Dưới ánh mặt trời nóng như thiêu như đốt, Sirius Daly [note51277], với chiếc mũ rơm rộng vành trên đầu, đang rảo bước dọc theo bên bờ sông để kiểm tra và đánh giá sự phát triển của vụ mùa lúa mỳ năm nay.
Đã bốn tháng trôi qua kể từ khi những hạt giống đầu tiên được gieo xuống đất, hôm nay chính là ngày mà tất cả mọi người đều mong chờ nhất – ngày mà những hạt lúa mỳ chín hạt.
Từ chỗ anh đứng đây cho tới xa ngút tầm mắt, những cánh đồng lúa tràn ngập sắc vàng óng ánh, như một đại dương kéo dài đến vô tận. Bông lúa mỳ nào cũng dài và nặng trĩu, chật ních những hạt. Số lượng hạt không chỉ tăng gấp đôi mà thậm chí kích thước của chúng cũng lớn hơn bất cứ xuân vụ nào anh từng được chứng kiến. Chẳng cần phải đợi đến lúc cân, đo, đong, đếm sản lượng sau khi thu hoạch, những gì trước mắt Sirius đã quá đủ để khẳng định rằng năm nay sẽ là một vụ mùa bội thu.
Và cũng chẳng cần gì phải nghi ngờ hay thắc mắc nữa, thành quả này chắc chắn phải có sự đóng góp vô cùng to lớn của các phù thuỷ.
Anh đã cùng cha mình làm nông ngót nghét cũng đã được hơn 10 năm rồi. Anh hiển nhiên biết rõ một cây lúa mỳ thông thường khi chín trông như thế nào. Một cây lúa mỳ trung bình sẽ có khoảng từ 1-3 bông lúa,
mỗi bông sẽ cho từ ra 20 đến 30 hạt. Đúng là độ phì nhiêu trong đất có thể ảnh hưởng một phần tới kích thước và số lượng của hạt, nhưng chỉ vậy mà khiến cả số lượng và chất lượng của cây lúa tăng lên đến gấp đôi thì quả thật quá phi lý mất rồi. Nếu không phải là thành tựu của những phù thuỷ thì có nghĩ nát óc anh cũng chẳng thể tìm được ra lời giải thích nào hợp lý hơn được nữa.
Không chỉ riêng vụ mùa lúa mỳ, dường như khắp mọi nơi trên vùng đất này đều có sự hiện diện của những điều kỳ diệu tương tự như vậy. Chẳng tìm đâu xa, những tháp nước khổng lồ đang mọc như nấm quanh Border Town gần đây là một ví dụ điển hình chẳng hạn. Anh đã từng thử trực tiếp đi đến quan sát, tìm hiểu chúng ở khoảng cách gần và nhanh chóng đi đến kết luận rằng việc lắp đặt những cái ống thép đó chỉ bằng sức người là việc bất khả thi. Những tháp nước ấy to như một căn nhà, và còn cao hơn hầu hết các công trình dân cư trong thị trấn. Ấy vậy mà Điện hạ dựng lên chúng chỉ trong đúng một đêm. Có khi còn nhanh hơn cả nấm mọc sau mưa.
Giờ đây, đối với những người sống trong khu cân cư mới, việc hằng ngày phải gánh nước từ sông về để sử dụng đã chỉ còn là dĩ vãng. Tất cả những gì họ cần làm chỉ là đem xô ra mấy cái tháp nước, vặn mở van vòi, và thế là có ngay một dòng nước mát lành chảy ra từ đường ống để sử dụng.
Điều kì diệu này dường như cũng tương tự với hai
“hòn đảo” mới nổi lên ở giữa trung tâm sông Redwater mấy hôm trước. Kể từ khi Điện hạ tổ chức lễ Vinh danh và Khen thưởng, ngài ấy đã đưa quý cô Anna ra mắt công chúng. Từ ấy trở đi, sự có mặt của các phù thủy và ứng dụng khả năng của họ vào mọi lĩnh vực trong cuộc sống ngày càng trở lên phổ biến và được mọi người chấp nhận hơn. Việc lập tức hô biến ra hai “hòn đảo” trồi lên giữa lòng sông chảy siết rõ ràng là việc mà chỉ có những phù thuỷ mới có thể làm được.
Anh đã từng thử hỏi Thủ hiến Barov của Toà thị chính về vấn đề này, thế nhưng câu trả lời mà anh nhận được chỉ là lời nhắc nhở rằng anh không cần phải bận tâm về nó, Điện hạ đương nhiên là có cách giải quyết của riêng ngài.
