nắm rõ được về đội hình phòng thủ của quân Austin cũng nên.
kết quả, quân phòng thủ của Austin đã cầm cự được hơn nửa ngày với lực lượng còn nguyên vẹn.
Mãi đến cuối ngày, quân địch mới nhận ra tấn công bằng vũ lực như này sẽ vô cùng bất lợi và quyết định rút lui.
Tại ngày đầu tiên này, có thể nói là Austin đã thắng lớn.
Cuộc tấn công này của quân địch buồn cười đến mức bị chế giễu là “một lũ ngu ngốc quá khích, lao đến chỉ để trở thành bia ngắm bắn”.
Vốn dĩ, Mashdale này là thành phố trong quá khứ đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến và chưa từng một lần thất thủ.
Trong cuộc nội chiến năm xưa, sau khi thành công ngăn chặn sự xâm lược của kẻ thù sau hơn 10 năm, người dân Mashdale đã tự hào rằng đây là thành phố mà không một quân đội nào có thể chiếm lấy được.
Thành phố được biết đến là bất khả xâm phạm này, với người dân Austin cũng chính là biểu tượng của hy vọng.
Đó hẳn là lý do tại sao tinh thần các binh sĩ được nâng cao, từ đó cho thấy năng suất làm việc cũng hiệu quả hơn bình thường.
Dù đã xây dựng cách đây hơn 100 năm, đến giờ pháo đài vẫn được tự hào với khả năng phòng thủ ấn tượng, đúng như những giai thoại của nó.
.
.
.
“T-tay, tay tôi ……”
“Anh sẽ được điều trị ổn cả thôi. Xin hãy vào trong phòng khám”
Tuy nói là Austin chiếm được ưu thế, nhưng quân thực tế thì những người bị thương vẫn liên tiếp được chuyển đến.
Khác với nơi tiền tuyến mọi người đang ăn mừng chiến thắng, bệnh viện dã chiến lại rơi vào cảnh hỗn loạn như thường lệ.
Trong số các bệnh nhân lần lượt được đưa đến, có bao gồm những người bị trúng đạn, những người bị thương do lựu đạn ném vào, và cả những người bị cuốn vào các vụ nổ hay bị ngã nữa.
“…… gehh, ca này bị gãy xương chậu mất rồi. Ở đây không thể xử lý được”
“Vậy à. Thế hãy chuyển anh ấy qua giường bệnh ở trụ sở đi”
“Tình trạng như thế đừng cho cơ thể di chuyển quá nhiều, để bị xuất xuyết là toang đấy”
Việc chiến sự có được ưu thế không có nghĩa là thương vong bên mình sẽ đột ngột giảm đi.
Ngược lại, chính vì họ chiến dấu rất tốt nên những người bị thương mới có thể bình an rút lui về phía sau, từ đó các ca khám cũng sẽ tăng lên.
Tất nhiên, đây là một điểu rất đáng mừng.
Vì nếu có thể cứu sống được nhiều người hơn, trận chiến này vẫn có thể cầm cự kéo dài được.
“Sếp nhỏ à. Anh đói bụng quá, nhưng lại chẳng có thời gian rảnh mà ăn luôn”
“Hãy cố gắng tranh thủ nhấm nháp phần ăn trong lúc chữa trị đi. Phải chú ý cung cấp cho cơ thể đầy đủ dinh dưỡng, không là việc hồi phục ma lực sẽ chậm lại đấy”
“Bộ anh bị xem là bình chưa ma lực hay gì à”
Dù trong môi trường làm việc khắc nghiệt như thế này, chúng tôi phải luôn đảm bảo rằng mình có được dinh dưỡng đầy đủ.
Dù sao đối với lính quân y, ma lực chính là nguồn lực quan trọng nhất.
Cả tôi bây giờ cũng phải vừa làm việc trong lúc ngậm trong miệng viên kẹo nhận được từ ông bác lúc trước.
