V. Tôi cần sự ngọt ngào
Đã trôi qua 10 ngày kể từ khi thú nhân bắt đầu đến cửa hàng. Gần đây, những vị khách nam hay ngồi quanh quầy pha chế không còn đến, ngược những vị khách thực sự yêu thích coffee và khách nữ vẫn đến bình thường.
Không phải ngày nào thú nhân cũng dùng bữa ở tiệm, nhưng họ sẽ ghé tiệm. Họ chỉ là khách đến mua đồ ăn thức uống vào buổi chiều. Những vị khách nếu muốn ghé tiệm vào chiều, họ sẽ kiểm tra tiệm từ bên ngoài thông qua cửa sổ để xem thú nhân có trong tiệm không.
Hiện tại tiệm coffee vẫn đang hoạt động bình thường.
Thú nhân đã thanh toán tiền cho tôi quá nhiều, khi có cơ hội tôi sẽ trả lại số tiền đó cho họ…. Sau khi trả tiền, tôi vẫn có thể vượt qua bằng cách khác.
Thêm nữa, tôi thấy rất hạnh phúc vì thời gian ngả lưng và thư giãn của tôi tăng lên. Có thêm thời gian để tôi làm lại menu từ ý kiến những vị khách nữ.
“Nếu là bánh ngọt, thì tiệm này là ngon nhất!”
Tôi nhận được những lời khen như vậy từ ngày hôm qua, điều đó khiến tôi thấy rất vui. Hầu hết khách nữ đều thích các loại bánh có nhiều trái cây, những loại bánh đó rất khó tìm ở các cửa hàng gần đây, nên tôi nghĩ sẽ thêm nó vào menu.
Cũng như mọi ngày, khách không còn đến sau buổi trưa. Tôi quyết định sẽ thử làm bánh trái cây. Xuống bếp, tôi mở kệ bếp ra lấy đường, tôi thấy một bé Roto. Bé đang lén lút ăn kẹo dẻo mà tôi làm.
Bánh ngọt gần đây bán đắt đến mức không còn dư cho mấy bé Roto ăn. Có vẻ như mấy bé không được ăn no.
Cái đầu hình hoa sen màu xanh lá nhạt của Roto từ từ chuyển sang màu đỏ. Roto run rẩy với hai má căng phồng lên vì đầy kẹo dẻo, đôi mắt peridot liếc qua liếc lại. Cuối cùng mấy ẻm đã bỏ cuộc. Vì dùng lực quá nhiều vào phần đầu của mình để nuốt kẹo xuống, nên cái đầu đàn hồi của mấy em phản xạ lại, bắn ngược va vào chân tủ.
“Bùm bùm.”
Thật tệ, mặc dù Roto đã cố gắng rất nhiều, nhưng mấy ẻm dễ thương không chịu nổi~~~
“Fufu. Vậy hãy làm việc nhiều như mấy em đã ăn nhé.”
Để đầu của Roto không va vào tủ nữa, tôi đặt tay vào giữa đầu của ẻm và đế tủ. Nhẹ nhàng vỗ vào má của ẻm, nó mềm như kẹo dẻo vậy.
Roto đứng bật dậy như lò xo, rồi đưa tay lên trán chào tôi.
Chắc chắn mấy bé Roto khác cũng chưa ăn no. Đây là cơ hội hiếm có để mấy bé nếm thử bánh ngọt.
Tôi bảo Roto kêu gọi những người bạn khác đến và mang theo trái cây. Mấy bé Roto xuất hiện mang theo rất nhiều trái cây với thân hình bé nhỏ của mình.
Sử dụng trái cây mà Roto mang đến, tôi làm bánh tart, shortcake và bánh ga tô chocolate. Một quả dâu còn dư, tôi phủ một lớp chocolate và đưa cho Roto trước khi mấy bé nếm thử bánh ngọt.
“Mmm~ Dâu tây và chocolate ăn chung rất hợp.” – Tôi thì thầm nói.
Đồng ý với tôi, Roto gật đầu đáp lại.
Tôi chắc chắn ai cũng yêu bánh ngọt với dâu tây.
Hơn nữa… Tôi muốn dùng những loại trái cây không tồn tại trong thế giới cũ để làm bánh. Ví dụ như một loại trái cây tên là berryva. Hình dạng của nó giống như một quả mâm xôi lớn và dính chùm lại với nhau giống trái nho, mỗi quả đều có màu đỏ tươi rực và nó có vị ngọt dịu.
