IV. Khách hàng có động cơ khác
– Ngày hôm sau.
Tôi nhờ các Roto giúp dọn dẹp cửa tiệm, còn tôi sẽ đi chợ để mua một số thứ lặt vặt để chuẩn bị mở tiệm.
Một vài người đến bắt chuyện với tôi. Họ có vẻ đang lo lắng đội Demi Merc sẽ sử dụng bạo lực đe dọa tôi.
"Dạ không, các thú nhân rất khác so với tin đồn và không đáng sợ chút nào." – Tôi nói với mọi người.
“Chắc lúc đó tâm trạng chúng đang tốt.” – Nhưng họ phản bác lại.
Đúng là khá kỳ lạ khi họ chợp mắt trong tiệm sau bữa ăn. Loài mèo khi không vui, chúng thường phá hoại mọi thứ xung quanh. Sư tử và báo đều thuộc họ nhà mèo. Nhưng nhìn họ hôm qua… Không, thật không tưởng tượng được.
Mọi người lại khuyên tôi nên mua bùa hộ mệnh.
“Cháu ổn mà.” – Tôi vui vẻ đáp lại và hoàn thành việc mua sắm hôm nay.
Trên đường về tiệm, có ai đó gọi tôi phía sau. Quay lại, đó là một trong những vị khách thường xuyên đến. Là 1 học sinh nhỏ hơn tôi một tuổi. Cậu ta có làn da trắng và mái tóc đỏ, khuôn mặt đầy tàn nhang của cậu ta ửng đỏ.
“C–Chào buổi sáng! H–hôm nay hãy làm việc hết sức nhé !!”
“Buổi sáng tốt lành. Học hành chăm chỉ nhé, cố gắng lên.”
“V–v–vâng, tôi sẽ!”
Đáp lại lời chào, mặt câu ta càng đỏ hơn rồi chạy đi, điều đó khiến tôi phải mỉm cười. Thật hạnh phúc khi có ai đó vô tư thể hiện sự mến mộ đến mình, nhưng tôi sẽ gặp rắc rối khi có người mời đi chơi và đặc biệt người đó có ý khác với tôi. Tốt nhất tôi nên nói rõ với những vị khách nam đến quán về điều này.
Tôi quay trở lại tiệm và tiếp tục công việc chuẩn bị.
Lật biển báo “mở cửa” lên.
Ngày hôm nay cũng đông khách như mọi ngày. Có khách thích nhâm nhi 1 tách coffee, có khách
thưởng thức bánh ngọt và một vài người thì vừa ăn nhẹ vừa đọc sách. Vẫn như thường lệ, ghế ngồi trước quầy pha chế chật kín các vị khách nam nhưng lại bớt huyên náo hơn mấy ngày trước.
Sau khi đã phục vụ món cuối cùng cho khách, nụ cười của tôi đã không còn sức sống. Một quý ông ngồi ngay quầy pha chế bắt chuyện với tôi.
“Rhonya, tốt nhất cô nên nhanh chóng mua bùa hộ mệnh đi.”
“Tôi cảm thấy nó không cần thiết.”
“Sẽ quá muộn khi cô bị lỗ, đúng không? Rhonya!”
Mặc dù hiểu rằng anh ấy chỉ lo lắng cho tôi, nhưng tôi chỉ thể mỉm cười trấn an anh ấy.
“Uhm, nhưng họ thật sự không đáng sợ như mọi người nói. Họ cũng không sử dụng bạo lực để đe dọa tôi và phá hủy tiệm.”
Nếu có lỡ phá hủy tiệm, thì chỉ cần dùng phép thuật là sửa lại được thôi.
Những quý ông khác chỉ biết thở dài trước câu trả lời của tôi.
“Đó là vì Rhonya quá tốt bụng đó thôi…”
Hmmm, tôi không nghĩ chỉ vì tốt bụng mà ai đó sẽ bao che cho người khác cả.
“Uhmm… Sao mọi người lại cảnh giác đội Demi Merc vậy?”