“Người này cần được hồi phục. Xin hãy uống bí dược để hồi ma lực rồi điều trị”
“…… lại nữa à”
“à, nhỡ hãy chú ý đến thời gian dùng thuốc. Phải sau ít nhất mỗi 3 tiếng mới sử dụng tiếp được, nếu không tác dụng phụ lên cơ thể sẽ nặng lắm đấy”
Trong khi cẩn thận dằn dò y sĩ trẻ tuổi Kale-san, tôi liền mở rồi đưa cho anh ấy 1 lọ thuốc.
Thật tốt khi Mashdale có nguồn cung dồi dào như vậy, dù sao giữa việc có bí dược hay không sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất rất lớn.
“Ủa sếp. Thứ thuốc liều mạnh như vậy, chẳng phải chỉ nên dùng một ngày một viên thôi sao”
“Chỉ cần sau 3 tiếng là có thể sử dụng tiếp được rồi. Mà nếu không dùng thì cũng không thể hồi phục được”
“…… tác dụng phụ là gì, anh muốn hỏi có được không ?”
“Cái đó ….. không cần biết thì tốt hơn. Với lại dù biết hay không thì việc chúng ta phải làm vẫn không thay đổi”
“Có khi nào, chỉ mỗi anh là phải chịu sự bất công không vậy ?”
“Tự nhiên nói gì vậy”
Vì nguyện vọng làm việc ở tiền tuyến nên hẳn đã từng nghĩ về chuyện này rồi, nhưng có vẻ là anh ấy đã quá lạc quan về nội dung của công việc rồi cũng nên.
Quân y tại tiền tuyến là bộ phận những người phải phụ thuộc vào thuốc rồi liên tiếp trị liệu suốt 3 đến 4 giờ là chuyện bình thường.
Thậm chí những lưc còn không có thời gian để nghỉ, bởi vì tốc độ trị liệu vủa chúng tôi chính là tốc độ bổ sung binh lực của quân bên mình.
“Chẳng phải đêm qua đã được ngủ nghỉ đủ rồi sao. Vậy nên nếu tầm 3-4 ngày sau không được ngủ thì cũng đừng phàn nàn đấy”
“Ehh”
“Đó chính là ý nghĩa của việc tình nguyện ra tiền tuyến đó. Thông thường chỉ có những người có ý định tự tử hoặc những khổ dâm mới muốn như thế thôi”
“Không phải chứ ……”
Có vẻ hiểu rằng những gì tôi nói không phải đùa, anh ta bắt đầu xanh mặt lại.
Mà cũng vì lý do đó nên ở đây thể lực rất là quan trọng.
“Ít ra thì tính mạng chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm. Vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị buộc phải chạy ra tiền tuyến”
“Có nơi làm việc nào có thể tệ hơn ở đây nữa hả trời”
Suốt nửa năm nay, tôi đã liên tục bị tiểu đội trưởng hành lên hành xuống.
Tất cả những việc đấy là nhằm mục đích để rèn luyện. Vì theo quan điểm của ngài ấy, việc rèn luyện thể lực chính là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Tôi đến giờ vẫn nhớ như in ký ức ám ảnh lần đó bị ngài ấy quát mắng rằng: “Đó là thứ mà nhóc còn thiếu nhất bây giờ, đồng thời cũng là thứ quan trọng nhất”, rồi bắt phải chạy marathon với Balô trang bị đầy đủ cho đến khi ói ra máu.
Nhưng cũng nhờ có bài huấn luyện đó nên tôi mới thành công rút lui đến Mashdale được.
Nói tóm lại, để có thể sống sót trên chiến trường thì thể lực chính là thứ quan trọng nhất.
“Tiếp theo em sẽ uống. Cho xin 1 lọ đi”
“Ehh, chẳng phải vừa nãy em mới uống đó sao ?”
“Không sao đâu. Em còn trẻ nên nội tạng khoẻ lắm”
“……”
Anh y sĩ trẻ nhìn tôi với ánh mắt như nhìn vào thứ gì đó rất đáng sợ vậy. Không mấy bận tâm đến việc đó, tôi nhanh chóng uống cạn lọ thuốc trong 1 hơi.
Đúng là uống thuốc này quá độ sẽ có các ảnh hưởng như khiến cơ thể chậm phát triển, hay là làm cho tim đập nhanh hơn, nên vẫn phải cần chú ý.
