Một tuần đã trôi qua kể từ khi năm phù thuỷ từ Sleeping Island đến, Roland chính thức khởi công dự án xây dựng cây cầu thép bắc qua sông Redwater như kế hoạch anh đã ấp ủ rất lâu từ trước.
“Ý của ngài là em sẽ cần phải nâng đất lên một cách chắc chắn, tạo thành hai khoảng đất lớn giữa lòng sông kia để ngài có thể xây chân cầu trên đó sao?” - Lotus nhìn vào dòng sông chảy siết kia, ngạc nhiên hỏi lại một lần nữa - “Thưa điện hạ, ngài thật sự muốn xây dựng một cây cầu lớn và chắc chắn bắc qua Redwater mà không tiếp tục sử dụng cây cầu phao như trước đây nữa ạ?”
“Đúng vậy” - Roland trải cuộn giấy anh đang cầm trên tay ra - “Tính toán đến áp lực nước và tác động của dòng chảy, tất cả các thông số về độ cao, thành phần cấu tạo cũng như khả năng chống chịu của hai khoảng đất này cũng cần phải đạt đến một tiêu chuẩn nhất định chứ không phải cứ dựng lên hai mấu đất giữa sông là được. Hơn nữa, trụ cầu cũng cần phải được xây theo bản thiết kể này để giảm đi tối đa lực tác động của tất cả ngoại lực lên toàn thể cây cầu theo thời gian.”
“Hình vẽ này… sao em cứ thấy nó giống với hình vẽ một con tàu hơn thế nhỉ?” - Lotus nhìn lướt qua bản thiết kế thắc mắc.
“Đúng vậy, nói một cách chính xác hơn thì đây là một trong những kiểu hình dáng thiết kế chung áp dụng trong ngành khí/thủy động lực học đấy” - Anh gật đầu - “Miễn là trục dọc của trụ cầy được đặt song song theo hướng dòng chảy của con sông, tác động từ lực siết của dòng chảy mà nó nhận phải sẽ được giảm xuống rất nhiều. Cơ mà vấn đề quan trọng nhất hiện giờ vẫn là khu vực giữa lòng sông Redwater kia những chỗ sâu nhất lên tới gần 10m, sẽ rất khó khăn cho năng lực của em để nâng mặt đất lên đấy” *
“Việc này không quá khó đâu thưa Điện hạ” - Lotus tự hào trả lời, tỏ vẻ chuyện nhỏ - “Cứ yên tâm giao việc này cho em.”Để an toàn cũng như giảm khó khăn cho quá trình sử dụng năng lực của các phù thủy, Roland quyết định sử dụng con tàu Little Town để chuyên chở những phù thuỷ tới địa điểm thi công. Khác với tàu gỗ thông thường, đứng trên con tàu bê tông khổng lồ chẳng khác gì cái phà nổi giữa mặt sông thế này, cảm giác thăng bằng đem lại không kém gì so với đứng trên mặt đất cả. Như thường lệ, Lightning vẫn đảm nhiệm vị trí hoa tiêu kiêm lái tàu, trong khi đó thì Wendy chịu trách nhiệm cung cấp gió để di chuyển.
Cũng phải nói, kể từ bữa tối mà Roland tặng họ món quà đó, suốt nguyên một tuần liền, Wendy lúc nào cũng cố tránh ánh mắt của anh. Trong khi đó, bầu không khí tỏa ra xung quanh cô ấy cũng toát lên rõ cảm giác không hề thoải mái chút nào. Đến tận ngày hôm nay, Roland mới thấy cô chịu di chuyển xung quanh mà không lảng đi như trước, dáng vẻ dường như cũng đã quay về tình trạng thường thấy trước kia. Và cuối cùng, khi Wendy đi lướt qua anh lúc lên tàu, anh dường như còn thoáng nghe thấy được một lời
cảm ơn khẽ lướt qua bên tai.
“Ngài phải cảm ơn em vụ này đó!” - Nightingale tinh nghịch thì thầm vào tai anh từ trong màn sương mù.
Little Town nhanh chóng khởi hành và di chuyển đến vị trí giữa sông. Công đoạn chuẩn bị trước đó, Carter đã kéo sẵn một sợi dây thừng bắc ngang dòng sông với hai mảnh vải màu đỏ cột trên đó để đánh dấu vị trí tiến hành xây dựng. Sau khi con tàu chạm mốc đánh dấu đầu tiên, Lotus lập tức bước ra mạn tàu và bắt đầu thi triển năng lực của mình.