Tôi hỏi để chấm dứt mọi chuyện, chủ cửa hàng phụ kiện là người đầu tiên đáp lại.
“Đương nhiên là vì chúng đáng sợ! Chúng… quá mạnh! Chúng dễ dàng ném một người đàn ông trưởng thành đi! Và người đó đã bay lên tầng 3 đấy!”
“Haa…”
Tôi bất giác khẽ đáp lại. Tưởng tượng một con sư tử đen dễ dàng quật ngã người khác… cứ như một bộ phim anime vậy…
“Đó là sự thật, Rhonya! Cô hãy tin tôi!”
Chủ cửa hàng phụ kiện nghiêng người về phía trước khẳng định.
Ngay cả khi ngài nói vậy… Không phải là tôi không tin, nhưng với tôi, một người bị đánh bay đi chỉ là chuyện bình thường.
Khi còn học ở Học viện San Crisante, có các lớp học thực hành.
Học viên nữ sẽ không gây lộn đánh nhau, nhưng đối với học viên nam thì không. Trong những giờ học thực hành, có không ít người bị ném bay đi. Nhớ lại thời học sinh của mình, thì một số vị khách nam khác lần lượt lên tiếng.
“Rhonya, chúng thực sự rất nguy hiểm! Tiếng gầm của chúng rất dữ tợn, tôi còn nghe nói chúng dùng móng vuốt để tấn công con người! Và vết cắn của chúng có thể gây chết người đấy!”
“Móng vuốt của chúng có thể nát một cái bàn ngay lập tức! Một cái bàn trong một quán bar nào đó đã bị phá hủy bởi chúng.”
“Tôi cũng nghe về điều đó! Cửa sổ ở đó bị nghiền nát thành mảnh vụn bởi chúng! Và chúng đã “đục” một cái lỗ lớn trên cửa và tường ở một cửa hàng khác.”
… Câu chuyện này cứ tiếp nối câu chuyện khác, nhưng tất cả đều được nghe từ người khác kể.
“Umm, mọi người đã bao giờ thấy nó xảy ra trước mắt chưa?”
Khi tôi hỏi như vậy, các vị khách bối rối nhìn nhau.
Họ đã bị lừa bởi những lời đồn. Nếu điều này cứ tiếp diễn, họ chỉ thấy sợ hãi và không nhìn nhận bản chất thật sự của các thú nhân.
Một ý tưởng tuyệt vời lóe ra trong đầu tôi.
"Đúng rồi! Các vị khách thú nhân nói rằng họ sẽ quay lại tiệm đó.”
Đây là một cơ hội hiếm có để mọi người có thể tiếp xúc với nhau… Tôi muốn tiếp tục nói, nhưng các vị khách nam ngồi ở quầy pha chế bắt đầu rời đi. Họ lấy tiền ra và nhanh chóng rời tiệm.
Các vị khách nữ đang ngồi bối rối và gọi tôi.
“Umm .. những người từ đội Demi Merc sẽ đến à?”
“Không, tôi không chắc hôm nay họ có đến không…”
Khi tôi trả lời như vậy, suy nghĩ hồi lâu và cuối cùng họ quyết định đứng dậy. Sau đó, họ lấy tiền ra với vẻ mặt hối lỗi.
“Xin lỗi, mặc dù tôi chỉ gọi đồ uống”
“Không, tôi không phiền đâu.”
“Uhm... Tôi có thể mua bánh ngọt mang về không?”
Tôi gật đầu trước câu hỏi đó.
“Vâng, ổn mà. Quý cô muốn dùng gì?”
Sau đó, các khách nữ khác cũng yêu cầu mang bánh ngọt và sandwich về.
… Hộp đồ ăn mang đi rất có ích vào lúc này…
Tôi đã chuẩn bị chúng khi tiệm mới mở, nhưng không có bất kỳ cơ hội nào để sử dụng những cái hộp giấy này.
Tôi đóng gói bánh ngọt và sandwich vào hộp giấy và giao cho khách.
Tình cờ nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã quá trưa.
Hôm nay các thú nhân có đến không?