Dùng berryvas cho lễ hội bánh có vẻ là ý kiến tốt. Đang đúng mùa của nó.
Món thạch trái cây sẽ trông giống như đồ trang sức nếu trang trí trái berryvas lên trên, những món ngon đẹp mắt rất thu hút khách nữ. Tôi chắc chắn khách hàng sẽ hài lòng với nó.
“Ngày mai mấy em có thể mang một ít trái
berryvas không?”
Nhưng có thể sẽ khó khăn với Roto vì mang theo quả quá lớn so với mấy ẻm…
“Aye.” – Roto đáp lại với chocolate còn trong miệng. Rồi…
“Slash”
Một bé Roto đang đứng trên thành bát bị mất thăng bằng và ngã vào chiếc bát chứa đầy đường. Hạt đường bay tung tóe khiến Roto phải nhắm chặt mắt lại.
Nhìn hành động đáng yêu của Roto bất giác khiến tôi mỉm cười.
Đúng lúc đó chuông cửa vang lên – “Cling clang.”
Ngay lập tức Roto nhảy cẫng lên và bối rối đừng trên bàn làm làm bánh.
Bối rối một lúc, sau đó Roto đứng tụ lại với nhau thành một viên kẹo dẻo màu đỏ khổng lồ. Còn những bé Roto bị rơi vào bát đường thì cố gắng đậy nắp hũ đường lại.
Làm xong các hành động ngố của mình, Roto thở phào nhưng bây giờ mấy ẻm lại bối rối kiếm chỗ để trốn. Cái đầu Roto lắc trái lắc phải, cuối cùng ẻm quyết định chui vào túi tạp dề của tôi.
Nó đáng yêu đến nỗi tôi không thể kìm được tiếng cười của mình.
---
“Quản lý ơi!”
“Vâng.”
Đó là giọng của Chise.
Nhìn vào trong quầy, 2 người đàn ông với dáng người cao gầy đang đứng.
Một người tóc đen vuốt ngược, còn một người thì tóc xanh. Đó là Boss và Chise đang trong hình dạng con người của họ.
“Chào mừng.” – Tôi mỉm cười.
“Có ai ở đây à?”
Chise nhìn vào bếp, có vẻ như anh đã nghe giọng nói của Roto.
Tôi cảm thấy túi tạp dề run lên, nên tôi đưa tay vào và vỗ về trấn an Roto.
Tôi nghĩ cách không trả lời câu hỏi, thì Chise mở to mắt và chạy vào bếp.
“Waaaaa!”
Nhìn lại tôi nghĩ rằng Roto đã bị lộ.
“Nhìn ngon quá! Làm ơn! Tôi muốn nó!”
Chise nhìn chằm chằm vào những cái bánh tôi đã làm.
“Oh, đó là món tôi làm thử. tôi không thể bán chúng được.”
… Tôi rất vui vì Roto không phải là thứ mà Chise đang nói đến. Tôi chắc rằng mấy ẻm sẽ bật khóc nếu Chise nói mấy ẻm trông rất ngon.
“Ne – không, quản lý, chị có thể một mình ăn hết những thứ này à?”
“…Không.”
“Vậy thì chúng tôi sẽ ăn nó dùm chị!”
Chise cười toe toét và ngồi vào ghế ngay quầy pha chế. Boss cũng ngồi bên cạnh, có vẻ như anh cũng muốn ăn bánh.
“Um, các anh có muốn dùng bữa trước không?”
“Được thôi! Bít tết có sau cũng được! Chỉ một lát thôi! Đồ uống… thì như thường lệ!”
Tôi tự hỏi món bít tết có phải món độc quyền của Chise không.
“Tôi hiểu rồi… Hôm nay chỉ có 2 người các anh thôi sao?”
“Bọn họ sẽ đến sau. Sena đang bận làm báo cáo còn Ryuse thì đang bị tấn công bởi các cô gái.”
Tôi hiểu rồi, Sena thì đang bận làm việc và Ryuse bị các cô gái đến từ những thành phố khác tấn công vì người dân trong thị trấn này thậm chí còn xa lánh Ryuse.
"Ryuse rất đẹp trai, tôi đoán vậy.”