Tuy nhiên với tình hình hiện tại là binh sĩ chiến đấu ở đây không đủ, nếu tiền tuyến bị đánh bại thì mạng sống của tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm mất.
Vậy nên một chút liều lĩnh là không thể tránh khỏi. Gale-san cũng từng nói như vậy.
“Thôi được rồi, anh sẽ làm !”
“Cảm ơn vì sự hợp tác”
Nhìn tôi bình tĩnh tiếp tục trị liệu, anh ấy dường như cũng đã hạ quyết tâm và uống hết lọ thuốc trong 1 ngụm.
Thật tốt quá. Thứ thuốc này còn có cồn nên có tác dụng phụ là nâng cao tâm trạng của người sử dụng một chút.
“Được rồi. Vậy giờ có bao nhiêu bệnh nhân, rồi là bao nhiêu thuốc cứ dồn hết qua đây, anh mày lo được hết”
“Ừm, nhờ cậy vào anh đấy”
Một khi đã uống được rồi, đến lần tiếp theo sẽ không còn do dự nữa.
Đối với các quân y, việc sử dụng càng nhiều chất kích thích sẽ khiến họ càng hưng phấn hơn. Một số người thậm chí còn bắt đầu có sở thích xa xỉ như là uống rượu khi làm việc ca đêm nữa.
Không biết là nên vui hay buồn, nhưng tôi thực sự chẳng cảm thấy phấn khích hay gì cả. Có thể là bản thân thực sự có khả năng kháng rượu rất mạnh cũng nên.
.
Cứ như vậy, ngày đầu tiên của trận chiến trôi qua với việc chúng tôi tiếp tục điều trị cho những bệnh nhân bị thương nhẹ cho đến khi màn đêm buông xuống.
Thật may là không có ai trong tiểu đội Garback bị đưa đến cả.
Và vì hôm nay hầu như không có ai tử trận, bọn họ nhất định vẫn còn sống.
.
“…… Chẳng phải trận chiến kết thúc rồi à ?”
“Chính vì trận chiến đã kết thúc nên họ mới đến đó”
Đêm hôm đó vẫn như thường lệ, phòng khám tiền tuyến vẫn rất đông đúc.
Lúc này chúng tôi phải tiếp đón những binh sĩ bị thương do phải cầm cự cả ngày trên đồn lũy. Bọn họ là những người chỉ có thời gian đi điều trị sau khi quân địch rút lui.
“Vì vùng bị nhiễm khuẩn đó rất nguy hiểm nên tôi sẽ kê thuốc. Xin hãy uống liên tục trong 3 ngày”
“Đã rõ, bác sĩ nhỏ”
Chúng tôi là những người duy nhất có mặt tại cơ sở y tế tiền tuyến ở Mashdale.
Tuy có nhiều ca được chuyển vào trong trụ sở điều trị bớt, nhưng công việc vẫn rất bận rộn.
“…… buồn ngủ quá”
“Nếu mệt quá thì hãy chợp mắt chốc lát đi, trong lúc đó em sẽ xử lý dùm cho”
“Chuyện này …… với tư cách là người lớn thì quả nhiên không thể chấp nhận được”
“Vậy xin hãy tiếp tục đi”
Do đã quen với việc thức đêm nên tôi vẫn còn khá sung sức, nhưng với y sĩ trẻ như anh ấy thì có vẻ bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi.
Nhớ hồi đầu lúc chưa quen thức đêm tôi vẫn hay bị như vậy.
“Nếu anh cố gắng thêm một chút là số lượng bệnh nhân cũng sẽ giảm đi. Xin hãy cầm cự đến khi đó”
“Ouu ….”
Cũng thật may mắn là đêm hôm nay vẫn được ngủ 2 tiếng.
Đến tầm 3 giờ sáng thì cuối cùng các bệnh nhân đã được trị liệu hết, vậy nên chúng tôi vẫn được phép nghỉ ngơi.
Trong những ngày có chiến đấu mà buổi tối vẫn được ngủ thì là kì tích rồi.
Như vậy là có thể hiểu được trong ngày đầu tiên, Austin đã chiếm ưu thế đến mức nào.
.
.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc là sang đến ngày thứ 2, quân địch lại bắt đầu tấn công tiếp.