Mà cho dù có là sao đi chăng nữa thì anh nghĩ mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Đằng nào thì từ trước đến nay, Hoàng tộc vẫn luôn đối đầu với Giáo hội mà.
Giả dụ như sau này chiến tranh có nổ ra, Giáo Hội có gửi quân đến trấn áp Điện hạ, họ cũng phải đối mặt với bức tường kiên cố mang tên “Quân đoàn 1” đã. Chỉ khi đủ sức đối mặt và đưa trận chiến vào thế giằng co, họ mới đủ tư cách lên tiếng và ảo tưởng về những chiến thắng. Còn không, vùng đất Lãnh thổ phía Tây này vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về Roland Wimbledon mà thôi.
Công tước Ryan chính là ví dụ điển hình cho điều này.
“Thưa ngài, xin chào mừng ngài đã đến” - Hai nông nô đang làm việc trên cánh đồng để ý thấy Sirius Daly, đã lập tức tiến tới và chào anh - “Xin thưa, Như ngài có thể thấy, những cánh đồng lúa mỳ này đã sẵn sàng để có thể thu hoạch bất cứ lúc nào. Nhưng …. Nhân đây….., không biết là ….. tôi có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
“Chúng tôi muốn xin ý kiến của Ngài, không biết rằng lời tuyên bố lúc trước của Điện hạ liệu đến giờ có còn hiệu lực không ạ?”
“Dạ, đúng vậy, chuyện là như vậy ạ” - Người nông nô kia đồng tình hùa theo, xoa xoa hai bàn tay và thấp thỏm hỏi trong sự lo lắng - “Chúng tôi thực sự có cơ hội được thăng cấp thành một công dân tự do sao?”
Là người đứng đầu Bộ Nông nghiệp, ngoài việc ghi chép lại những phương pháp trồng trọt hiệu quả nhất và theo dõi số liệu thống kê của mỗi vụ mùa thu hoạch, Sirius còn có một trọng trách khác được giao phó đó là: “Giao tiếp với những nông nô, phổ biến về những chính sách của Điện hạ và Toà thị mà họ cần tuân theo”. Mặc dù anh chẳng muốn tiếp xúc với những gã nhà quê thô kệch cả đời chỉ cắm mặt vào bùn đất một giây phút nào, thế nhưng tinh thần kỷ luật của một hiệp sĩ vẫn luôn khẳng định và thúc đẩy anh phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
“Các ngươi có
thấy những dòng khẩu hiệu ở đằng kia không?” - Sirius vươn tay chỉ về phía tấm băng rôn biểu ngữ ở phía rìa nông trường.
“Thưa ngài, chúng tôi…không biết đọc ạ…” – Hai người nông nô thú nhận với nụ cười đầy hổ thẹn.
“Lao động tạo nên sự giàu có” và “chăm chỉ làm việc có thể thay đổi số phận” - Anh phát biểu lại nội dung trên đó - “Nói cách khác, miễn là các ngươi cố gắng lao động, làm việc siêng năng, các ngươi sẽ có cơ hội được công nhận là một công dân tự do. Đây là lời hứa danh dự của Điện hạ và nó sẽ trở thành sự thật.”
“Thật, thật vậy sao? Thật tuyệt vời!” – Hai người nông nô thốt lên với vẻ mặt đầy phấn khởi
“Sau khi được công nhận là một công dân tự do, các ngươi có thể di chuyển tới sống ở khu vực trung tâm thị trấn, được cấp cho riêng một căn nhà bằng gạch
cũng như có quyền được tiếp nhận nền giáo dục sơ cấp. Đến lúc đó, các ngươi sẽ không cần phải tìm đến hỏi ta về ý nghĩa của mấy câu khẩu hiệu kia nữa.” -
Sirius một lần nữa nhắc lại lời tuyên truyền.
“Vâng, thưa ngài” - Người nông nô gật đầu phấn khích - “Hôm nay thời tiết nắng nóng quá, không biết ngài có muốn đến căn lều của chúng tôi và uống một cốc nước lạnh không ạ?”