“Quản lý, Ryuse là mẫu người của chị à?”
Mang coffee và trái cây tôi đã chuẩn bị ra, tôi không vui nhìn Chise.
“Chắc vậy.” – Tôi thấp giọng trả lời và không suy nghĩ nhiều.
“Hmmm, thì ra phụ nữ thích mặt kiểu vậy. Ryuse đó, anh ta luôn bị tấn công, tôi không biết cái gì khiến anh ta hạnh phúc từ nó cả.” – Chise.
Ôi trời, tôi biết rồi, Ryuse rất nổi tiếng với phụ nữ.
“Anh không thích được phụ nữ tấn công à?” – Tôi không tự chủ hỏi.
“Quản lý đã từng bị tấn công chưa? Giống như tên khốn dùng nước hoa hôi thối lần trước vậy. Bị tấn công… chị không ghét à?”
“Người hôm trước là khách hàng. Sẽ rắc rối khi họ cố gắng hy vọng được đáp lại nhưng… nhận được thiện ý từ người khác cũng làm tôi thấy rất hạnh phúc.”
Mặc dù tôi sẽ đối xử khá tệ với những ai có ý định rõ ràng như ban ngày với tôi, nhưng tôi không nhấn mạnh điều đó và chỉ trả lời một cách mơ hồ.
“Nếu có kẻ nào bám lấy chị, tôi sẽ đuổi hắn ra ngoài giúp chị cho.”
“Tôi ổn mà.” – Tôi mỉm cười từ chối vì chuyện chưa đến mức tôi phải cần đến sự giúp đỡ từ đội Demi Merc.
Vào bếp, tôi cắt bánh đặt lên đĩa và mang ra quầy.
Chise vẫn còn vẻ mặt không hài lòng.
“Chà, tôi có thể hiểu việc đàn ông theo đuổi phụ nữ nhưng tại sao khi theo đuổi đàn ông lại khiến cho phụ nữ hạnh phúc? Tôi không hiểu waaaaa! Eeey, Shize!”
Chise nhìn về Boss. Vậy tên của Boss là Shize. Thật ngạc nhiên khi họ nói chuyện không cần tuân theo cấp bậc. Có vẻ như họ không chỉ là đồng đội.
Boss, hay nói cách khác Shize không trả lời. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào tay tôi. Hình như anh muốn cái bánh.
“Cảm ơn vì đã đợi. Đây là bánh tart trái cây.”
Tôi từ từ đặt đĩa lên bàn để trái cây không bị rơi ra.
Chise lấy nĩa đâm vào dâu tây và kiwi rồi xắn miếng bánh. Sau đó múc lớp kem trứng với vỏ bánh được nướng giòn rụm cho vào miệng.
“Hmmmmm~! Ngon quá!”
Chise ngẩng mặt lên, tôi có thể thấy hai ngôi sao lấp lánh trong mắt anh và những bông hoa màu xanh đang nở xung quanh mặt anh.
Tôi ngạc nhiên chớp mắt liên tục. Nhìn kỹ đó không phải là những bông hoa màu xanh đang nở mà là bộ lông màu xanh của Chise mọc ra trên mặt.
… Chise đã biến đổi từ dạng người sang dạng thú của mình. Mở to mắt, tôi vô thức lấy tay che miệng. Chise định thần lại và hơi rung lên. Sau đó anh lấy bàn tay sói che mặt mình lại.
“L-lỗi của tôi…”
Một cảm giác khó tả xuất hiện trong tim tôi.
Lông xù xù… Tôi đã thấy khoảnh khắc Chise chuyển đổi! Thật tuyệt vời!
“U-umm… Anh có thể… anh có thể làm lại một lần nữa không?”
“… Hả????”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thú nhân chuyển đổi. Anh có thể cho tôi nhìn lại thêm một lần nữa được không?”
Tôi rướn người lại quầy pha chế. Chise chết lặng và há hốc miệng.
“… Cô thực sự là một người kỳ lạ.” – Chise.
Nheo mắt lại, Chise nhếch môi cười với cái miệng khổng lồ của mình.
“À- được rồi. Nhìn này?”
Chise lại che mặt lại bằng bàn tay sói của mình. Những bông hoa màu xanh mọc lên, bộ lông xanh của Chise bay đi và tan vào không khí. Chỉ trong vài giây, bàn tay và khuôn mặt của anh biến trở lại thành người.
