“N-Ngươi!”
Khuôn mặt của Sabnac đỏ bừng lên và rồi hắn giương nanh vuốt của mình. Kế hoạch của hắn ta đã phản lại chính hắn và điều này gây tổn thương đến lòng tự trọng của tên Quỷ Vương ấy.
“Ngươi chỉ có thể sử dụng những mưu kế hèn hạ như thế sao.”
“À, ta cũng đâu có nhiều lựa chọn gì đâu.”
“Tuy nhiên, ta nghi ngờ việc những chiến binh tinh nhuệ của ta lại bị đánh bại bởi mấy cái hố vớ vẩn đó. Ngươi chỉ câu thêm được chút thời gian thôi.”
Thật vậy, lũ Kobold thượng đẳng của Sabnac vẫn sống sót và đang trèo ra khỏi cái hố mà bọn chúng đã rơi xuống.
“Có vẻ là như vậy thật.”
“Ngu ngốc. Ngươi đáng lẽ ra phải đặt thêm chông sắc ở dưới nữa.”
“Đáng lẽ ta nên làm vậy. Nhưng thôi thì, ta cũng chả có nhiều thời gian mấy.”
“Đây là vận rủi của ngươi rồi, đây chính là tốc độ của ta.”
“Nhưng nóng vội quá cũng không tốt đâu. Ta sẽ cho ngươi xem.”
Tôi liền phát lệnh.
“Toshizou, thời cơ đã chín muồi! Chính là bây giờ, tiêu diệt lũ Kobold cho ta!”
Sau khi nghe câu lệnh, Hijikata Toshizou bước ra từ khu rừng phía sau lâu đài của Ashtaroth.
“C-Cái gì!?”
Quỷ Vương Sabnac hét lên trong cơn sốc.
“Bây giờ ngươi mới sử dụng chi viện ư?”
“Ta đã đoán rằng ngươi sẽ cố tấn công ta từ phía sau. Cho nên ta đã để dành một món quà đặc biệt cho ngươi.”
“Đặc biệt ư?”
“Phải. Một đơn vị chiến đấu bao gồm chủ yếu là những con Ma Sói của ta.”
“Ma Sói ư?”
“Trông có vẻ như ngươi chẳng có nổi một con trong quân đoàn của ngươi nhỉ. Ta không tin rằng lũ Kobold thượng đẳng của ngươi đủ trình để đấu với lực lượng của ta đâu.”
“Điều này không đúng gì cả. Kobold thượng đẳng của ta mới là mạnh nhất!”
Tôi chắc chắn rằng bên địch có vẻ ấn tượng đấy, nhưng chúng đã chọc nhầm tổ ong rồi. Bọn Kobold đang ráng trèo lên mặt đất, chỉ có thể trợn mắt nhìn những con Ma Sói cào xé chúng thành từng mảnh. Số lượng địch đang giảm mạnh theo thời gian.
“Không-Không. Làm sao có thể…”
“Ta không hiểu tại sao ngươi lại ngạc nhiên đến vậy. Đây là lẽ tự nhiên thôi mà.”
Có rất nhiều yếu tố liên quan đến việc Sabnac sẽ bại trận ở đây mặc dù có ưu thế về số lượng của hắn.
Cái bẫy sập này làm cho bọn chúng hỗn loạn. Chúng còn bị mai phục từ phía sau nữa. Đơn vị Ma Sói đúng thật là mạnh mẽ.
Nhưng trên hết, chúng đang được dẫn dắt bởi một chỉ huy tài năng. Hijikata Toshizou. Cậu ta được gọi là Anh Hùng là có lý do cả đấy. Cậu có thể chỉ huy những con Ma Sói và tiêu diệt lũ Kobold. Kỹ năng của cậu thật đáng để khâm phục, và lũ Kobold thượng đẳng kia chết như rạ.
“Grrr…nhà ngươi!”
Sabnac rống lên. Đây là thời điểm mà hắn đã nhận ra hắn không còn nước cờ nào trên cơ tôi nữa. Hắn phải thay đổi chiến thuật nhanh chóng. Điều này cũng nằm trong dự đoán của tôi. Giờ thì hắn có hai lựa chọn.
Chấp nhận bại trận và rút lui với lực lượng còn sót lại. Hoặc hắn có thể sử dụng toàn lực và hy vọng có thể chiến thắng.
