Sau bữa tối, Nightingale trở về phòng mang theo chiếc hộp còn chưa mở trên tay. Bám theo sau cô là nguyên một hàng dài rồng rắn Lightning, Maggie, Lily và Mystery Moon. Tất thảy ai cũng săm soi chiếc hộp giấy kia với một ánh mắt long lanh đầy hiếu kỳ.
“Thôi nào, chẳng lẽ các em định tiếp tục dùng mấy ánh mắt tò mò ấy để thiêu cháy vỏ mấy chiếc hộp này sao?” - Wendy không nhịn được cười, bất giác lên tiếng trêu chọc - “Có ai muốn ngó thử một chút xem thứ bên trong là gì không?”
Ngoại trừ Lily, cả ba người còn lại đều gật đầu lia lịa đồng ý.
“Điện Hạ thiệt là thiên vị quá mức!” - Lightning lẩm bẩm phàn nàn - “Đã không cho nếm thử rượu thì chớ, giờ thì đến cả quà chúng em cũng chả được món nào”
“Ngài ấy đã nói là nó chỉ dành cho các phù thủy trưởng thành mà thôi, haizz…..” - Lily thở dài một cái - “Cứ chờ cho đến khi cậu đủ lớn, đến lúc ấy hỏi lại ngài ấy, nhất định cậu cũng sẽ nhận được một phần cho riêng mình thôi. Ngoài ra thì tớ cũng chả có hứng thú gì với mấy món quà linh tinh kia cả, tại sao mọi người cứ kéo tớ theo tới đây bằng được làm gì cơ chứ”
“Nèee…” - Mystery Moon tinh nghịch tỏ vẻ ngạc nhiên - “Tớ chỉ đơn thuần là gọi cậu thôi nha, nào có ai ép buộc hay lôi kéo cậu tới đây đâu”.
“Tớ ….-” - Lily
“Cơ mà từ từ đã, đó không phải là vấn đề quan trọng!” - Lightning bật lên, lớn tiếng phát biểu - “Mystery Moon thì gần đủ tuổi trưởng thành còn Maggie thì cũng là người lớn rồi, thế nhưng họ cũng không nhận món quà nào cả ” [note37654]
“Đúng rồi đó, goo!” - Maggie hất lọn tóc trắng đang che mắt mình ra đằng sau và nâng cằm lên tỏ vẻ phản đối - “Mình cũng không được nhận quà, goo” [note37655]
“Về vấn đề này..... Chắc hẳn Điện Hạ của chúng ta có lý do riêng khi làm vậy.” - Nightingale cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Từ trước tới nay Roland chưa từng có sự phân biệt đối xử với bất cứ phù thủy nào. Vậy thì tại sao lần này ngài ấy lại làm vậy? -
“Trước mắt thì chúng ta cứ kiểm tra xem có gì bên trong đã nhỉ.”
Khi cô mở chiếc hộp ra, tất cả những gì trong ấy chỉ là một mảnh “đồ may mặc” kỳ lạ - nó trông giống như một thứ gì đó được làm từ một vài sợi dây vải và hai cái bầu. Khi cô thử chạm vào và cảm nhận, cảm giác vô cùng mềm mại, rõ ràng là được tạo ra từ những loại vải lụa cao cấp nhất. Thế nhưng dù nhìn thế nào thì cô vẫn không thể hiểu được đây là loại quần áo gì và mặc ra sao nữa, nó chỉ đơn giản là quá nhỏ.
“Có một tờ giấy bên dưới kìa” - Lightning bất chợt la lên nhắc mọi người.
Sau khi lướt mắt qua tờ giấy, Nightingale nhận ra đây là nội dung giới thiệu về sản phẩm mới, thông tin tương đối chi tiết. Không chỉ mô tả cụ thể về cấu tạo, công dụng của món quà mà còn bao gồm cả cách sử dụng nó, thậm chí còn có cả hình vẽ chân thực miêu tả cách mặc lên người.
“Uhm...” - Wendy sau khi mở chiếc hộp của mình ra và nhìn vào bên trong, cô cũng vô cùng bối rối - “Vậy thứ này được gọi là áo lót ngực nhỉ?”
“...Nó có thể giảm bớt áp lực của phần ngực và vai, thúc đẩy tuần hoàn máu, ổn định tư thế và giảm cảm giác khó chịu khi vận động.....” - Giọng Nightingale càng ngày càng nhỏ hơn và cô chợt cảm thấy má mình đang nóng bừng như sắp bốc khói. Thứ này thật sự được sử dụng để nâng đỡ cho bộ ngực sao? Cô bất giác nhìn về hướng Wendy và tình cờ nhận ra rằng không chỉ mình mà tất các phù thủy khác cũng đang đổ dồn ánh mắt về phía chị ấy. Tất cả đều trưng ra một vẻ mặt thông cảm và thấu hiểu mà thậm chí không cần ai nói ra một lời.