Thật đáng kinh ngạc. Biến đổi ngay lập tức mà không cần ma ngữ hoặc một công cụ nào. Đây chính là thú nhân!
Tôi vỗ tay, Chise nở nụ cười thật tươi và biến đổi một lần nữa.
Dù hình người của họ rất đẹp trai, nhưng tôi vẫn thích hình dạng lông xù xù của họ hơn.
Sau đó cứ mỗi lần tôi vỗ tay và cổ vũ với một tiếng “Wow!” thì Chise lại chuyển đổi. Sự biến đổi với những bông hoa màu xanh nở rộ, tôi muốn chạm nó, vì vậy tôi nhiệt tình quan sát.
Sau vài lần biến đổi, Chise đang ở dạng thú và giơ chân phải ra.
… Là muốn tôi chạm vào ư?
“Đợi đã…hết giờ…”
Ồ, tôi đã nhầm. Chise thở hổn hển, vai anh giơ lên giơ xuống.
“Anh mệt rồi à? Tôi xin lỗi.”
“Không, là tôi quá tự cao… Biến đổi qua lại liên tục trong thời gian ngắn làm tôi hơi chóng mặt.” – Chise.
“Tôi chắc là do cạn kiệt ma lực. Anh uống chút nước nhé.” – Đưa ly nước cho Chise.
Khi sử dụng quá nhiều ma lực, dẫn đến rơi vào trạng thái giống như thiếu máu. Sẽ bình thường lại khi nghỉ ngơi đầy đủ và không sử dụng ma lực.
Nhìn về phía Shize, anh đã ăn xong bánh tart trái cây và cốc coffee của anh cũng đã uống cạn.
Không biết Shize có muốn dùng thêm một phần nữa không?
Chise chạm vai vào Shize.
“Shize, đúng rồi.”
Đúng? Nghiêng đầu, Shize nhìn về phía tôi.
“Tôi chỉ đoán cô mang món trước tiên ra là… choco.” – Ngón tay Shize chỉ về cái bánh ga tô chocolate.
Nếu tôi mang thêm một phần nửa, thì lần này Shize sẽ cho tôi thấy anh chuyển đổi chứ?
“Vâng, tôi mang bánh ra ngay đây.”
Bánh ga tô chocolate được trang trí bởi dâu tây, những trái dâu được phủ một lớp chocolate. Tôi từ từ đặt cái đĩa trước mặt Shize để chắc chắn những trái dâu sẽ không bị rơi ra. Sau đó Shize đứng dậy tiến lại gần và nắm lấy tay tôi.
… Mặt của Shize gần quá.
Gương mặt phóng đại, mái tóc đen, chân mày sắc nét, hàng mi dài và đôi mắt hổ phách ẩn chứa ý chỉ mạnh mẽ. Bị cưỡng chế nhìn gần gương mặt điển trai của Shize, sau đó một làn khói đen bao phủ gương mặt đó và mặt một con sư tử đen xuất hiện. Bàn tay Shize đang nắm lấy tay tôi cũng đã biến thành bàn tay sư tử.
Tôi có thể thấy cái bờm mềm mịn và miệng anh đang từ từ mở ra. Sau đó, lưỡi Shize liếm lên mặt tôi, một cảm giác thô ráp và âm ấm chạy qua.
Quá tải… tôi không thể suy nghĩ được gì nữa.
“Đường dính trên mặt cô.”
Tôi có thể cảm nhận được giọng nói của Shize qua làn da mình, lấy lại tinh thần tôi lùi lại. Tay tôi tuột khỏi tay anh.
“À tôi thấy vệt sáng đó, vậy là đường hả. Da chị trắng thật đó nên tôi không nhận ra.” – Chise.
Chise nhét bánh tart trái cây đầy miệng mà không hề bối rối.
… Liếm mặt người khác không có nghĩa gì khác với thú nhân à? Tôi nên ngạc nhiên một người đàn ông liếm mặt tôi, hay ngạc nhiên một con mèo to xác liếm mặt tôi… Chọn cái sau chắc tốt hơn?
“Vẫn còn chút vệt sáng, hey. Muốn tôi liếm không?” – Chise.
“Tôi sẽ tự lau nó.” – Rhonya.
