Tiền tuyến đúng là một nơi hỗn loạn. Lũ Kobold thì la hét ỏm tỏi, và bên Wraiths thì cứ lạnh lùng mà giết từng đứa một. Và sau đó thì cái tên chiến binh đầu sư tử kia lại cho đám Wraith một nhát và tiễn chúng về âm phủ. Trong một khoảnh khắc, thế trận bỗng trở nên cân bằng giữa hai bên, nhưng điều này không thể kéo dài được. Dù số lượng của lũ Kobold có giới hạn, thì bên Wraith số lượng còn ít hơn nhiều. Phòng tuyến sẽ bị sụp đổ sớm thôi.
Và sau đó thì chuyện này diễn ra. Khi con Wraith cuối cùng bị Sabnac tiêu diệt, lũ Kobold bắt đầu quay sang tấn công tôi. Nhưng chúng ngay lập tức trở thành nạn nhân của ma thuật của tôi.
Um, võ thuật đấy.
Cơ thể tôi được cường hóa bằng ma thuật, và cho phép tôi né tránh những đòn tấn công của chúng và phản đòn bằng những cú đấm cường lực.
Bọn Kobold bay lên trời chỉ bằng một cú chính diện. Thôi thấy bà, cái thằng đầu sư tử kia thấy tôi mất rồi.
“Ho ho.”
Hắn gầm gừ.
“Ta cứ tưởng ở đây chỉ toàn là lũ nhóc tì hỉ mũi không sạch chứ. Nhưng ngươi làm ta ngạc nhiên thật… Vậy, ta cho rằng ngươi là Ashtaroth.”
“Thật là vinh dự khi cuối cùng cũng được gặp mặt ngươi chăng?”
Tôi nói một cách vô tư, nhưng Sabnac tuyệt nhiên không hề vui chút nào.
“Ta đã đọc báo cáo từ thuộc hạ của ta. Một tên mảnh khảnh, trông như một ma pháp sư lại chính là một tên Quỷ Vương mới sinh. Có vẻ nhà ngươi phù hợp với miêu tả rồi.”
“Ta nghĩ chúng không nhắc đến vẻ đẹp soái ca của ta ư?”
“Ta không có thời gian để đùa với ngươi.”
“Không, hẳn là không rồi.”
“Ngươi dám quăng bùn vào mặt ta. Ngươi dùng ta để tấn công lũ người kia để ngươi có thể đi ăn trộm nhà kho của ta. Ta không biết liệu ta có nghe đến tên nào lại hèn hạ đến như thế trước đây hay chưa nữa.”
“Ta có nhờ sự bảo vệ của ngươi, nhưng ta chẳng hề nhớ ta có ký tên vào bất kì giấy tờ nào đâu nhỉ.”
“Vậy thì ngươi muốn làm gì cũng được miễn là nó không được ghi lại trên giấy hay sao hả?”
“Ta cho là thế… Chà, việc đó làm ta trở nên xấu xa phải không nào?”
Tôi cười như một tên đểu cáng và nhặt lên một thanh đoản kiếm lên. Có vẻ như một con Kobold đã dùng nó cách đây không lâu và tôi cũng chả cần phải xin phép làm gì.
“Trong trường hợp này, ta sẽ để cho vũ khí của mình nói chuyện thay vậy.”
“Ta hiểu. Vậy ngươi đã sẵn sàng mất đầu rồi chứ gì.”
“Oh, ta không biết ngươi đang nói ai đâu. Có thể đầu ngươi sẽ lìa khỏi cơ thể ngươi sớm thôi.”
“Và trình dùng kiếm của ngươi còn thấp hơn cả tân binh nữa. Ta không thấy bất kì lý do nào mà ta sẽ thua cả.”
“Phải, nhưng ta lại có ma thuật khá…khác biệt đấy.”
“Vậy ra đây sẽ là trận đấu giữa kiếm và ma thuật sao? Được, thú vị đấy.”