… Họ đã đến vào ngày hôm qua có khả năng họ sẽ không đến liên tục.
Dọn dẹp quán, một số khách ghé mua đồ mang về. Có lẽ họ đã nghe chuyện từ các vị khách trước đó. Nhưng không ai trong số họ đến quán ngồi…
---
... Sau đó, tin đồn đội Demi Merc sẽ ghé tiệm vào buổi chiều lan nhanh như cháy rừng. Cứ tiếp tục như vậy, những ngày mà thú nhân không đến, buổi chiều nào cũng vắng lặng như nghĩa địa. Điều này sẽ hơi rắc rối đây.
Làm một thực đơn mang đi có lẽ sẽ giúp doanh thu đỡ trượt không phanh hơn. Nếu thành công, cũng sẽ thuận tiện cho tôi khi thêm nhiều loại bánh hơn.
Nếu cuối cùng vẫn thất bại thì cửa hàng phải đóng cửa, chỉ còn cách cuối cùng là tôi sẽ sống ở Tinh Linh Sâm Lâm. Khi tôi vẫn còn sống như một tiểu thư quý tộc, tinh linh ký kết khế ước đã mời tôi đến sống với các ẻm.
Nhưng tôi không muốn dẹp tiệm sớm như vậy, tôi sẽ cố gắp hết sức cho đến khi phải đóng tiệm, nhưng nếu thời điểm đó đến tôi sẽ đến sống với các tinh linh.
“Chào buổi chiều, quý cô Rhonya xinh đẹp.”
Đó là người đàn ông ưa nhìn đang đứng ở trước cửa tiệm. Mái tóc vàng ánh bạch kim xoăn được buộc lại bằng cách rất lạ mắt. Anh ta mặc áo khoác trơn màu tím với áo sơ mi trắng và áo vest trắng thêu hóa ở dưới. Anh ta tên mà Macway, là chủ tiệm coffee ở thị trấn Cedric lân cận.
Anh ta có ghé thăm một lần khi biết tin Coffee Mattari mở. Kể từ đó, anh ta thường xuyên đến tiệm, tôi rất biết ơn về điều đó nhưng...
“Vấn đề tôi đã nói trước đây, cô đã cân nhắc chưa? Tôi thực sự muốn cô làm việc tại quán của tôi.”
– Mỗi lần anh ta đến, anh ta luôn hỏi tôi điều này. Thành thật mà nói nó có chút phiền.
“Chào mừng, Macway. Cảm ơn nhưng tôi xin từ chối.”
Mỉm cười từ chối lời mời, tôi dẫn anh ta đến chỗ ngồi. Anh ta nhanh chóng tiến lại gần tôi, mùi nước hoa nồng nặc đến nổi khiến tôi muốn hắt hơi. Nhưng nếu tôi làm vậy thì rất là thô lỗ, nên tôi cố nín thở và mỉm cười.
“Sao thế? Một người con gái đẹp như cô làm việc một mình ở đây thật đáng tiếc. Đặc biệt là cô vừa thông minh vừa có tài. Rhonya, cô hãy suy nghĩ lại.”
Macway nắm lấy tay tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt nóng bỏng.
“Ừm, tôi thật sự không có ý định đó.”
“Thật khó để có được cô. Thôi được rồi, tôi nghe nói đội Demi Merc đã đến tiệm của cô.”
“…”
Cái cách Macway đổi chủ đề khiến tôi ngạc nhiên thật. Anh ta thật sự là một người "nhịp độ". Là kiểu người tôi không thích giao tiếp, nhưng anh ta là khách hàng, tôi không được kén chọn như vậy.
Đảm bảo vẫn duy trì được nụ cười, tôi gật đầu và đáp lại.
“Họ đã đến.”
“Thật là kinh khủng. Cô có bị thương không? Hôm nay tôi đến đây để đưa cái này cho cô. Tôi nghĩ cô cần tới nó đó.”
Vừa nói anh ta vừa lấy cái hộp nhỏ trong túi ra. Anh ta lấy ra rất nhanh, phải mất một lúc tôi mới nhận ra. Bên trong cái hộp là bùa Beast Ward.
