Lực lượng của Quỷ Vương Sabnac đang dần kéo đến. Đó là một đội quân bao gồm chủ yếu là Kobolds. Có vẻ như hắn dự định tung hết tất cả lực lượng của mình ngay từ đầu luôn nhỉ.
“Nếu ta mà có thêm lính thì đây đã là một cơ hội tốt để chia quân đoàn ra làm 3 rồi đi đột kích lâu đài hắn lần nữa là chuẩn bài rồi.”
Đó là một kế hoạch hay đấy, nhưng có điều là bất khả thi. Quân đoàn của tôi còn không dư một ai khác để thực hiện nó. Số lượng của chúng tôi còn chưa đạt mốc một trăm nữa.
Lâu đài chắc chắn sẽ thất thủ nếu bọn tôi dàn trải phòng tuyến quá mỏng.
Cho nên nếu nghĩ đến chuyện đó thì cũng chẳng có ích lợi gì.
“Nhưng mà, bọn chúng ít hơn em tưởng nhỉ.”
“Phải, hắn chắc hẳn đã mất kha khá quân lính trong cuộc chiến với Bá tước Ismalia rồi. Và hắn không có đủ nguyên liệu để triệu hồi thêm lính mới vì tên cướp nào đó ha.”
Tôi nói cứ như là không biết tên đó là thằng đẹp trai soái ca nào hết ấy. (Trans: khúc này trans chém :3)
“Vậy thì chúng ta có thể thắng mà không cần dùng đến lá bài tủ của ngài đâu nhỉ.”
“Ta hy vọng thế. Chà, để ta xem tình hình như thế nào rồi.”
Và rồi tôi sử dụng ma pháp ‘Thiên Nhãn’ để quan sát trận chiến từ ngai vàng của mình.
Đám lính của Sabnac tiến đến từ phía trước. Chúng sẽ cố vượt qua chiến hào và chọc thủng lâu đài bằng mọi cách.
Và tôi cũng sẽ đẩy lùi bọn chúng bằng những cách quá ư là quen thuộc.
Quân lính bọn tôi đang đóng quân đằng sau con hào, đã sẵn sàng phóng những cơn mưa tiễn và bắn đá về phía hướng địch. Và đâm giáo vào những tên dám leo ra khỏi con hào xung quanh lâu đài.
Chiến thuật này cũng giúp làm giảm lực lượng địch khá nhanh. Nhưng quân đoàn của tôi đang tạm chia ra làm hai, có nghĩa là 50 người lính đang đối đầu với 200 kẻ địch.
Lính của Sabnac dũng cảm đến mức ngạc nhiên và tiến hành cuộc tấn công khá tốt. Một vài tên trong số chúng thậm chí còn có thể chọc thủng qua hàng ngũ của đám Skeleton và bọn lính Orc.
Vẻ mặt của Eve trông có như đang rất căng thẳng, và thế là tôi bảo cô ấy:
“Đừng lo. Ta đã chuẩn bị kế hoạch đầy đủ rồi.”
Tôi đã triệu hồi khá nhiều Wraith trong số những con ma thú mà tôi đã tạo ra.
Những con Wraith này là những con ma thú dạng tâm linh, và chúng không có hình dạng cụ thể. Đây là những sinh vật chỉ có thể bị tổn thương từ những loại ma pháp và ma cụ mà thôi.
Tôi cho chúng đóng quân ở hậu tuyến như một đơn vị chuyên đột kích. Nếu kẻ địch có chọc thủng được phòng tuyến, chúng sẽ phải đối mặt với những con ma thú tâm linh này. Và điều này trở nên cần thiết trong trận đánh.
Những tên lính phe địch quả cảm trèo lên khỏi con hào và mở đường xuyên qua biết bao hiểm nguy, nhưng tội nghiệp thay, chúng chỉ là những con Kobold mà thôi.
Nếu không có ma thuật hay ma cụ, chúng chẳng có cách nào để chống lại đơn vị Wraiths cả.
Và những cú đâm bằng giáo của chúng không hề gây ra bất kì thiệt hại nào cả.
Đơn vị Wraith, mặt khác, thì đang sử dụng những lời nguyền và cả những hỏa cầu nữa. Bọn Kobold bị đánh cho tan nát trong cuộc giao chiến ngắn ngủi nhưng lại quá thiên về một bên. Và chúng hoàn toàn bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Nói ra thì cũng tội nghiệp thật, sau những nỗ lực tuyệt vọng mà chúng đã thể hiện khi cố gắng trèo qua khỏi chiến hào. Nhưng nếu chúng có ghét bất kì ai, thì chắc chăn chúng sẽ hận tên chỉ huy mất não của chúng.