“Núp đi ! đừng để bị cuốn vào sóng xung kích !”
“Đồn luỹ đang bị phá huỷ, đồng đội của tôi cũng sẽ bị chôn sống mất !”
Từ sau hôm đó trở đi, các binh lính Sabbat đã tiến hành bắn phá sơ bộ nhiều giờ bằng ma thuật như thường lệ.
Điều này trước tiên sẽ làm suy yếu lực lượng phòng thủ, rồi sau đó mới lao vào tiêu diệt. Đây là một chiến thuật cơ bản đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần ở chiến tuyến phía Tây.
“Quân địch lao đến kìa, bắn đi !!”
Bên chúng tôi cũng được dẫn dắt và bắn trả từ đội ma đạo sư của thiếu uý Aria, nhưng thực sự thì hoả lực quá cách biệt.
Khác hẳn với ngày đầu tiên, phía Austin chúng tôi đã gặp phải vô số khó khăn.
Phải núp sau xác đồng đội để tránh khỏi những đợt sóng xung kích, địa ngục như mọi khi lại bắt đầu lan rộng trên các đồn luỹ.
.
.
“Đ-đau, đau quá !!!!”
Từ khi quân địch bắt đầu bắn phá vào ngày thứ 2, số lượng thương vong của quân đồng minh tăng vọt.
Ngay từ buổi sáng, bộ phận quân y tiền tuyến đã phải sấp mặt vì số lượng người bị thương rồi.
“Tskk xuất huyết trong khoang bụng à …… khỉ thật, nhanh đưa người này vào trụ sở đi”
“Vâng, sensei”
Số lượng người bị thương nặng được chuyển đến gia tăng đáng kể. Trong lúc này, chúng tôi buộc phải đưa ra lựa chọn về sinh mạng.
“Sensei, người này hơi thở đang yếu dần rồi”
“Anh ta hết cứu rồi …… chuyển ra đi”
……. Rốt cục, cùng với những người bị trọng thương được đưa đến, nhiều người khác hết cứu cũng được chuyển đem ra.
.
Sau khi trận chiến diễn ra được vài giờ.
“Này …… !? Khoan đã, cậu kia”
Trong khi tôi đang thực hiện phân loại, một y sĩ phía sau đột nhiên thốt lên một giọng sửng sốt.
“Nóng, agyaa ……. C-cứu, với”
“Đ-đợi chút nào, chúng tôi đang điều trị đấy …..”
Khi quay người lại, tôi thấy có một binh sĩ đang xổ đẩy chen lấn hàng lao vào bệnh viện.
Người binh sĩ này đang thở hổn hển, bám lấy y sĩ kia như thể đang ôm chầm lấy vậy.
“Tôi không, muốn chết ……”
“Chuyện này ……. Vẫn đang còn nhiều người đang xếp hàng nữa”
“C-cứu, với”
Hầu hết khuôn mặt của người lính bị thương bị phủ lên một lớp da đỏ ửng, hai má trắng bệch và đôi mắt mờ mịt.
Toàn bộ phần thân trên nổi đầy mụn nước trắng xóa, thậm chí có một số chỗ chị cháy đến thành than rồi.
Tất cả các y sĩ và y tá xung quanh đều chết lặng trước trước vết bỏng kinh hoàng của người đó.
………
“Cứu, vớiiii ……”
“aa, …..”
Kale-san có lẽ mới lần đầu tiên thấy trường hợp bị thương nặng như thế vậy. Dù đang điều trị cho một bệnh nhân bị bỏng toàn thân khác, nhìn thấy cảnh này khiến cơ thể anh ta cứng đờ lại.
Không ổn rồi, nếu Kale-san, người khám chủ đạo mà cứ bất động như thế sẽ khiến cho toàn bộ quá trình khám bệnh tạm dừng mất.
“Sẽ ổn cả thôi, anh kia. Hãy qua đây rồi tôi sẽ kê cho một ít thuốc”
Tôi đành phải tạm dừng việc phân loại và nhanh chóng kéo tay người lính bị thương ra để giải cứu cho y sĩ trẻ kia.