“Pfft…” - Lily không thể nhịn được hơn được nữa, bất giác cười sặc sụa - “Giờ thì mấy người hiểu tại sao mình lại không được nhận được quà rồi nhé! Tsk, mà tớ cũng phải đính chính lời nói của mình trước đấy lại một chút, Lightning ạ, cho dù có hoàn toàn trưởng thành đi chăng nữa, cậu cũng chưa chắc đã được nhận món quà nào đâu.”
“Và cậu cũng chẳng khác gì đâu” - Mystery Moon cũng chen vào chọc ngoáy thêm.
“Dù có thế nào đi nữa, tớ cũng chả thèm cái thứ quái dị đó đâu” – Lily ngúng nguẩy hất mặt sang phía khác với thái độ kiêu ngạo.
“Vậy nó cũng là một dạng của áo nịt ngực bó sát (áo corset) phải không?” - Đôi mắt Lingtning không ngừng nhấp nháy vì sự tò mò. Cô vẫn nhìn vào nó với con mắt hiếu kỳ xen lẫn một chút ghen tị - “Chị có thể mặc thử nó cho em xem được không?”
“Tất nhiên là không rồi!” - Wendy đỏ bừng mặt xấu hổ, nhanh chóng đẩy cả bốn người ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Phải một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại được chút - “Tại sao bỗng dưng Điện Hạ lại... tặng chúng ta thứ này vậy?”
Còn về Nightingale, càng nghĩ về nó cô càng cảm thấy xấu hổ. Nếu như anh ấy tặng quần áo cá nhân đơn giản hoặc những bộ trang phục đại trà, bí mật gửi đến cho từng người thì sẽ ổn hơn biết bao nhiêu. Sau cùng thì quần áo họ thường mặc cũng được cung cấp từ lâu đài mà ra, sẽ chẳng ai cảm thấy ngại ngùng vì mặc mấy bộ thường phục ấy cả. Đằng này những đồ may mặc kia được thiết kế cho vấn đề nhạy cảm, đã vậy còn được làm với các số đo khác nhau, chứng tỏ rằng trước khi Roland tặng nó cho các phù thủy, anh ấy đã âm thầm quan sát cẩn thận, kỹ lưỡng về số đo của mỗi người? Chỉ lởn vởn nghĩ đến ấy thôi, mặt cô đã đỏ chín như quả cà chua, chỉ muốn chui vào màn sương cho đỡ ngượng rồi.
Cơ mà nhân tiện thì, phản ứng của Anna không biết sẽ ra sao nhỉ?
“Em...em có việc đi ra ngoài một chút, em sẽ quay lại sớm thôi” - Nightingale nói rồi biến mất trong màn sương mù, nhanh chóng di chuyển xuyên qua những bức tường. Dừng chân trước cửa phòng ngủ của Anna, dù có đôi chút lúng túng nhưng sau một hồi do dự, cô vẫn quyết định gõ cửa.
Một lát sau cánh cửa mở ra, Anna đứng đó mặc trên mình một chiếc áo ngủ, trông không khác gì mọi khi, cất giọng thắc mắc - “Có chuyện gì hả chị?”
“Uh, chị chỉ muốn hỏi là....” - Nightingale bước vào phòng và đóng cửa lại - “Điện Hạ cũng tặng em một món quà đúng chứ…... em nghĩ sao về nó?”
“Em đang mặc này, nó rất thoải mái đấy.” - Anna
Câu trả lời của người đối diện khiến Nightingale có chút bất ngờ - “Em đã mặc nó rồi cơ á?”
“Ừm” - Anna gật đầu - “Chị muốn xem không?”
“Không, không, không cần thiết đâu” - Cô vội vã xua tay để ngăn Anna lại
- “Chị chỉ muốn hỏi là em không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?”
“Có gì kỳ lạ là sao?” - Anna thoáng tỏ vẻ bối rối - “Chẳng phải Điện Hạ đã nói rằng ngài ấy muốn kiểm nghiệm sản phẩm mới trước, sau đó sẽ đưa vào sản xuất số lượng lớn và kinh doanh nó cho người dân như một hàng hóa thông dụng sao? Vậy nên tất cả những gì chúng ta cần giúp đỡ ngài ấy là mặc thử, trải nghiệm chúng trước và đưa ra nhận xét của mình. Hơn nữa sản phẩm may mặc này cũng khá tốt mà” - cô vỗ nhẹ ngực của mình – “Chúng vừa mềm mại lại vừa thoải mái. Ngoài ra, với cái móc ở phía sau, nó rất chắc chắn và khó bị tuột, thế nhưng đồng thời lại có thể tháo ra một cách dễ dàng. So với việc phải mặc những bộ bó chẽn hay phải quấn nhiều lớp vải lót, nó quả thực tốt hơn rất nhiều.