Bề mặt dòng sông đang tĩnh nặng bất ngờ sủi bọi sùng sục như nồi nước sôi. Nguyên một khối nước lớn trồi lên như một ngọn đồi nhỏ. Không lâu sau đó, sỏi đá cùng tảo và bùn đất cũng liên tục trồi lên, hòa vào dòng nước khiến con sông nhanh chóng trở nên lầy lội và vẩn đục màu bùn.
“Ra đó là cách mà năng lực này hoạt động” - Roland thầm nghĩ – “Năng lực của em ấy không chỉ tác động đến bề mặt rắn mà còn ảnh hưởng tới cả chất lỏng nữa”. Nhờ dùng năng lực lên cả nước và đất, cộng thêm việc địa chất dưới lòng sông mềm hơn bề mặt sỏi đá trên đất liền, tiến độ thực hiện có vẻ như thuận lợi hơn rất nhiều so với những gì anh lo ngại ban đầu.[TD2]
Mặc dù dòng chảy vẫn liên tục tạo áp lực cuốn trôi đất đá đi, nhưng cũng chỉ một lúc sau là Roland đã có thể lờ mờ nhìn thấy được lớp địa chất đang từ từ được nâng lên, thoáng ẩn hiện dưới lớp nước mờ đục kia rồi.
Đi kèm với đó, một lớp bùn dày màu đen, nhớp nháp cũng nối tiếp theo, nổi lên trên mặt nước. Chúng trông có vẻ khá mềm, thế nhưng mùi hương tỏa ra thì quả thật kinh hoàng, khiến mọi người xung quanh bất giác nhăn mặt và bịt chặt mũi lại.
Tuy nhiên, trong mắt Roland, anh biết rằng khối bùn đen xì đó lại chính là loại đất màu mỡ nhất. Chúng chính là kết quả của việc lắng đọng và tích tụ của hàng ngàn, hàng vạn xác động thực vật trong suốt hàng trăm năm tạo thành. Không chỉ vậy, trong đó cũng chứa vô số các loại thực vật thủy sinh cũng như những vi sinh vật phân hủy, xếp tầng tầng lớp lớp lên nhau, trở một lớp trầm tích màu mỡ quý giá. Nếu như có thể, Roland rất muốn thu gom tất cả loại đất này lại, sử dụng chúng như phân bón để làm phì nhiêu thêm lãnh địa của mình. Đáng tiếc thay, ở thời điểm hiện tại, anh có quá ít phương tiện để hiện thực hóa ước mong đó. Tất cả những gì có thể vớt vát được cùng lắm cũng chỉ là thu thập thủ công bằng tay rồi vận chuyển trực tiếp từ giữa dòng sông vào bờ.
Sau khi lớp đất màu mỡ bị rửa trôi đi, lớp đất rắn chắc màu vàng nâu cuối cùng cũng đã lộ diện. Vậy là bước đầu kế hoạch đã được tiến hành tương đối suôn sẻ, những gì cần làm tiếp theo chỉ cần lặp đi lặp lại quá trình này cho đến khi hai nền móng với đủ độ lớn và diện tích được thành hình hoàn chỉnh.
Roland dự tính quá trình này sẽ tốn ít nhất một tuần để hoàn thành. Ngay cả khi lớp đất cứng và sỏi đá đã được vun đắp và nâng lên khỏi mặt nước, không có nghĩa là chỗ đất đó đã sẵn sàng được đưa vào sử dụng với thời hạn mãi mãi. Nếu không có thêm các biện pháp gia cố, dòng chảy sẽ nhanh chóng xói mòn nền đất, cho dù có áp dụng cả bản thiết kế thủy động lực học cho trụ đỡ, tổng thể cả cây cầu có lẽ cũng chẳng tồn tại được nổi quá mười năm.
Đây là việc cần phải được tính toán và đưa vào triển khai ngay lập tức, Roland nhanh chóng gọi Karl van Bate đến bên cạnh, lấy trong túi ra một mẩu than chì và bắt đầu phác thảo một vài dự tính để gia cố cho khoảng đất.