Lúc này đột nhiên da cánh tay của người lính bị thương đó bị bong ra, một dòng huyết tương loãng màu vàng chảy xuống găng tay của tôi.
“Gua ……..”
“Hãy để kệ nó đi”
Sau đó tôi ôm lấy mặt người lính bị thương và hút thuốc nước đã chuẩn bị vào một ống tiêm.
Rồi đồng thời, ra hiệu cho y sĩ trẻ kia tiếp tục công việc trị liệu.
“Tôi, là người còn sống, chiến tuyến phía Tây, đó”
“Vậy à”
“Không muốn chết, ở cái nơi như này, không muốn chết đâu”
“Sẽ ổn thôi, hãy bình tĩnh lại và thở đều”
“Vẫn chưa, muốn chết ———“
Đối với các vết thương bỏng, tuỳ vào mức độ nghiêm trọng mà triệu chứng cũng khác nhau.
Nếu là vết bỏng có màu đỏ thẫm thì chứng tỏ các dây thần kinh bẫn còn sót lại, nhưng nếu là màu trắng nhợt nhạt hoặc cháy đen thì tức là đã không còn lại chút dây thần kinh nào cả.
“Cuối cùng ……. Muốn gặp, cô ấy”
“…….”
“Sau đó, truyền đạt, cảm xúc, của tôi ———“
Nói cách khác, hiện nay bệnh nhân này hoàn toàn không hề cảm thấy đau dù đang bị ôm chặt lấy làn da bỏng rộp của mình.
Tôi vẫn cứ tiếp tục ôm người lính đang khóc trong tay và từ từ nhỏ thuốc vào miệng anh ta.
“Aa ……”
“Đúng rồi, cứ như vậy rồi nghỉ ngơi đi”
Sau khi được tôi dùng ống tiêm bơm hết thuốc vào miệng, đôi mắt của người lính trở nên trống rỗng.
Chỉ trong chốc lát, hơi thở anh ta trở nên nông hơn và bắt đầu ngủ thiếp đi.
“Anh không cần phải suy nghĩ gì nữa cả, hãy cứ yên lặng ngủ đi”
“…… v,âng…..”
Dần dần, người lính đó ngất đi trong vòng tay tôi.
“A…….”
Hơi thở anh ta thực sự rất nông và yếu ớt.
“Chị y tá, hãy đưa người này đến nơi chỉ định đi”
“…….. chuyện này”
“Nhờ chị lo việc hậu sự”
Thứ thuốc tôi cho anh ta uống hồi nãy, thực chất là một liều thuốc ngủ mạnh.
Do vết bỏng quá nặng nên dù có cố hết sức cũng rất khó có thể cứu được.
Vậy sẽ tốt hơn nếu có thể để anh ấy ra đi mà không cảm thấy đau đớn.
Thực ra, việc bệnh nhân đột nhiên chen lấn hàng lao đến trong lúc trị liệu cũng không phải hiếm.
Trong những trường hợp như vậy, nếu không thể giải quyết càng nhanh càng tốt thì việc điều trị cho những người khác sẽ bị chậm trễ.
Tuy nhiên, nếu đối xử quá lạnh lùng một cách không cần thiết, sẽ không chỉ khiến người bệnh hoảng sợ mà còn ảnh hưởng đến tinh thần của các binh sĩ khác nữa.
“Người tiếp theo”
Vậy nên, tôi thường phản ứng và xử lý một cách bình tĩnh như đã làm vừa nãy.
Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng chúng tôi thực sự không còn cách nào khác để đảm bảo việc điều trị y tế diễn ra suôn sẻ cả.
Cách thức xử lý tuy với mỗi người sẽ khác nhau, nhưng khi đã không thể nói lý lẽ được nữa, cách tốt nhất là cứ cho họ một liều thuô ngủ.
“……. Xin lỗi sếp nhỏ. Vì để em làm công việc khó khăn như vậy”
“Xin cứ gọi Touri là được rồi”
Tuy nhiên dù đã trải nghiệm bao nhiêu lần rồi, việc ôm một người sắp chết trong tay như vậy, nó đau đớn lắm.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không tài nào quên được cảm giác cơ thể lạnh tanh và cứng ngắc của những binh sĩ đó.