“Ta e là không, mà hiện tại có vẻ như các ngươi cũng đang rất bận rộn cơ mà nhỉ?” - Anh nói trong khi hất cằm về phía cánh đồng. Hiểu được ẩn ý của anh, hai người kia nhanh chóng cúi đầu cảm ơn thật sâu trước khi quay lại khu vực làm việc của mình và hăng hái lao động. Đây là vấn đề mà anh được hỏi nhiều nhất trong suốt một tháng vừa rồi. Cho dù anh có ra rả trả lời và giảng giải không biết bao nhiêu lần đi chăng nữa, họ vẫn luôn lo lắng tìm đến anh bất cứ khi nào có cơ hội và tìm mọi cách xác nhận lại thông tin một lần nữa, sợ rằng Điện hạ sẽ đổi ý mà quyết định rút lại chính sách này.
Vẫn trên con đường đó, chẳng đi xa được mấy bước, anh lại một lần nữa bị bao vây bởi một nhóm người khác - “Xin chào ngài Sirius, sau khi thu hoạch lúa mỳ và phơi khô, thật sự là chúng tôi chỉ cần nộp 7 phần thành phẩm [note51278] thôi sao?”
Nghe tới câu hỏi đó, Sirius chỉ biết khóc ròng thêm trong lòng một ít. Độ phổ biến của câu hỏi này cũng chỉ đứng sau câu hỏi “thăng cấp thành công dân tự do” mà thôi.
“Trong năm đầu tiên, tình hình sẽ là như vậy, và sản lượng cống nạp sẽ được giảm dần đi trong các năm tiếp theo. Nếu ngươi được công nhận là một công dân tự do, ngươi sẽ chỉ cần nộp lại 2 phần thành phẩm mà thôi, ta đã nói đi nói lại, nhấn mạnh điều này nhiều lần lắm rồi mà.”
“Nếu như tôi được thăng cấp” - Một người đàn ông cao lớn nói trong khi gãi gãi phía sau đầu - “ Nhưng tại thời điểm hiện tại, với ba phần lúa mì còn lại sau khi giao nộp, liệu chúng tôi có thể…..”
“Chỉ có thể bán lại cho Điện Hạ, hoặc sử dụng làm lương thực, hoặc sử dụng làm hạt giống” - Sirius vỗ tay, kêu gọi những nông nô xung quanh tập trung lại và nhắc nhở họ chú ý lắng nghe - “Các ngươi hãy nghe cho rõ đây, Border Town nghiêm cấm bất cứ ai tự ý bán lương thực, thực phẩm. Không cần biết là bán cho người trong thị trấn hay bán cho các thương nhân bên ngoài, hành động đó là phạm pháp tại Border Town này. Nếu các ngươi vi phạm, không chỉ toàn bộ thu nhập bán được bị tịch thu, cánh cửa nhà tù cũng sẽ rộng mở chào đón các ngươi nữa.”
“Chúng tôi sẽ ra sao nếu Điện hạ chỉ trả giá rất thấp để thu mua lại sản phẩm đây?” - Người đàn ông cao lớn thì thầm hỏi.
“Tất nhiên trường hợp đó sẽ không xảy ra. Việc Điện hạ thu mua lại thực phẩm là để kiểm soát, đảm bảo sự bình ổn giá cả trên thị trường. Vậy nên cho dù các ngươi có một vụ mùa thất bát hay bội thu, giá cả mặt hàng sẽ không quá biến động đâu. Các ngươi sẽ không cần phải tích trữ lương thực vì lo sợ mình không còn đủ đồ ăn những thời điểm giáp hạt vì lỡ bán quá nhiều. Càng không cần phải lo lắng về việc nông sản thu hoạch được quá nhiều mà không thể bán hoặc chỉ bán được với giá rất thấp nữa.” - Sirius nhấn mạnh một lần nữa - “Chỉ có duy nhất một nơi trong Border Town này các ngươi có thể bán thưc phẩm, đó là những cửa hàng tiện lợi nằm dưới sự quản lý của Toà thị chính.”
“Vậy cuối cùng, giá cả mà Điện hạ thu mua sẽ là…?”
“Hãy yên tâm, đích thân Điện Hạ sẽ công bố giá trước khi bắt đầu việc thu nộp lương thực.” – Sirius
Nhìn vào những nông nô đang giải tán thành những nhóm 2-3 người, Sirius liếm đôi môi khô khốc của mình rồi tiếp tục kiểm tra cây trồng. Anh chẳng biết trong đầu bọn họ rơi rớt, còn đọng lại mấy từ của anh nữa. Thế nhưng ngài Barov đã nhấn mạnh rằng Điện Hạ đã đặt ra những ranh giới rõ ràng, sẽ có những biện pháp cứng rắn với bất kỳ kẻ nào buôn lậu lương thực, và đặt một bản án nặng cho chúng. Cuộc đời của chúng trở lên sáng lạn hay lập tức rơi xuống vực thẳm phụ thuộc vào số chữ còn đọng lại trong những cái đầu rỗng tuếch kia mà thôi.