“Ma thú chỉ có thể bị đánh bằng ma thuật đâu có hiếm đâu nhỉ. Hắn lẽ ra phải chuẩn bị cho việc này mới đúng chứ.”
Tôi lẩm nhẩm trong khi quan sát bọn chúng chết tức tưởi, nhưng có lẽ tôi đã nhận định quá sớm. Bởi vì khi nhìn sang bên trái, tôi chợt nhận ra phòng tuyến đã bị chọc thủng ở bên đó.
Làm thế nào? Tôi nghĩ và nhìn thấy một gã với cái đầu sư tử đang đứng đó. Hắn vung một thanh đại kiếm mà tả xung hữu đột.
Hắn giết một con Wraith trong một nhát. Hẳn là thanh đại kiếm đó đã được phù phép rồi. Một Quỷ Vương. Một người chỉ huy mạnh mẽ. Hắn dẫn đầu cả đoàn quân của mình, đang cố gắng điều khiển chiến trận.
“Cái bản báo cáo ghi rằng hắn không hề đứng ở hạng F quả chẳng hề điêu tí nào. Nhưng ta chắc là em luôn đúng nhỉ, Eve.”
Tôi cười khoái trá nhưng có vẻ Eve chẳng có thích thú gì lắm.
“Đây không phải chuyện đùa đâu ạ. Nếu tình hình cứ như vậy thì Sabnac có thể xông vào căn phòng này đó ạ.”
“Vậy thì lúc đó là lúc mà ta sẽ bại trận. Đó là điều sẽ xảy ra nếu cái lõi bị phá hủy phải không?
“Vâng ạ.”
“Ta nghĩ rằng đã đến lúc ta nên xuất trận rồi đây.”
“Ngài định tự thân chiến đấu ở ngoài đó ư?”
“Ta đã làm thế trong trận chiến đầu tiên không phải sao?”
“Cuộc chiến lúc đó nhỏ hơn nhiều. Bây giờ mọi chuyện đã khác rồi ạ. Nếu ngài cho hội quân lại thì ngài vẫn có thể đẩy lùi Sabnac lại đó ạ.”
“Nhưng tổn thất sẽ rất lớn với cái đà mà hắn đang tạo ra. Và trong khi những binh lính ấy chỉ là những con ma thú, thì chúng vẫn là thuộc cấp của ta. Ta vẫn mong là càng giảm thiệt hại càng tốt.”
“Nhưng bọn lính Skeleton còn không có ý thức nữa mà.”
“Eve, em đang nghĩ là ta yếu hơn tên Sabnac kia hả?”
“…Ngài quả thật là một chủ nhân đáng ghét. Không ngờ ngài lại sử dụng những lời lẽ đó để làm em im lặng đấy.”
Vẻ mặt của cô bé bỗng nhiên trầm trọng đến không tưởng.
“…Vậy thì thứ lỗi cho ta. Nhưng mà đúng vậy, ta muốn giữ mạng cho các binh lính của ta. Có nhiều cách để chiến thắng trận này, nhưng ta muốn sử dụng cách mà có ít thương vong nhất thôi.”
Đấy là cách tôi nghĩ, dù cho là ma thú hay không đi chăng nữa. Hơn nữa, nhận một lượng lớn thiệt hại ở đây sẽ càng làm tôi dễ bị tấn công từ Bá Tước Ismalia và những tên Quỷ Vương khác.
Vấn đề ở đây không chỉ là đánh bại tên Sabnac này. Và đúng vậy, tôi thật sự tin rằng tôi phải đứng trên cơ hắn nhiều lần. Cô bé chắc hẳn đã cảm nhận được niềm tin mãnh liệt đó và cho nên, cuối cùng con bé cũng đành chấp nhận thôi.
“Vâng ạ. Em sẽ chỉ huy đơn vị Wraith bây giờ. Ngài cứ an tâm ra tiền tuyến đi ạ chủ nhân. Và nhớ mang đầu của tên Sabnac về nhé.” (Trans: đáng sợ vcl)
“Được thôi”
Tôi đáp lại, nhái theo cách nói thường ngày của cô bé. Sau đó, tôi vứt đi cái áo choàng và hướng đến chiến trường. Eve đưa mắt nhìn tôi rời đi, thầm lo lắng điều gì đó.
*-*-*-*-*-*-*-*
Mr. Kuro
*-*-*-*-*-*-*-*