Trái tim tôi không thể chịu đựng thêm nữa nếu Chise liếm tôi. Còn bây giờ, tôi cần phải bình tĩnh lại. Tôi muốn làm dịu khuôn mặt bối rối của mình. Sau đó tôi lấy khăn ướt lau nhẹ mặt.
Chise nhìn trộm tôi và chỉ về phía nhà bếp.
“Quản lý, nó nữa. Làm ơn cho tôi tất cả.”
Không phải thêm 1 phần nửa, Chise muốn tất cả, điều đó khiến tôi chết lặng.
“Eh… Liệu 2 người các anh có thể ăn hết không?”
“Ừ, tôi chắc chắn Sena cũng sẽ ăn.”
Tôi hiểu rồi. Thế là thú nhân không chỉ thích thịt, họ còn thích đồ ngọt. Vì Chise và Shize đã cho tôi thấy cảnh tượng quý giá, tôi cần phải mang bánh cho họ.
Mang tất cả bánh đặt lên quầy. Bánh tart trái cây, ga tô chocolate và shortcake. Tôi cắt một lát bánh ga tô chocolate cho Chise với đôi mắt sáng rực và một lát bánh cho Shize.
Về phần Ryuse, tôi nên hỏi xem anh ăn gì trước đã.
Shize… Tôi đoán không cần phải hỏi.
Yên lặng cắt bánh ga tô chocolate và nhanh chóng bưng đĩa bánh ra. Sau đó tôi đặt một lát bánh ga tô khác vào đĩa của Shize. Chise ngồi bên cạnh đang ăn một cách ngon lành. Đuôi của Chise lắc lư lên xuống.
“Ngonnnnn!” – Chise hét lên, sau đó nghiêng đầu lâm le đĩa bánh trước mặt.
“À, sao cô có nhiều trái cây để làm bánh vậy? Nếu còn dư thì cho tôi một ít đi!”
Vậy là Chise thích trái cây chứ không phải thích đồ ngọt. Tôi tự hỏi liệu Chise có thích trái cây nhiều như thích thịt không.
“Tôi đang thử nghiệm để thêm mấy món này vào menu. Anh thấy sao?”
“Heeeeh…ngon lắm! Tất cả!”
Tôi rất vui vì Chise thích tất cả.
“Cling clang.” - tiếng chuông cửa vang lên.
Đứng ở cửa là một thanh niên có dáng người nhỏ nhắn. Tóc xanh lá, đó là Sena. Sena bước vào tiệm với hình dạng con người của mình.
"Chào mừng.” – Tôi mỉm cười chào.
Sena nghiêng đầu ngạc nhiên khi thấy Chise và Shize ngồi trên ghế ngay quầy pha chế.
“Mới hồi nãy 2 người trong dạng người mà… Sao biến đổi rồi?”
“Tụi tao chỉ cho quản lý xem làm thế nào để biến đổi thôi.”
“Cho quản lý? Hmmmmph…”
Đôi mắt xanh lục sâu thẳm của Sena nhìn tôi chằm chằm.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thú nhân chuyển đổi. Anh muốn gọi món gì không? Hay ăn bánh ngọt cùng 2 người kia.”
“…”
Sena đứng bên Shize và nhìn xuống đĩa bánh.
“Tôi sẽ ăn bánh sau. Lấy cho tôi một phần sandwich kẹp pastrami và một ly latte.”
“Được rồi, tôi đã hiểu.”
“Ryuse đâu?”
“Bị tấn công.” – Chise trả lời.
“À”
Cả 3 ngồi thành 1 hàng ngay quầy.
Tôi vào bếp chuẩn bị 1 ly latte. Sau đó làm bánh sandwich rồi mang ra cho Sena. Đúng lúc đó, chuông cửa lại vang lên thông báo có khách đến.
“Ủa? Sao bọn mày ngồi ở quầy vậy?”
Người cuối cùng – Ryuse đã đến. Mái tóc bạch kim với gương mặt đẹp trai. Ryuse đút tay vào túi áo khoác, nhíu mày thắc mắc.
“Ăn bánh. Ngon lắm tao đảm bảo.” – Chise cười toe toét trả lời.
“Đó không phải câu hỏi của tao. Đồ ăn thì sao? Đồ ăn tao nói m. Quản lý, lấy cho tôi như cũ.” – Ryuse.