“Thưa Điện Hạ, liệu ý tưởng của ngài là chúng ta sẽ đào rãnh xung quanh trụ cầu và lấp đầy toàn bộ bằng bê tông phải không ạ?” - Người Bộ trưởng Bộ Xây dựng mới được bổ nhiệm này cất tiếng hỏi sau khi đã cẩn thận phân tích bản vẽ nhiều lần.
Một lần nữa, người đàn ông này lại chứng tỏ thực lực của cái danh “Một trong những thành viên trụ cột của Hội thợ nề ở Vương đô” không hề tầm thường chút nào. Roland thầm mỉm cười hài lòng. Chỉ cần dùng một vài thuật ngữ đơn giản cùng vài nét vẽ phác thảo nguệch ngoạc, ông ấy đã nhanh chóng nắm bắt được ý định của anh rồi.
“Đúng vậy, nói một cách dễ hiểu thì chúng ta sẽ làm những cái khuôn hình oval bằng bê tông, rỗng ở giữa rồi sử dụng chúng để bọc quanh móng trụ cầu. Thế nhưng cũng cần phải đảm bảo tính đồng nhất cho các khuôn này. Bề mặt tường tối đa không được dài quá năm mét, chiều cao thì không quá một mét. Khi khuôn bê tông này đã cứng lại, ông hãy gọi Lotus để cô ấy hỗ trợ chôn những khuôn móng này. Cần lưu ý là khuôn móng đầu tiên cần chôn xuống sâu hơn bề mặt lòng sông ít nhất một mét. Sau đó bằng cách liên tục lặp đi lặp lại quá trình này, chúng ta có thể xây dựng được một lớp bọc móng tường bằng xi măng vững chắc cho cồn đất từ lòng sông lên đến tận mặt nước” - Roland
Sau khi một lần nữa được tận mắt chứng kiến khả năng của Lotus, trong đầu của Roland đã nhanh chóng nhảy số, nảy ra kế hoạch này. Bởi vì cô ấy có thể điều khiển tất cả các bề mặt trồi lên hay lõm xuống, chẳng lý gì mà cô ấy không thể chôn một vật thể nào đó xuống dưới đất cả. Tất cả đơn giản chỉ là hạ mỗi phần đất phía dưới vật thể cần chôn xuống là xong.
“Ý tưởng của Điện Hạ thật sự phi thường” - Karl bật tiếng đầy cảm phục cùng đôi mắt lấp lánh - “Bằng cách này, chân cầu sẽ có ba lớp địa chất bảo vệ. Ngay cả khi dòng nước có cuốn trôi lớp đất ở bên ngoài đi thì cây cầu vẫn có thể đứng vững nhờ phần đất bên trong cùng bức tường xi măng bền vững bảo vệ.”
Roland gật đầu - “Điểm cốt lõi là phải kiểm soát chiều cao tổng thể của các khối xi măng cho đồng nhất. Nếu độ dày tường quá mỏng hoặc các khớp nối bị vênh, toàn bộ tính ổn định của cấu trúc sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Trong khi đó, nếu các bức tường quá dày thì sẽ làm lãng phí lượng xi măng rất quý giá lúc này. Ta sẽ giao trọng trách này cho ông đảm nhiệm.”
“Tuân lệnh, thưa Điện Hạ” - Karl đồng ý - “Nhìn vào cồn đất mới được nâng lên kia, thần dự tính chiều cao tổng thể của cả phần móng cầu và chân cầu có lẽ sẽ đạt khoảng 20m.”
“À thêm nữa, sau khi đã bao quanh tất cả các mặt bằng xi măng, đừng đổ xi măng lên bề mặt trên cùng mà hãy cứ phần đất ở giữa lại, ta muốn trồng thêm một vài loại hoa và cỏ trên đó” - Roland nhấn mạnh lời nhắc nhở.
“Ngài muốn trồng…cây trên đó sao?” - Karl tỏ vẻ bối rối.