“ Vậy đó là lý do mà……” - Nightingale không thể kìm lại một tiếng thở dài mệt mỏi. Quả thực Anna chẳng hề quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt nào khác. Tất cả những gì em ấy tập trung để ý chỉ là mục đích ban đầu của Điện Hạ, không còn bất kỳ mối bận tâm nào khác. Có lẽ đây cũng là một điểm khiến em ấy trở nên khác biệt, trong sáng và ngay thẳng hơn so với mọi người. Dù sao thì đây cũng là một món quà từ Roland, trước sau gì cô cũng sẽ phải thử nó mà thôi, vậy thì lý do gì khiến cô đến giờ vẫn bối rối và đắn đo tới vậy? Trước kia cũng đã từng có một lần như vậy, để rồi sau tất cả, cô vẫn không thể tránh mặt anh ấy mãi mãi. Thay vào đó, cô có lẽ nên tự tin hơn, trực tiếp nói lên suy nghĩ của mình - nếu đó là Anna, chắc hẳn em ấy cũng sẽ làm vậy nhỉ? [note37656]
Nghĩ kỹ về điều này, Nightingale quay trở về phòng của mình, cầm chiếc áo lót lên và thử tìm hiểu kỹ càng hơn một chút, rồi lặng lẽ ẩn mình vào màn sương để mặc nó, nhanh chóng khoác trang phục bên ngoài lên, cuối cùng thì mới quay trở lại xuất hiện trước mặt Wendy.
“Nó có phần hơi rộng một chút” - cô thử nhảy nhảy vài cái - “Nhưng quả thật là khá thoải mái khi mặc. Ít nhất là nó tốt hơn rất nhiều so với mấy tấm vải thô, chúng luôn làm ngực em bị đau rát. Hơn nữa, nó có vẻ như không gây bất kỳ ảnh hưởng nào tới việc di chuyển và hoạt động cả. Chúng ta có thể tạm biệt cảnh luôn bị bó ép bởi băng vải cuốn quanh ngực như lúc trước đấy. Khá là thuận tiện ..…chị cũng nên thử nó một chút đi”
“Không không, chị vẫn nghĩ là mình không cần nó đâu...u...” - Wendy lắc đầu.
“Chị không thoát được đâu” - Nightingale cười khúc khích trong khi kéo Wendy vào màn sương, khẽ thì thầm - “Ngay từ đầu, em đã luôn cảm thấy rằng Điện Hạ tạo nó ra là vì chị đấy.”
********
Sylvie cảm thấy rằng hôm nay cô đã được chứng kiến quá nhiều thứ kỳ lạ lần đầu tiên được thấy trong đời.
Một cái tay gạt nối với cái ống, có thể khiến nước chảy xuống dễ dàng chỉ với một thao tác vặn đơn giản. Xà phòng có thể rửa sạch bụi bẩn trên người và để lại mùi thơm dễ chịu. Những loại rượu cay đốt cháy cổ họng đến nóng rát - ấy vậy mà chẳng biết làm thế nào mà Evelyn vẫn có thể uống hết đến tận ba ly cùng Điện Hạ cơ chứ.
Trên tất cả, phần đáng kinh ngạc nhất vẫn là món quà sau bữa tiệc tối.... Cô biết rằng quả thật có tồn tại việc tặng áo nịt ngực giữa các quý tộc khi họ muốn tiếp cận ai đó, thế nhưng họ sẽ thường kết hợp tặng cùng với một chiếc đầm bó eo và gửi đến người nhận một cách kín đáo và lịch sự chứ chưa từng thấy ai lại lấy đó làm phần quà phân phát công khai như vậy. Mà kể cả là nếu họ tặng riêng chúng như một món quà đi nữa, thì vật này chỉ nên được tặng cho những người đặc biệt ... như người yêu chẳng hạn.
Thế nhưng sau khi được nghe giải thích từ Điện Hạ, ngài ấy không chỉ dự định đưa thứ này cho các phù thủy mà còn muốn truyền bá rộng rãi và bán cho người dân nữa.
Ngài ấy muốn truyền bá thứ này ra khắp cả vùng biên giới phía Tây ư?? Sylvie bất chợt cảm thấy một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể, loại quý tộc nào lại chọn kinh doanh loại mặt hàng oái oăm này?
Hay có lẽ nào...ngài ấy có một loại sở thích bệnh hoạn nào đó đối với ngực và mông chăng? [note37657]
Sau khi Nightingale kéo Wendy vào màn sương, cô chỉ thoang thoáng nhìn thấy hai chiếc bóng mờ mờ trôi nổi gần chiếc giường - kể từ khi họ ở trong đó một khoảng thời gian khá lâu, rõ ràng là dưới sự thuyết phục của người kia thì Wendy cuối cùng cũng quyết định chấp nhận món quà này. Vậy còn những phù thủy khác thì sao? Không ai trong số họ hiểu ý nghĩa của việc tặng một món quà “nhạy cảm” như
thế này sao?
Nhớ lại lời cảnh báo của chị Ashes, Sylvie bất giác nuốt nước bọt.
Chị ấy nói đúng - Điện Hạ thật sự là một kẻ vô cùng nguy hiểm với các cô gái. Nếu có thể, tốt hơn hết vẫn là tránh khỏi người này ra xa nhất có thể.
-------Góc Gallery-------
Ảnh cho mấy bác húp tạm =))