Ryuse ngồi ở bàn hay ngồi.
“Bít tết thịt xông khói và latte ít sữa đúng không. Tôi làm ngay đây.”
“À, quản lý. Tôi cũng giống vậy.” – Chise.
“Vâng. Shize, anh có gọi món nào không?”
Tôi hỏi Shize vì Chise cũng đã gọi món ăn. À, lần đầu tiên tôi gọi anh bằng tên… Liệu có ổn không? Cảm thấy hơi lo lắng, thì sư tử đen nhìn tôi và gật đầu đáp lại.
Tôi xác nhận lại món ăn họ đã gọi. Hai phần bít tết thịt xông khói của Chise và Ryuse, thêm một ly nước cam cho Chise và một ly coffee cho Shize
Dời cái bánh đặt ở quầy sang một bên, tôi đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị đồ uống và mang ra chi họ, sau đó bắt đầu chuẩn
bít tết thịt xông khói.
… Đáng lẽ tôi nên dọn dẹp dụng cụ làm bánh trước đã… Không gian đủ để làm sandwich nhưng thêm 3 phần bít tết nữa thì rất chật chội.
Nhìn ra ngoài bếp, tôi lấy nhẫn Aurora ra. Tranh thủ đợi món bít tết thịt xông khói chín, tôi sử dụng phép thuật làm sạch bàn làm bếp.
Nhân tiện… Roto chắc vẫn còn nằm trong cái bát. Vì bé Roto nằm trong túi tạp dề vẫn còn nằm yên trong đó, tôi đoán sẽ ổn nếu mấy ẻm cứ vậy cho đến khi thú nhân rời đi.
Tôi có thể nghe Chise và Ryuse trò chuyện với nhau từ ngoài truyền vào.
“Chuyện với người phụ nữ vừa nãy sao rồi, Ryuse?”
“Ah? Cô ta phát hiện tôi là thú nhân. Mà, sao lại biến đổi? Mày trong dạng người đến đầy mà?” – Ryuse.
“Tao cho quản lý coi.” – Chise.
“Haaah?” – Ryuse.
Dần dần, cả 2 bắt đầu nói chuyện về công việc. Có vẻ như Shize là đội trưởng còn Sena là đội phó.
Dọn dẹp xong, tôi dọn bít tết thịt xông khói ra đĩa.
À, còn thiếu một cái đĩa.
Lấy ra một cái đĩa từ trong tủ bằng nhẫn Aurora, tôi nghe thấy một tiếng động lớn từ trong tiệm.
“Woooo!! Cô ta dùng ma thuật được kìa!”
Tôi run lên vì kinh ngạc. Túi tạp dề và cái bát cũng bắt đầu rung theo. Chise đang nhìn vào bếp từ quầy vào ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Tuyệtttt! Chị học ở đâu?”
Nở một nụ cười, tôi mang bít tết thịt xông khói ra quầy.
“… Cảm ơn đã đợi… Phép thuật từ chiếc nhẫn này, tôi truyền ý nghĩ vào và nó sẽ được kích hoạt.”
Tôi cố giải thích để họ tin rằng đây không phải là một loại ma thuật kỳ diệu.
Chise quay lại chỗ ngồi với đôi mắt sáng ngời nhìn chắm chằm vào chiếc nhẫn của tôi.
Tôi dùng phép chữa trị cho Shize trước đó… nhưng xem ra anh chưa nghe gì về nó.
“Heeh, vậy nó là một phụ kiện ma thuật hay cùng loại như vậy? Đôi khi có một vài tên cướp sẽ sử dụng ma thuật. Chúng cũng học nó từ đâu đó.” – Chise nói với vẻ mặt thẳng thắn.
Chắc Chise có thù oán với những tên cướp có thể sử dụng ma thuật.
“Một số có thể học từ sách ma thuật. Hoặc sử dụng các phụ kiện ma thuật.”
Không có trường dạy ma thuật nào ở vùng quê biên giới. Càng không có bất kỳ cửa hàng nào bán phụ kiện ma thuật và chỉ số ít người có thể sử dụng ma thuật ở đây.
… Tôi phải cẩn thận để không khơi dậy sự nghi ngờ của họ. Tôi nên lưu ý không sử dụng ma thuật mạnh nào trước mặt người khác.