Đơn giản thế thôi. Tình hình đã nghiêm trọng tới mức không thể nào đình chiến giữa hai đội quân này được rồi. Và tôi biết hắn sẽ chọn cái gì. Có lẽ chỉ có mỗi một lựa chọn duy nhất cho hắn mà thôi.
Sabnac sẽ không bao giờ có thể giữ lại mặt mũi hắn nếu quyết định rút lui ngay lúc này. Hắn đã bị lừa, bị ăn cắp và rồi lại còn trả thù thất bại. Sẽ có bao nhiêu ma thú sẽ nghe lệnh hắn ta đây? Có lẽ chúng sẽ rạch họng hắn khi hắn đang ngủ cũng nên.
Thế nhưng, đây sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác nếu hắn có thể giết tôi. Thuộc cấp của hắn sẽ hát những câu ca ngợi và sẽ coi hắn là vua của chúng. Nói cách khác, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy đầu tôi.
Tôi nhìn vào mắt hắn. Cặp mắt của một con sư tử chứa đầy sát khí. Tôi có thể đoán được hắn muốn tôi phải chết đến mức nào. Có vẻ như hắn ta sẽ tấn công bất kì khoảnh khắc sắp tới, và hắn cũng chả cần phải đợi lâu. Thế nhưng có một điều mà Sabnac không biết.
Ngoài cái hố bẫy đằng sau lâu đài Ashtaroth và những binh lính Ma Sói của tôi.
Những hình ảnh mà chúng tôi đang xem qua Thiên Nhãn cũng không theo thời gian thực. Nó cũng bị chậm trễ mất năm phút.
Có rất nhiều thời gian để thuộc cấp mạnh nhất của tôi, Thanh Kiếm Huyền Thoại, để tới đây trợ giúp.
Trong nháy mắt, cậu ta đã đứng ở giữa tôi và thanh kiếm của tên sư tử ấy, lưỡi kiếm mảnh chặn đứng cú va chạm từ đòn tấn công.
Clang!!
Âm thanh giữa hai thanh kim loại gặp nhau vang lên.
Thanh kiếm của Quỷ Vương được cường hóa bằng ma thuật và hắn vung kiếm bằng sức mạnh đáng kinh ngạc, nhưng người đàn ông tên Hijikata Toshizou đón lấy đường kiếm đó như thể nó chả là cái thá gì cả.
Toshizou nhoẻn miệng cười một cách ngoan cường và nói:
“Chủ nhân ta có nói sẽ chuẩn bị cho ta một chiến trường để hy sinh. Nhưng ta không ngờ một cuộc chiến ngông cuồng lại đến sớm như vậy.
“Chẳng phải ta đã bảo ngươi sao? Làm việc cho ta sẽ chẳng bao giờ buồn chán cả.”
“Aye, như ngài đã hứa. Có lẽ tại hạ thật sự có thể chết dưới cơn mưa của một vạn mũi tên rồi.”
“Ta hy vọng ngày ấy sẽ tới, nhưng không phải hôm nay.”
“Đúng thật. Ta còn mặt mũi nào gặp Kondo ở địa ngục nếu ta bị giết bởi con mèo này chứ.”
“Sao ngươi cũng dám gọi ta là mèo!”
Sabnac bùng lên ngọn lửa tức giận và vung thanh đại kiếm của hắn lần nữa. Nhưng Toshizou đỡ lấy nó dễ dàng. Kỹ năng kiếm sĩ của cậu ta có khi còn đáng tin cậy hơn khả năng lãnh đạo nữa.
Tôi nghĩ như thế. Và người đàn ông này xứng đáng với danh vọng như thế.
Cậu ta có lẽ sẽ thích đánh một chọi một hơn. Và tôi quyết định cho cậu ân huệ đó.
Tôi bảo cậu ta như thế và cậu ta mỉm cười hài lòng và trả lời, ‘Ngài thật hiểu lòng người, thưa chủ nhân.’
Và thế là trận đấu giữa Hijikata Toshizou, người đã từng trong nhóm tên Shinsengumi, và Quỷ Vương Sabnac, người được biết đến với cái tên Vua Sư Tử, chính thức bắt đầu.
*-*-*-*-*-*-*-*-*
Mr.Kuro
*-*-*-*-*-*-*-*-*