III. Biệt đội lông xù xù
"Cling clang"
Chuông cửa vang lên, có khách đến.
Bầu không khí thay đổi ngay tức khắc. Người đàn ông lực lưỡng đứng ở cửa, với mái tóc đen
và đôi mắt sắc bén, nhìn thẳng vào từng người. Phía sau anh ta là ba chàng trai khác.
Các vị khách đang ngồi trên ghế gương mặt nhợt nhạt. Họ liền lấy tiền từ trong ví ra đặt lên bàn và đứng bật dậy.
"Mai gặp lại"
"Cảm ơn vì bữa ăn"
Họ chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời tiệm, dù vậy họ vẫn chắc chắn không "chạm" vào nhóm bốn người.
Tôi ngơ ra vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Như đang có hỏa hoạn xảy ra, tôi là người duy nhất còn đứng yên, tôi do dự mình có nên "di tản" luôn không. Nhưng những vị khách mới đến đang đứng trước tôi.
"Chào mừng"
Tôi đón tiếp họ bằng một nụ cười.
Nhìn gần, họ đang mặc bộ đồng phục màu đen trông quen quen.
Người đầu tiên hành động là người đàn ông có mái tóc màu đen. Mái tóc được vuốt ngược ra sau, đôi mắt màu hổ phách. Với những bước chân "nặng ngàn cân", anh ta tiến về dãy bàn đặt cạnh tường và ngồi xuống ghế sofa.
Theo sau là chàng trai có thân hình nhỏ con hơn với mái tóc màu xanh lá và có đôi mắt màu xanh, ánh mắt của anh ấy có chút quen quen. Nếu từng đến cửa hàng tôi phải nhớ chứ, nhưng tôi không nhớ từng gặp anh ở đâu. Chắc tôi tình cờ thấy anh đâu đó trên đường. Chàng trai tóc xanh lá ngồi ghế đối diện anh chàng tóc đen.
"Đẹp như lời đồn nhỉ"
Một giọng nói bất cần đời vang lên, thuộc về chàng trai có mái tóc bạch kim thẳng mượt, có chân mày cùng màu và đôi mắt màu xanh.
Anh ta đang khen tôi? Nhưng giọng điệu hình như không qua tâm về điều đó lắm?
Anh ta bước đến bàn kế bên nhóm hai người trước đó và ngồi xuống.
"Hmppph"
Giọng nói bất cần đời như anh chàng tóc trắng vừa rồi, là chàng trai có mái tóc màu xanh biển. Anh ta cao gần bằng với người đàn ông tóc đen, và kiểu tóc tương tự vuốt ngược ra sau. Đôi mắt xếch màu xanh. Anh ấy đi đến và ngồi vào ghế đối diện chàng trai tóc trắng.
Một bộ bàn ghế trong tiệm đều có bốn chỗ ngồi. Chỉ có bốn người mà ngồi hai cái bàn thì thật bất tiện, nhưng vì tiệm không còn vị khách nào, nên vẫn ổn.
"Để tôi dọn bàn ngay"
Dọn những cái đĩa vẫn còn đặt trên bàn, tôi cảm nhận được người đàn ông tóc đen đang nhìn chằm chằm vào cái bánh.
Bánh chocolate fondant với sốt mâm xôi đã ăn một nửa, cỡ nhỏ.
Bình thường tôi sẽ phục vụ bánh cỡ lớn, nhưng kể từ khi khai trương cửa tiệm, một vị khách nữ luôn nhắc đi nhắc lại nỗi lo của cô ấy "Tôi sẽ mập lên vì ăn nhiều mất". Do đó, cô ấy đề nghị nên có cỡ bánh nhỏ hơn. Các khách nữ khác cũng bắt đầu đặt bánh cỡ nhỏ, vì thế tôi quyết định thêm cỡ bánh vào menu.
"... Có mùi gì ngọt ngọt? Và... nó phát ra từ cây cỏ?"
Chàng trai tóc trắng nói, và ngửi xung quanh. Anh chàng tóc xanh biển trả lời.
"... Là hương hoa?"