Hình dạng của nó là một viên pha lê màu nâu nhạt lớn bằng nắm tay của tôi. Ở giữa nó có một biểu tượng giống như lỗ khóa.
“Cô có thể xua đuổi các thú nhân khi treo trước cửa quán.”
“… Cảm ơn anh, nhưng tôi thật sự không cần.”
Tôi cố gắng trả lại nhưng anh ta không đồng ý.
“Cô hãy giữ lại. Tuy nó hơi đắt đối với cô nhưng với tôi thì nó không là gì cả. Nếu có gì xảy ra với cô, tôi sẽ không thể thở mất. ”
… Dù tôi không nói gì về giá cả. Mùi nước hoa của anh là nguyên nhân khiến tôi phải khó thở ngay bây giờ.
“Tôi sẽ không giữ nó, vì tôi chào đón tất cả các thành viên trong đội Demi Merc.”
“Aa, cô thật là tốt bụng. Nhưng đám lính đánh thuê đó sẽ giẫm đạp lên lòng tốt của cô. Được rồi, trước khi cô bị thương tôi sẽ treo nó lên.”
Macway lấy cái bùa ra khỏi hộp.
Ngay lúc đó, “Cling clang” – Tiếng chuông cửa vang lên.
Nhìn về phía cánh cửa qua vai của Macway, là một thú nhân cao lớn. Cái bờm của anh vẫn hùng dũng như ngày hôm qua. Macway đờ đẫn quay người lại. Sư tử đen Boss không hề nhìn vào anh ta. Đôi mắt hổ phách của anh nhìn chằm chằm vào cái bùa trên tay Macway. Sau đó Boss vươn tay ra, nắm lấy cái bùa bằng móng vuốt nằm trong đệm thịt rồi bóp nát cái bùa. Nó vỡ thành từng mảnh.
Bùa chỉ có hiệu lực khi được treo lên một tòa nhà, do đó trước khi được treo lên, nó chỉ đơn thuần là một viên pha lê… nhưng nó lại dễ dàng bị nghiền nát bởi móng vuốt thì…
Sức mạnh của thú nhân thật sự rất đáng sợ.
Trong khi tôi vẫn còn đang ngạc nhiên, Boss đã đi đến chỗ ngồi hôm qua.
Trang phục hôm nay của anh hơi xộc xệch. Áo sơ mi nằm dưới áo khoác không cài cúc áo, nhìn xuyên qua có thể thấy được cơ thể màu đen của anh.
“Ughhh, thật là hôi!”
Người đang nói và bước vào là sói xanh Chise. Theo sau là báo trắng Ryuse và chó rừng xanh Sena, cả 3 nhăn mũi đi đến chỗ ngồi như ngày hôm qua.
“Gaaaa~ Đói quá~”
Người nói là Chise, đang ngồi trên sofa. Sena ngồi đối diện Boss đang gục mặt xuống bàn. Còn Ryuse đang nằm trên ghế sofa, nhìn kỹ bộ lông của anh lấm lem những mảng màu đỏ.
Phải nói thế nào đây… Trông họ tàn tạ… bởi kim loại và chất nổ… Không biết có
phải họ vừa trở về từ một cuộc chiến khốc liệt không…
Vô thức nhìn qua, sau đó Boss gầm gừ.
“–Oi”
Đôi mắt của Boss đang nhìn về phía sau tôi. Quay đầu lại tôi thấy bàn tay của Macway đặt trên tay nắm cửa.
“Mẹ kiếp, mày bỏ đi mà không gọi món gì à?” – Boss.
Boss đã nhạy bén biết Macway chưa gọi món. Đúng là anh ta là khách đến nhưng…
Khi tôi vẫn còn kinh ngạc bởi Boss, thì tôi nghe một giọng nói yếu ớt phát ra từ Macway.
“Đ-đó…v-vậy… m…một ly latte…”
Tôi tự hỏi sự tự mãn của Macway đi đâu rồi. Mặt anh ta tái lại và cứ run lên liên tục.
"Vâng."