Sabnac nhổ nước bọt xuống đất rồi nâng thanh đại kiếm của hắn lên không trung.
Đúng là một nước đi chậm chạp, nhưng tôi cũng chả muốn nán lại để nhận lấy đòn đó đâu. Tôi có lẽ đã bị sẻ làm hai nếu tôi còn chần chừ đứng đó rồi cũng nên.
Và đó là những gì đã xảy ra. Một giây sau, thanh đại kiếm của Sabnac vung xuống và cắt tôi làm hai. Đúng là một vết chém khá ngọt từ đầu đến cuối, nhưng tôi vẫn còn sống nhăn răng đây. Bởi vì đấy chỉ là ảo ảnh mà tôi đã tạo ra thôi.
Sabnac phát hiện ngay lập tức vì nó không hề có chút phản kháng nào.
“Tsk!”
Hắn lại gầm gừ.
“Ngươi nghĩ ngươi thông minh sao!”
“Có lẽ một chút.”
Tôi phản công từ bóng tối. Tôi không nằm trong phạm vi quan sát của hắn và đã có thể đâm thanh đoản kiếm vào bên sườn của hắn.
-Hoặc không, vì hắn đã nhảy bắn đi để né với một phản xạ phi thường.
“Ngươi nhanh đấy. Như một con đũy mèo ấy.” (Trans: pussy cat :v)
“Ta là sư tử. Vua sư tử!”
Bất mãn vì bị gọi là mèo, hắn vung thanh kiếm bằng tất cả sức lực bình sinh của hắn.
Sức mạnh thật áp đảo, lưỡi kiếm lướt qua tôi và đập xuống mặt đất. Cú đập chả khác nào skill “sao băng” cả. Một cái hố bự chà bá lửa xuất hiện kế bên tôi. Tôi cảm thấy hãi hùng khi nhìn cảnh tượng đó. Nhưng không được. Tôi phải bình tĩnh, tự tin mà đánh giá tình hình.
Trong trận đấu một chọi một, hắn có mọi ưu thế thật.
Tôi đã rút ra điều này, và thế là tôi lui ra sau trong khi phóng thật nhiều hỏa cầu về phía hắn. Sau đó tôi cho gọi đám lính mà tôi đã để lại gần phòng ngai vàng của tôi.
Kể cả khi Sabnac khắc nỗi sợ hãi vào tâm trí họ, họ vẫn giữ chắc tấm khiên và tiếp tục thủ thế.
“Thằng ngu! Bộ ngươi tưởng lũ orc này thay đổi được gì sao?”
Sabnac ngay lập tức lại làm chủ chiến trường mà hắn đang chiến đấu, nhưng ngạc nhiên thay, hắn cũng đang vật lộn đôi chút vì phải chống lại những đòn ma thuật ấy.
Khả năng của hắn trong trận tay đôi này không có gì để thắc mắc, nhưng chống lại đòn công kích tầm xa và ma thuật rõ ràng là không phải điểm mạnh của hắn.
Nếu tôi có thể giữ thế trận này, cuộc chiến có thể kết thúc ngay tại đó. Nhưng Sabnac vẫn đang giữ vững cái miệng cười đó chứng tỏ còn lâu hắn mới quy phục.
Và thế là tôi hỏi hắn.
“Ngươi có vẻ thoải mái quá nhỉ Sabnac. Bộ ngươi chắc thắng rồi hay sao?”
“Chính xác. Tất cả những gì mà ngươi đang làm là câu thêm thời gian thôi. Nhưng ta tự hỏi rằng, ai sẽ là người được lợi khi cuộc chiến này kéo dài hả?”
“Ngươi có ý gì?”
“Cái hào mà ngươi đã đào trong thời gian ngắn ngủi ấy thì đúng là ấn tượng thật. Nhưng nó không hề bao quanh toàn bộ lâu đài của ngươi. Ta nghe nói rằng ở phía sau không hề được bảo vệ.”