Tự gật đầu với mình, sau đó Ryuse gọi tôi từ dãy bàn ghế sofa mà anh ngồi.
“Cô nghĩ có thể tự bảo vệ bản thân với phụ kiện ma thuật bé xíu đó?”
Aa! Tôi quên mang thịt xông khói cho Ryuse! Tôi vội vàng mang món ra cho anh. Không biết từ lúc nào Ryuse đã biến thành dạng thú và chống tay lên cằm nhìn tôi.
Tâm trạng của Ryuse cỏ vẻ không được tốt. Cái đuôi buông thõng xuống, từ ghế sô pha rơi xuống sàn.
“…Chiếc nhẫn này sẽ không làm được gì nếu không có chủ nhân. Nó chỉ có thể mang đồ vật mà không cần chạm và di chuyển đồ vật, nhưng tôi nghĩ nó không phù hợp để tự vệ.”
“Hmm. Nhưng sao cô nói có thể tự bảo vệ mình. Sao vậy?” – Ryuse.
Thật rắc rối, tôi không biết phải trả lời Ryuse như thế nào. Tôi không thể nói mình có thể dùng ma thuật để bảo vệ bản thân được... Mải mê suy nghĩ, tôi nghe giọng nói của Sena từ phía sau.
“Ryuse… Đừng làm phiền cô ấy nữa.”
“Tôi không có làm phiền cổ!” – Ryuse.
“Kệ đi, tôi muốn ăn bánh ngọt, quản lý.” – Sena.
Tôi đã thoát được với sự giúp đỡ của Sena.
Cúi đầu nhẹ chào Ryuse, tôi quay lại quầy và cắt bánh shortcake cho Sena.
“Yep, ngon thiệt.” – Sena nhận xét, điều đó làm tôi rất vui.
Sau một lúc, Chise và Shize đã dùng xong món bít tết thịt xông khói và yêu cầu thêm một phần bánh ngọt nữa. Họ đã thưởng thức bánh tart trái cây và ga tô chocolate nên tôi sẽ lấy cho họ bánh shortcake để đổi món.
“Ryuse muốn dùng không?”
“…”
Ryuse chậm rãi lắc lư đuôi và nó ngừng lại khi tôi hỏi Ryuse.
“Hmmmmm-“
Anh bắt đầu suy nghĩ, cái đuôi dài lại bắt đầu đung đưa. Mắt tôi bị thu hút bởi cái đuôi của Ryuse.
Cái đuôi trắng mịn, di chuyển linh hoạt mềm dẻo và lắc lư xung quanh. Lắc lên bên phải rồi lắc xuống bên trái. Đang tự hỏi nó di chuyển như thế nào, tôi dời ánh nhìn về Ryuse, mắt chúng tôi gặp nhau. Đôi mắt lam nhạt của anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Ryuse đã phát hiện ra tôi đang nhìn chằm chằm vào đuôi của anh, tôi lúng túng nhìn lên trên tránh ánh mắt của anh.
“Uhm…”
“… Vậy, bánh choco.”
“Đ-được. Có ngay.”
Ryuse không nói gì, nên tôi làm như không biết gì và mang bánh ga tô chocolate cho Ryuse.
Sau đó Ryuse ăn từng miếng bánh nhỏ.
“Chết rồi! Tao no quá! Sena ăn dùm đi!” – Sena đờ người khi nghe Chise nói vậy.
“Mày biết tao không ăn nhiều vậy mà.”
“Mày mới ăn có một cái!”
“Tại mày ăn nhiều quá đó, Chise."
Sena lạnh lùng nhìn Chise rồi gọi thêm một ly latte khác.
“Không sao đâu nên xin đừng ép buộc bản thân.” – Tôi nói với Chise.
Chise nghiêm mặt nói.
“Không muốn! Tôi đã nói tôi muốn tất cả! Và tôi nói tôi ăn được hết mà!” – Chise.
Sau đó Chise nhìn chằm chằm vào phần bánh ga tô chocolate, bánh tart trái cây và shortcake còn lại. Rồi Shize chìa nĩa ra lấy một lát ga tô chocolate. Ăn xong trong giây lát rồi đến bánh tart trái cây. Liên tục ăn chúng, không lâu sau Shize đã ăn hết mọi thứ.
… Thật ngạc nhiên.
