Tôi đã thu nhận được khá nhiều binh lính mạnh mẽ trong các tiểu đoàn Wraiths và Werewolves (aka Người Sói)
Tôi cũng đã có một vị tướng chỉ huy đáng tin cậy với cái tên Hijikata Toshizou.
Tôi đã cảm thấy được Quỷ Binh Đoàn Ashtaroth cuối cùng cũng đã trở thành một binh đoàn đúng nghĩa.
Vì thế mới biết được tầm quan trọng của Hijikata Toshizou to lớn đến mức nào.
Có khá nhiều câu nói nổi tiếng về tầm quan trọng của một tướng quân đại tài.
Một đội quân cừu được dẫn dắt bởi một con sư tử luôn hùng mạnh hơn một đàn sư tử được lãnh đạo bởi một con cừu. Không đời nào lại có những người lính hèn nhát phục vụ dưới trướng của một tướng quân anh dũng.
Chất lượng của quân đội cũng rất quan trọng, nhưng chất lượng của người chỉ huy còn quan trọng hơn nhiều.
Như để minh chứng cho điều này, lũ ma thú hầu như cư xử khác hẳn kể từ ngày Toshizou được giao cho vị trí chỉ huy quân đoàn.
Đám lính di chuyển nhanh nhẹn hơn và cũng bớt chểnh mảng hơn.
Vị Quỷ Tướng này sở hữu đôi mắt trông rất đáng sợ, nhưng cậu ta lại làm việc chăm chỉ nhất, và cũng là người khổ luyện nhất trong binh đoàn. Và có lẽ điều đó đã mang lại dũng khí và tinh thần cho binh lính.
Kể cả lũ Orc, những kẻ nổi tiếng về độ lười nhất nhì ở nơi này, cũng đã bắt đầu vung giáo sao cho phù hợp với cách chiến đấu của chúng.
Có lẽ chàng trai này sẽ có thể biến lũ Orc vô dụng này thành những người lính tinh nhuệ chỉ trong vài tuần nhỉ.
Tôi nói điều này với Eve, và cô bé đồng ý. Nhưng lại thêm ‘nhưng mà’ ở cuối câu nữa.
“Ai mà biết được rằng liệu còn có tuần sau cho chúng ta hay không.”
Tôi cũng không cần phải hỏi ý của cô bé là gì. Bọn tôi đều biết rằng Sabnac sẽ tấn công bọn tôi sớm thôi.
“Ngài đã đánh một đòn nhục nhã vào bản thân Quỷ Vương Sabnac. Hắn chắc chắn sẽ trả thù để khôi phục danh dự của hắn.”
“Ta biết”
Tôi khẳng định và tiếp tục.
“Ta đã tấn công căn cứ và cuỗm lấy kho báu của hắn. Kể cả khi hắn ta có yếu đi sau cuộc chiến với bá tước Ismalia, hắn vẫn sẽ tấn công chúng ta. Lòng tự trọng của hắn sẽ không cho phép hắn làm gì khác.
“Vâng ạ.”
“Phải, hắn đã bị ta thao túng, và cho nên hắn sẽ phản công lại thôi. Nếu hắn chỉ tốn thời gian để khôi phục lại quân đội cũng chỉ tổ làm cho thuộc cấp của hắn coi khinh mà thôi.
“Hắn đúng là kiểu người đàn ông như thế thật”
“Nghe thì có vẻ lố bịch nhưng Sabnac là một Quỷ Vương phụ thuộc rất nhiều vào danh tiếng là chiến binh của hắn. Có lẽ hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Nhưng mà, ta vẫn có thể dễ dàng tận dụng điều đó.”
“Vâng ạ. Vậy ngài sẽ ở lại lâu đài và đánh đuổi hắn đi ạ?”
“Chính xác. Quân ta đã đào một cái hào xung quanh lâu đài và chúng ta cũng sẽ dùng đến nó đấy.”
Vậy đây sẽ là một cuộc vây thành nhỉ.
“Mặt khác, cứ cố thủ trong thành thì ta chán đến chết mất. Chúng ta sẽ lùa hắn vào và đến khi hắn bị suy yếu, chúng ta sẽ tấn công.”
“Điều đó nghe thật tuyệt ạ.”
Và thế là tôi cho gọi Hijikata Toshizou. Tôi cần phải trình bày kế hoạch của mình cho cậu ta. Toshizou lắng nghe với vẻ mặt cool ngầu và trầm tĩnh.
“Rất ấn tượng.” Cậu ta nói, trong khi tay cậu đặt lên cằm, sau khi tôi đã trình bày xong.