Có một khu vườn nhỏ được trồng bên ngoài, nhưng bên trong cửa hàng không được trang trí bởi bất kỳ loại cây nào cả. Tôi nghĩ là Roto, tinh linh hoa sen. Tập trung cảm nhận mùi hương, sẽ ngửi được mùi hoa sen thoang thoảng. Roto đã đến giúp tôi vào sáng nay, có lẽ mùi hương của bé còn vương lại. Nhưng tôi biết là do tôi đã ký kết khế ước với Roto. Rất ít người nhận ra điều này.
Bộ đồng phục trông hơi quen, khách hàng nhanh chóng bỏ chạy, có thể nào họ là...
"Beefsteak"
Tôi hồi thần lại từ những suy nghĩ của mình.
Là người đàn ông tóc đen, giọng anh ta chắc chắn là giọng trầm.
"Boss, tôi đã nói không có beefsteak"
Người đàn ông tóc xanh lá ngồi đối diện nói.
Lắng nghe giọng của anh ta, bây giờ tôi đã chắc chắn.
"Umm, xin thứ lỗi cho tôi... Anh có phải thú nhân ngày hôm qua không?"
"Đó... là tôi, đúng vậy"
"Tôi biết mà"
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi đã không nhận sai.
"Tôi nhớ ánh mắt, giọng nói của anh, nên tôi nghĩ..."
Giờ tôi biết, dù họ có thay đổi giữa dạng thú hay người, thì những đặc điểm tương tự vẫn không thay đổi, hâm mộ lẩm bẩm. Người đàn ông tóc xanh lá trợn mắt nhìn tôi.
"...Ah, tôi xin lỗi... Trước giờ tôi chưa từng nói chuyện với thú nhân, nếu có xúc phạm đến anh thì xin hãy thứ lỗi cho tôi" trong tránh né ánh mắt của anh ta.
"Buhahaha! Sena, trông anh thật buồn cười"
Anh chàng tóc trắng cười ồ lên.
Vậy là anh chàng tóc xanh lá tên Sena.
--
Tiếp tục dọn bàn, tôi hỏi.
"Mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, tôi đoán các anh có phải đến từ đội lính đánh thuê Demi Merc?"
Tôi tin phán đoán của bản thân là đúng. Nhưng thật xấu hổ khi họ đang ở dạng người. Không có những bộ lông mềm mại vào hôm nay... thật thất vọng...
Không có câu trả lời cho câu hỏi của tôi. Sena và những người khác nhìn về phía người đàn ông tóc đen. Có vẻ như anh ta là thủ lĩnh của nhóm, họ còn gọi anh ta là Boss.
Tôi nhìn về phía anh ta. Nhưng từ miệng của người đàn ông tóc đen chỉ phát ra từ"Tôi muốn ăn thịt...".
"Um... Tôi xin lỗi, nhưng không có món beefsteak trong thực đơn. Tuy nhiên, có món bánh sandwich thịt thay thế. Thịt gồm giăm bông, thịt bò pastrami, thịt xông khói và xúc xích"
Cúi đầu xuống và giải thích, tôi lấy thực đơn ra. Ngay lập tức, thủ lĩnh của họ nói.
"Pastrami"
"Cho tôi pastrami luôn"
"Tôi thì thịt xông khói"
"3 pastrami và 1 thịt xông khói, phải không ạ?"
Boss, Sena và chàng trai tóc trắng là pastrami còn anh chàng tóc xanh biển thì thịt xông khói.
"Còn nước uống, Boss một tách coffee đen còn tôi một ly latte. Mang nước ra chung với đồ ăn luôn. Ryuse, còn cậu?"
"Hmm... Nên uống gì đây ~ Latte trông ngon... nhưng tôi không thích sữa"
Người đàn ông tóc trắng tên là Ryuse.
"Tôi có thể pha ít sữa lại cho anh?"
Sau khi tôi hỏi, anh ấy nhẹ nhàng trả lời.
"Vậy lấy nó đi"
"Chise?"
"Tôi thích nước cam. Quán có nước cam không?"
"Chúng tôi có nước ép cam tươi ạ"
"Vậy lấy nước cam"
Người đàn ông tóc xanh là Chise, và đồ uống của anh ta là nước cam.
"Và nee-san. Không lấy rau cho tôi"
Chise nói thêm.