Vào lúc đó, một nông nô trẻ tách ra khỏi đám đông và quay lại hỏi - “Thưa ngài” - anh ta dừng lại một chút - “Tôi có thể hỏi ngài thêm một câu nữa được không ạ?”
“Gì vậy?” – Sirius
“Ngài có biết quý cô May và quý cô Irene đã đi đâu rồi không ạ?” - anh ta ngập ngừng - “Gần đây không còn bất cứ vở kịch nào được biểu diễn ở quảng trường trung tâm nữa, vậy nên tôi chỉ muốn hỏi … về hoàn cảnh của họ hiện tại, phải chăng họ bị ốm rồi sao?”
Đây là một câu hỏi hoàn toàn mới lạ và đầy thú vị, Sirius không thể kiềm chế mà bất giác mỉm cười. Nếu không phải từng chứng kiến họ làm thủ tục ở Toà thị chính, anh cũng sẽ không thể trả lời được câu hỏi này - “Họ đã đến pháo đài LongSong rồi.”
“Ah” - Người nông nô tỏ ra một biểu cảm thất vọng - “Vậy là họ không có ý định ở lại Border Town nữa sao?”
“Họ chỉ đơn giản là đến rạp hát ở pháo đài LongSong để biểu diễn theo lịch trình thôi” - anh nhún vai - “Hơn nữa, với cái thời tiết nắng nóng oi bức thế này, chẳng ai nỡ đành đứng nhìn họ biểu diễn dưới ánh nắng gay gắt và ướt đẫm hôi đâu, đúng chứ? Hãy đợi đến mùa thu, họ sẽ quay trở lại và biểu diễn một vở kịch mới ở quảng trường.”
“Ra… ra là như vậy…cảm ơn thưa ngài!”
Dõi theo bóng lưng chàng trai trẻ đang rời đi với dáng vẻ hài lòng mãn nguyện, Sirius không thể không nghĩ về hoàn cảnh của bản thân – từ một hiệp sĩ danh giá rớt xuống thành một tù binh, rồi từ một tù binh lại trở thành một quan chức ở Toà thị chính, trải nghiệm trong vài tháng qua có thể coi là một chuỗi sự kiện lên voi xuống chó đầy chớp nhoáng trong cuộc đời của anh. Thế nhưng, anh không còn muốn quay lại nhà mình ở lãnh thổ Wolf nữa, ở đó anh chẳng còn lại gì ngoài một căn nhà tồi tàn và một mảnh ruộng hoang khô héo. Lý do mà anh khát khao trở thành Hiệp Sĩ chính là muốn thoát khỏi cuộc sống nông dân chân lấm tay bùn như cha anh
Không phải hiệp sĩ nào cũng có tiền đồ sáng lạng như Morning Light (Ferlin Eltek), được trở thành hiệp sĩ cá nhân của Công tước Ryan, có phần lãnh thổ màu mỡ nhất cùng đoàn tuỳ tùng sở hữu cho riêng mình. Rất nhiều hiệp sĩ phải sống chật vật với những đồng lương ít ỏi, tranh thủ cày cuốc thêm như một nông dân để kiếm thêm thu nhập cho mình. Thế nhưng tại đây, chỉ riêng mỗi mức lương hàng năm của anh đã vượt xa tổng thu nhập [note51279] anh từng kiếm được được khi còn là một hiệp sĩ rồi, và vẫn còn rất nhiều cơ hội để thăng tiến sự nghiệp ở Toà Thị Chính nữa. Cõ lẽ đây là bến đỗ lý tưởng cuối cùng, cũng là thời điểm thích hợp để anh đón cha mẹ mình đến Border Town, tìm kiếm, kết hôn với một cô gái và bắt đầu tận hưởng cuộc sống tươi đẹp nơi đây.
*********************************
P/s: Hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn, những con cẩu độc thân và cả tôi, không có ai để rủ đi chơi cùng ngày 1/6 mà ngồi cô đơn 1 góc đọc chap truyện này.