Tôi nhanh chóng pha latte và rót vào ly có nắp đậy. Ly kiểu này sẽ được áp dụng trong tiệm. Vì đã có menu mang về, nên tôi đã chuẩn bị những cái ly kiểu này.
Đưa ly latte nóng cho Macway.
“C-cảm ơn. Sự thay đổi này… rất… tốt.”
Macway đặt một đồng bạc xuống và đi mất.
---
"Hey, nee-chan! Nếu cô có thịt xông khói thì tôi muốn nấu theo kiểu bít tết! Sandwich không đủ, tôi mau đói lắm!” - Giọng Chise vang khắp tiệm.
Chise ngồi trên ghế sofa và gác chân lên bàn, tôi tiến lại gần bàn Chise ngồi.
“Chise, hãy lịch sự.”
Giọng Boss trầm đến mức khiến Chise rùng mình. Chise từ từ đưa chân xuống bàn và vừa nói vừa run.
“Q-qu... quản lý...?”
Từ một con sói trưởng thành hùng dũng quay ngoắt 180 độ thành một cún con run rẩy. Thật là buồn cười! Tôi cố gắng nhịn cười hết mức có thể.
“Hiện tại có thịt xông khói trong kho, anh có muốn làm theo kiểu bít tết không?”
“… V-vâng, làm ơn.”
Dời ánh mắt từ Chise sang Ryuse, Ryuse đáp lại tôi trong khi đang liếm tay trái.
“Vậy, tôi cũng ăn bít tết thịt xông khói.”
Ryuse giống như một con mèo đang chải chuốt bộ lông của mình... Khoan đã, không phải thế...
“Umm, anh bị thương à?”
“Đấy không phải là máu của tôi.”
“…. Anh có cần khăn lau không?”
“Không cần đâu. Nó đã khô rồi, tôi không muốn làm bẩn khăn của cô."
Điều này làm cho tôi tưởng tượng ra một số thứ, nhưng không. Tôi lo lắng về việc Ryuse bị bẩn hơn là khăn của tôi. Vì bộ lông trắng tinh của Ryuse rất đẹp.
“Heeey ~ Nee-cha, ý tôi là, quản lý, làm ơn nhanh lên!”
Chise trong cơn đói cồn cào, quẫy đuôi qua lại.
Nhìn về chó rừng xanh Sena, có thể thấy anh đã ngủ. Sena thực sự đã kiệt sức.
“Để cậu ta ngủ đi. Cậu ta sẽ gọi món sau.”
Vì Boss đã nói vậy, nên tôi không đánh thức Sena.
Sau đó, Boss cũng gọi bít tết thịt xông khói, và đồ uống như ngày hôm qua. Trở lại bếp, tôi mới nhận ra một điều.
“Umm… Tỏi ổn chứ?”
“Hả?! Chúng tôi không phải là quái vật!!”
Thế giới trước kia của tôi, tỏi không chỉ là nguyên liệu nấu ăn mà còn dùng để xua đuổi ác quỷ. Tương tự như thế, trong thế giới này tỏi cũng được dùng để xua đuổi ác quỷ. Đó chính là lý do tại Chise cảm thấy bị xúc phạm nhưng –
“Umm, ý tôi không phải như vậy. Tôi thấy anh không thích mùi nước hoa của vị khách lúc nảy sử dụng, nên tôi nghĩ tỏi sẽ khiến anh khó chịu.”
“Tôi ghét mùi đó, nhưng tỏi thì không sao.”
“Tôi hiểu rồi, xin hãy tha thứ vì sự thô lỗ của tôi.”
Sau khi cúi đầu xin lỗi, tôi đi đến quầy pha chế. Lấy một gói khử mùi trong ngăn kéo vì mùi nước hoa vẫn còn thoang thoảng, rồi đặt bên cạnh đồng hồ cát.
Giống hôm qua, tôi mang thức uống ra trước rồi mới chuẩn bị bít tết. Thịt xông khói đã được ướp muối, tôi cắt thịt xông khói thành lát và cho thêm chút gia vị là tiêu và hương thảo.