“Sao nhà ngươi biết?”
Tôi giả vờ ngạc nhiên.
“Bởi vì ta không phải là thằng ngu. Trinh thám của ta đã báo cáo như thế.”
“Ta hiểu rồi. Vậy ta cho rằng ngươi sẽ cho một đám quân lính đang lẫn trốn đâu đó để rồi tấn công bọn ta từ phía sau hả?”
“Chà, ta đã quá rõ ràng rồi nhỉ.”
Sabnac nói một cách tự tin, nhưng hắn có tự tin thì cũng đúng thôi.
Lâu Đài Asthtaroth thật sự không được bảo vệ ở phía sau, cả hào lẫn binh lính. Nếu chúng đến từ phía đó, chúng sẽ tràn vào lâu đài và tất cả sẽ kết thúc. Đấy là do vị trí đó không được phòng thủ đến mức đấy.
“Sớm thôi, lính tinh nhuệ nhất của ta sẽ càn quét nơi này. Thượng Đẳng Kobold, là Kobold mạnh nhất trong quân đoàn của ta. Và chúng sẽ đập tan lõi của ngươi.”
“Và phá hủy cái lõi của ta nghĩa là game over chứ gì?”
“Chính xác.”
“Chà, ta phải ngăn lại mới được.”
“Ngươi không thể quyết định điều đó.”
Và sau đó, Sabnac rút ra một quả cầu thủy tinh và ném nó đi. Nó vỡ tan trên mặt đất và tỏa ra một luồng sáng ma thuật.
Cái vật thủy tinh này có vẻ như đã lưu giữ sức mạnh và nó là một ma cụ cho phép người sử dụng vốn không dùng được ma thuật, để phóng ra ma pháp một lần duy nhất.
Hắn liền sử dụng “Thiên Nhãn”, và bây giờ, cổng thành phía sau của Lâu Đài Ashtaroth hiện lên trên bầu trời.
Nó đã chuyển sang góc nhìn từ trên xuống. Và tất cả đều có thể thấy một nhóm Thượng Đẳng Kobold đang tiến quân đến cổng thành.
“Đây là hình ảnh từ khoảng mười mấy phút trước. Có nghĩa là lính của ta sẽ đến đây vào bất kì lúc nào.”
“Ta hiểu rồi. Nhưng ta cứ nghĩ có cái gì đó lạ lắm.”
“Lạ ư? Ngươi có ý gì? Ngươi bị điên rồi rồi.”
“Không hề. Ta chỉ bình tĩnh thế thôi. Quỷ Vương Sabnac, Thiên Nhãn của ngươi yếu vãi. Hay để ta cho ngươi xem nhá?”
Tôi cũng chả buồn đợi một câu trả lời, và với một vài câu, ma pháp đã hoàn tất. Hình ảnh mới nhất mới được update cho thấy một đám Kobold đang ở trước cổng thành. Sabnac nhìn mà sốc luôn.
“Cá-Cái gì?”
Phân nửa binh đoàn Thượng Đẳng Kobold không hề ở bên trong lâu đài, nhưng lại đang kẹt trong một cái hố ở trước cổng thành.
Phải, tôi đã cho vài kĩ sư đào một cái hố cỡ bự ở phía trước cổng thành.
Và Sabnac đã làm chính xác những gì mà tôi đã hy vọng hắn sẽ làm. Tôi thích thú nhìn mặt hắn. Đôi vai hắn đang run rẫy và vẻ mặt hắn đang tràn đầy sự giận dữ. Hắn tiếp tục chiến đấu với mong muốn được rạch cổ tôi ra. Nhưng nhìn hắn tôi lại cảm thấy được hồi sinh một cách kì lạ. Đấy là những khoảnh khắc của niềm hạnh phúc thuần túy ngay sau khi kế hoạch của mình cuối cùng cũng thành công.
*-*-*-*-*-*-*
Mr. Kuro
*-*-*-*-*-*-*