Sau cùng thì, lớp bê tông sẽ không thể nào hoàn toàn kín nước được do ảnh hưởng từ việc thi công từng đoạn, và cho dù có cố gắng sửa chữa thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ để lại những khoảng trống giữa các khớp nối. Thế nên nếu muốn củng cố lại cấu trúc đất phía bên trong, phương pháp đơn giản nhất là trồng cây trên đó – thảm thực vật sẽ hút nước trong đất, đồng thời bộ rễ của chúng cũng sẽ bám chặt, tạo thành một lớp cốt lõi giúp giảm sự xói mòn đất. Điều này sẽ càng hiệu quả hơn nữa sau khi Leaf sử dụng ma thuật của cô để thúc đẩy và điều khiển hệ thống rễ cây phát triển. Bằng cách này, nền đất sẽ củng cố một cách chặt chẽ.
Sau khi giải thích sơ bộ việc thực vật có thể giữ đất như thế nào, Roland quay sang nhìn những công nhân đang bận rộn bên bờ sông, -“Tiến trình hiện tại của việc xây dốc cho chân cầu đến đâu rồi?”
“Thưa Điện hạ, hiện tiến trình đang trong giai đoạn rải sỏi và đổ xi măng cho mặt đường” - Karl lập tức báo cáo-
“Dự kiến chúng thần sẽ hoàn thành trong tuần này.”
Theo như kế hoạch, dốc cầu hai bên bờ sông sẽ được thực hiện bằng cách đặt đá tảng và kết nối lại bằng xi măng, tương tự như cách họ đã làm với bức tường thành. Miễn là việc định vị và đo đạc chính xác, tự thân việc xây dựng sẽ không quá phức tạp. Điểm cao nhất của đoạn đường dốc lên cầu là 7m so với mặt đất, và nó sẽ kết nối với các con phố thông qua một con dốc thoải dài và uốn lượn. Ngoài ra còn phải cân nhắc tới chiều cao của đê sông và sự khác biệt mực nước giữa các mùa. Vậy nên sau khi hoàn thiện, chiều cao dự tính của cây cầu có lẽ sẽ đạt khoảng 12m, đủ để cho tàu thuyền đi qua.
Cho đến nay, dự án xây cầu mới chỉ đi vào giai đoạn chuẩn bị đầu tiên. Còn lại thì phần quan trọng nhất là kết cấu và tổng thể cây cầu vẫn đang trải qua vô số cuộc thử nghiệm sức tải gắt gao trên bờ. Do vượt quá khẩu độ cho phép cũng như để giảm thiểu tải trọng tác động nên tổng thể kết cấu nên cây cầu sẽ được chia thành nhiều nhịp. Với những người mù tịt về kỹ thuật cầu đường như Roland thì đây sẽ là cách xây dựng đem lại độ tin cậy và đảm bảo cao hơn. Ngoài ra, trong thời đại không có sự xuất hiện của những chiếc xe tải tám bánh siêu trường siêu trọng, những cái dầm chữ I dày tầm 30cm là đủ để đảm bảo độ ổn định cho cây cầu. Ngay cả khi cây cầu chứa chật ních người trên đó, dầm thép vẫn sẽ đảm bảo không thể bị gãy được. Hơn thế, từ giai đoạn gia công cho đến hàn, lắp ráp đều được Anna đảm nhiệm, vì vậy xác xuất xảy ra tình trạng công trình không đủ đảm bảo chất lượng là cực kỳ thấp.
Tương tự, việc lắp ráp cây cầu cũng sẽ rất đơn giản. Khi ba nhịp cầu đã hoàn thành, Hummingbird sẽ sử dụng khả năng của em ấy để làm giảm trọng lượng của chúng và tất cả những gì Lightning cần làm còn lại là đem chúng lên và khớp vào vị trí chính xác.
Đến lúc đó, hai toa xe song song có thể dễ dàng băng qua sông Redwater cùng một lúc, phía Bắc và phía Nam sẽ thực sự được kết nối.
“Quả thật nếu những người thợ xây vĩ đại nhất vương quốc này đứng ở đây, cũng chưa chắc họ đã có thể tưởng tượng ra được một cây cầu tầm cỡ đến như vậy” - Karl cảm thán trong khi nhìn vào bề mặt lấp lánh của dòng sông - “Thưa Điện hạ, ngài dự định sẽ đặt tên cho cây cầu thép này là gì ạ?”
Không mất quá lâu để suy nghĩ, Roland thản nhiên quyết định: “Ta sẽ gọi cây cầu này là ‘Cầu Redwater.”
Edit: lâu quá ko ngoi lên, chả biết còn ae nào nhớ ko:))