Sau đó, tôi xắt tỏi và xào nói với dầu ô liu đã được làm nóng trong chảo. Để lửa nhỏ liu riu cho đến khi mùi dầu ô liu bay ra rồi cho thịt xông khói vào. Sau khi phần thịt xông khói bít tết đã hoàn tất, tôi đặt bít tết vào dĩa và cho thêm xà lách ở bên cạnh. Lượng rau tôi sẽ cho như trong sandwich.
Và thế là một phần thịt xông khói bít tết đã xong.
Đặt món lên bàn.
“Wooo! Tuyệt!”
Chise hưng phấn lắc lư cái đuôi của mình.
“Ngonnn! Siêu siêu ngon!!”
Dù không bỏ ra nhiều công sức nhưng tôi vẫn được khen ngợi. Nhe cái miệng bự của mình, Chise cười nhe ra hàm răng nanh sắt nhọn. Cái đuôi màu xanh khổng lồ lắc xung quanh cái ghế. Tôi vô tình nhìn thấy, tôi biết không nên nhìn chằm chằm vào vì rất mất lịch sự.
… Nhưng dù vậy, biết Chise hạnh phúc như vậy tôi cảm thấy rất vui.
“Cảm ơn anh! Tôi thấy rất vui vì hợp khẩu vị của anh.”
“Tôi thích thịt bò hơn nhưng. Gimme nữa!... Không, ý tôi là lấy tôi thêm 1 phần nữa, quản lý!”
“Vâng, tôi đã hiểu.”
Tôi không dự trữ thịt bò trong kho nên rất tiếc vì không phục vụ món thịt bò được. Nhưng tôi thấy rất vui vì Chise thích món bít tết thịt xông khói này. Cảm giác như tôi đã dùng thức ăn nhử mồi thành công một con sói.
“Aaa, ngon quá… Sez nấu lúc nào cũng bị khét.” – Chise.
Sez là một thú nhân khác?
Băn khoăn về cái tên mà Chise đề cập, tôi nhìn về phía Ryuse.
“Đã lâu ta không ăn thịt ngon như vậy.” – Ryuse.
Ryuse cũng hài lòng khi nhấm nháp miếng bít tết trong miệng. Tôi nhìn qua Boss, anh đang nhai miếng bít tết. Chúng tôi chạm mắt nhau và Boss hơi giơ dĩa lên.
Có vẻ như anh cũng muốn thêm 1 phần nửa.
“Một phần nữa? Tôi hiểu.”
Sau khi Boss gật đầu, tôi quay về bếp để nấu thêm vài miếng bít tết.
Mang đĩa bít tết thứ hai lên, Chise và Boss đã ăn xong đĩa đầu tiên.
Ryuse đã ăn xong vừa lắc lư cái đuôi của mình vừa liếc nhìn Sena đang ngủ.
“Sena thể lực yếu thật.” – Chise.
“Ít nhất đỡ hơn Sez.” – Ryuse đáp lại và vươn tay hạ rèm cửa sổ xuống.
“Lần này chúng đông thật. Cái gì, bọn cướp?”
“Không biếtttttt. Một số ít trong chúng cũng không thể bằng chúng ta, dù sao thật vô nghĩa.”
… Tôi biết, bốn người rất mạnh.
Chise ngáp dài.
“Tôi có thể chợp mắt một lát được không, quản lý?” – Chise.
“…Vâng, tất cả đều được.”
Họ đã quá mệt mỏi, tôi nghĩ sẽ tốt hơn khi họ nghỉ ngơi trên giường ở nhà. Nhưng Sena vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, còn Ryuse và Chise đã nhắm mắt.
Tôi quay lại bếp dọn dẹp, Chise và Ryuse đã chìm vào giấc ngủ.
Boss xắn tay áo lên và liếm tay phải. Khẽ tiến lại gần họ, tôi có thể cảm nhận được Sena chìm trong giấc ngủ sâu.
… Sena nằm úp mặt trên bàn từ nãy đến giờ, rõ ràng sẽ không được thoải mái. Ít nhất cũng nên nằm trên ghế sofa sẽ tốt hơn.