“Việc thắng trận chiến này coi như đã nắm chắc trong tầm tay. Nhưng mà, có một khuyết điểm trong kế hoạch này.”
“Khuyết điểm ư?”
“Chia quân đội ra làm hai. Ngài sẽ cần hai người chỉ huy nếu ngài dự định đi theo kế hoạch đó.”
“Ta đã có hai người chỉ huy rồi. Ngươi và ta.”
“Ngài có vẻ tin tưởng tại hạ nhỉ, nhưng tại hạ vẫn có thể phản bội ngài ở trên chiến trường đấy.”
“Vậy thì ta sẽ bại trận thôi.”
“Dù không có ích gì cho tại hạ lắm nhưng liệu ngài có cách để đối phó với kẻ phản bội như thế không?”
“Không.”
Tôi nói một cách vô tư.
“Ta đã nghĩ về điều đó, nhưng ta chả nghĩ ra cách nào cả. Toshizou, nếu người phản bội ta, ta sẽ bại trận.”
“Oh? Vậy kế hoạch này toàn bộ đều phụ thuộc vào tại hạ sao?”
“Ngươi có thể nói thế.”
“Ngài không đùa đấy chứ.”
“Có lẽ ta lên cơn điên rồi không chừng. Ta chỉ là một Quỷ Vương mới sinh ra. Thông thường thì ta đã đi bợ đít cho tên Sabnac và quỳ lạy dưới chân hắn rồi. Nhưng bây giờ đây, tại đây và lúc này, ta đã tấn công hắn và tuyên chiến. Điều này bác bỏ mọi lý lẽ thông thường của chiến thuật. Đó là lý do tại sao ta sẽ bỏ qua mọi phương pháp chính thống.”
“… Đúng thật. Cũng không hẳn là ngài tin tưởng tại hạ, thật ra thì ngài không có lựa chọn nào khác mới đúng.”
“Ngươi cũng có thể nói thế.”
“Chí ít thì ngài cũng nói thật. Để tại hạ hỏi ngài một lần nữa, liệu ngài đã chuẩn bị một nơi thích hợp nhất cho tại hạ để chết hay chưa?”
“Toshizou, ngươi đã kể rằng ngươi đã bỏ mạng dưới cơn mưa đạn ở Hakodate phải không?”
“Phải.”
“Và quân đội ấy còn chưa đến con số một vạn nữa đúng không? Oh, ta sẽ cho ngươi một chiến trường còn vĩ đại và hoành tráng hơn nhiều. Đó sẽ là cuộc chiến kinh hoàng, đến mức tách đôi cả thế giới. Một trận chiến mà ngươi sẽ được lưu tên mãi mãi trong lịch sử thế giới này. Và ngươi là người sẽ lãnh trọng trách chỉ huy. Ngươi sẽ không đối mặt với 10 ngàn mũi tên đâu. Không không. Ngươi sẽ đối mặt với cả trăm cả vạn mũi tên mới đúng.”
“…Trăm vạn mũi tên huh? Chà, ngài chắc hẳn đã làm Enomoto và Kondo xấu hổ với cái quy mô tầm cỡ đó. Ngài hoặc sẽ trở thành Chúa Quỷ Vĩ Đại, hoặc là trở thành một tên lừa đảo, tại hạ chắc chắn điều đó.”
“Ta thích cái đầu tiên hơn.”
“Rất tốt. Tại hạ thích điều đó. Tại hạ là người sẽ chém đứt đầu tướng quân nào mà tại hạ không ưa. Kể cả từ phía sau nếu cần thiết. Nhưng nếu ngài đã có thuộc hạ, thuộc hạ sẽ dẫn dắt binh lính của ngài. Ít nhất là vào thời điểm này, tại hạ sẽ tin vào những lời cao cả của ngài.”
“Ngươi sẽ không hối hận đâu.”
Và như thế, Toshizou lui ra ngoài. Cậu ta chuẩn bị và sắp xếp cho binh lính. Chàng trai ra lệnh với tài ăn nói của mình nhưng cũng hành động rất nhanh nhạy. Tôi nghĩ là bất cứ Quỷ Vương nào cũng sẽ rất may mắn nếu có cậu ta làm thuộc hạ.
Chà, may mắn, nhưng cũng gặp không ít nguy hiểm. Họ lúc nào cũng sẽ gần kề với cái chết. Tên Anh Hùng này có lẽ là một trong những người không dễ đối phó lắm đâu.
Tôi không biết những Anh Hùng khác thế nào nhưng vì lí do nào đó, tôi chắc chắn về điều này.
*-*-*-*-*-*-*-*
Mr. Kuro
*-*-*-*-*-*-*-*