“Cảm ơn vì món ăn.” – Shize hơi cúi đầu, điều này khiến tôi tỉnh táo lại.
“… Uhm, mọi người trong đội Demi Merc.”
Tôi lo lắng gọi họ, tất cả nhìn về phía tôi.
“Cho đến bây giờ, tôi đã nhận rất nhiều tiền típ từ mọi người. Tiền món ăn hôm nay sẽ được trừ vào đó, nên các anh không cần trả tiền cho tôi nữa.”
Những cái bánh cũng là mẫu thử.
Chise, Sena và Ryuse nhìn về Shize để xem có chấp thuận lời nói của tôi không. Nhưng Shize vẫn tiếp tục uống coffee như thể anh chưa nghe gì.
Sena đại diện cho mọi người nói.
“Quản lý, chúng tôi tự nguyện trả tiền, nên cứ giữ đi. Chúng tôi sẽ thanh toán tiền ăn hôm nay, nên hãy nhận những đồng tiền này nhé.”
“Tôi rất vui vì lời nói thật lòng của anh, nhưng thực sự nó quá nhiều”
“Vậy chúng tôi giảm xuống, được không? Cô có thể nhận nếu là 1 đồng vàng, phải không?”
Chise rướn người ra nói, thể hiện rằng anh sẽ không lùi bước nữa. Tôi không còn sự chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.
Chise cười toe toét khoe ra cái răng nanh của mình, nhìn về các thành viên còn lại như ý gì đó. Sena cúi đầu xuống cố nhịn cười, còn Ryuse cười khúc khích lắc lư đuôi bên bàn.
… Có gì đó hơi kỳ lạ… Tôi sững sờ, thì Shize đứng dậy.
“Ngon lắm. Cảm ơn vì món ăn.” – Shize để lại một đồng vàng trên quầy.
“Cảm ơn vì món ăn.” – Chise và những còn lại làm theo và đi ra cửa.
Tôi mở to mắt, vì có 3 đồng vàng ở trên quầy. Không chỉ Shize, cả Chise và Sena cũng để lại mỗi người một đồng vàng. Tôi không thể tin được nhìn qua bàn… có một đồng vàng lấp lánh nữa.
“Đây không phải những gì chúng ta nói! Đây không phải một đồng vàng mà tôi nói!”
“Cling clang” – Chuông cửa vang lên, các thú nhân đã rời tiệm.
Tôi vội vàng ngăn họ lại, nhưng Shize và Sena đã đi ra ngoài. Ryuse dừng bước cười phá lên còn Chise thì vẫy tay với tôi.
“Một đồng vàng, đúng chứ?”
“Yea, tôi đã trả một đồng vàng. Boss và Sena cũng vậy.”
Một đồng vàng cho mỗi người, cộng lại là 4 đồng vàng… Cuối cùng, nó vẫn quá nhiều!
“Thật là tinh ranh!”
“Puhahaha!”
“Hẹn gặp lại, quản lý!”
Ryuse vừa cười vừa ôm bụng còn Chise thì lắc lư đuôi qua lại.
Tôi… tôi đã bị trêu…
Thõng vai xuống, tôi gom đồng vàng lại.
… Họ trả tiền nhiều như vậy mỗi lần đến à? Không biết thu nhập của lính đánh thuê có nhiều không?
Lúc này không cái ai ở đây, tôi lén nhìn vào túi tạp dề của mình. Roto đang ngủ say ở trong. Ôi thiệt là…
Dính vào nhau, mấy bé Roto giống như một viên kẹo dẻo khổng lồ. Nhưng tôi lấy cái bát ra, mấy ẻm như thể mất thăng bằng.
“Fuwawaa.” – Mấy bé Roto lăn ra từ trong bát.
Mở đôi mắt mê man ra, một số bé thì thức dậy còn một số ngủ trở lại và ngáy khò khò.
“Pfft” – Điều này khiến tôi phải bật cười thành tiếng.
Để yên Roto như vậy. Vì bánh ngọt đã hết, hãy làm một ít kẹo dẻo để thưởng cho mấy bé nào!
Tôi sử dụng ma thuật để làm kẹo dẻo. Tạo thành một núi kẹo dẻo, mấy bé Roto thức dậy vui mừng vô cùng. Bụng của mấy ẻm đầy kẹo, Roto hăng hái vẫy tay và quay lại rừng.