Sau đó tôi nhẹ giọng hỏi Boss.
“Tôi dời anh ấy qua ghế sofa nằm được không?”
“… Không sao.”
Vì đã được cho phép, tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai Sena và từ từ đặt anh xuống ghế sofa… Nhưng sau đó…
Đầu của Sena dựa vào vai trái của tôi.
Tôi gần như đã phát ra một giọng nói rất kỳ lạ, nhưng tôi đã cố kiềm chế lại bằng tất cả khả năng của mình. Tai Sena giật nhẹ, nhưng anh vẫn chưa tỉnh. Bộ lông xù xù của Sena có xúc cảm rất tốt, một cảm giác thôi thúc tôi muốn ôm chặt Sena khi Sena vừa dựa vào tôi.
Tôi không thể tiếp tục như vậy được, tôi đặt Sena trên ghế sofa với trái tim nặng trĩu rồi từ từ buông tay ra.
Aaa, tôi muốn được chạm vào lông xù xù lâu hơn.
Dời ánh mắt sang Boss, anh vẫn đang liếm tay phải của mình. Không biết Boss có đang bị thương không.
Khuỵu gối ngồi xuống bên cạnh Boss, tôi nhìn chăm chú anh.
“Umm, tôi có thể chữa thương cho anh không?”
Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Sau một lúc, Boss đưa tay phải ra. Tôi biết anh thật sự đang bị thương.
Bàn tay được bao phủ bởi lớp lông sư tử đen, rất khó để phân biệt vết thương nằm ở đâu. Nhưng với ma thuật thì đó không là vấn đề. Đặt bàn tay tay Boss trong lòng bàn tay tôi, tôi nhớ lại ma ngữ trong đầu.
Chỉ cần có sức mạnh ma thuật và biết ma ngữ thì có thể sử dụng phép trị thương. Nhưng sẽ không thành công khi hình ảnh ma ngữ mơ hồ, vì thế tôi cần phải tập trung.
Dần dần bàn tay tôi phát ra ánh sáng dịu nhẹ, sức nặng của bàn tay Boss có thể cảm nhận được qua tay của tôi. Đây là cái giá khi sử dụng phép trị liệu. Trọng lượng sẽ giảm dần khi quá trình chữa trị hoàn tất.
Tập trung một lúc và cảm giác sức nặng giảm đi.
“Xong rồi.” – Tôi nói với Boss.
Boss nhìn chằm chằm vào tay của mình rồi “Pomf” đặt bàn tay lên đầu tôi. Anh xoa nhẹ đầu tôi, rồi nằm xuống ghế sofa ngủ.
Tôi vô thức quay vào bếp rồi ngồi xuống ghế.
Được vỗ về bởi bàn tay lông xù xù đó. Tôi rất vui!
Aaa! Ngày nào cũng đến nhé!
---
Hơn một tiếng sau, bốn người họ thức dậy.
Sena gọi một phần sandwich và latte, Chise thì gọi thêm một phần bít tết thịt xông khói. Sức ăn của Chise lớn thật.
“Cảm ơn món ăn! Quản lý!”
Chise vui sướng thanh toán bữa ăn hôm nay. Anh đặt 3 đồng vàng lên bàn.
Mặc dù họ gọi rất nhiều món, nhưng số tiền mà Chise thanh toán cho tôi quá nhiều. Cộng thêm ngày hôm qua, thật sự là quá nhiều, với số tiền đó họ không cần trả tiền khi ăn uống ở đây một thời gian.
“Umm, nhiều quá rồi!” – Tôi cố gắng trả tiền lại.
“Hẹn gặp lại-!” – Chise đáp là và rời đi cùng 3 người còn lại.
Không còn sự lựa chọn khác, tôi đi theo và tiễn họ ra ngoài.
“Cảm ơn! Ngày mai hãy đến nếu các anh muốn!”
Chise vẫy tay chào tạm biệt và nở nụ cười đầu tiên với tôi trong ngày hôm nay.