... Nee-san. Lần đầu tiên có người gọi tôi như vậy. Nếu những người cô gái trong Học viện nghe được, họ chắc chắn sẽ đỏ mặt vì tức giận và lớn tiếng hét lên "Thật thô lỗ!".
"Ít nhất, phải có một chút trong bữa ăn"
Sena với giọng nói lạnh lùng, trong khi Chise nhăn mặt.
"Haaah?"
Tặc lưỡi, anh ta thều thào thêm vào "Không còn lựa chọn nào khác", có vẻ anh ta sẽ ăn rau.
Sena chắc "lớn" hơn Chise rồi.
"Ba phần pastrami và một phần thịt xông khói, nước là một tách coffee đen, một latte, một latte ít sữa và một nước cam?"
Sena gật đầu.
"Yep"
"Vâng. Hãy đợi tôi ít phút"
Tôi mang khay đựng đĩa dơ vào bếp. Đặt chúng vào bồn rửa, bắt đầu chuẩn bị đồ uống. Sau khi mang ra, tôi bắt tay vào làm bánh sandwich.
Rửa sạch rau diếp, cắt thành từng lát lớn rồi đến cắt hành tây sau đó đến cà chua.
Còn Pastrami cắt thành lát mỏng, rồi chiên thịt xông khói trên chảo.
Sau khi rau đã gáo nước, tôi cắt chúng và đặt lên bánh mì, thêm thịt vào.
Vì là thú nhân nên không tránh khỏi họ thiên vị thịt hơn hết.
"Cảm ơn đã đợi"
--
Từ bếp đi ra, đập vào mắt tôi là đôi tai mọc ra từ đầu họ và những cái đuôi. Rõ ràng họ đang trong hình dạng nửa thú. Trái tim tôi phấn khích trước sự xuất hiện của những bộ lông mềm mại, nhưng bề ngoài tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Tôi vừa đặt đĩa bánh sandwich xuống bàn, Boss ngay lập tức cầm lấy ăn ngấu nghiến. Không biết anh ta làm gì mà đói như vậy.
Chise cũng trực tiếp lấy cái đĩa trên khay và ăn lấy ăn để. "Luật đói" trên hết.
Ryuse uống latte, mỉm cười và nói.
"Ngon như lời đồn vậy, onee-chan"
Tôi rất vui vì được khen ngợi, nhưng cách anh ta gọi tôi là onee-chan khiến tôi thấy rất sốc, dù vậy tôi vẫn nhẹ nhàng cúi đầu và nói "cảm ơn" với anh ta dù có thế nào.
Sau đó Ryuse hỏi tôi bằng giọng nói hững hờ.
"Lần đầu tiên chị thấy thú nhân, phải không? Chị chắc bản thân đã hiểu rõ về chúng tôi chứ?"
Ryuse nhìn tôi, nheo đôi mắt xanh nhạt lại. Cảm nhận ánh mắt sắc bén từ anh, tôi gật đầu và mỉm cười.
"Từ khi sinh ra thú nhân đã có năng lực biến đổi... Đúng chứ?"
"Well, tôi không nói về nó..."
"...? Um, vậy thú nhân có thể biến đổi giữa hình dạng con người, nửa thú và thú?"
"Tôi đã nói là không phải..."
Tôi đã nghĩ sai về họ? Nghiêng đầu suy nghĩ.
Ryuse tức giận và lớn tiếng giải thích.
"Chị không biết chúng tôi có thể dễ dàng xé xác chị ra? Huh? Nee-chan!"
"Aah, tôi biết điều đó chứ. Đó là lý do tại sao mọi người gọi các anh là đôi lính đánh thuê thú nhân mạnh nhất, phải không?"
Ngay khi tôi vừa trả lời, họ đồng loạt đứng hình.
... Hmm??
"... Onee-chan,...
đừng nói với tôi thần kinh chị có vấn đề?"
"... Ohm, làm sao đây... đó giờ tôi chưa nghe vậy..."
Tôi do dự trả lời Ryuse.
Tôi là người ngu ngốc sao? Tôi không chắc nữa.
"Cô ta bị mất nhận thức? Cô ta rất không ổn, đó là tất cả"
Trong khi ngấu nghiến chiếc bánh sandwich của mình, Chise nói và chỉ ngón tay cái ra cho tôi.
"Haah, thật hết thuốc chữa ... onee-chan"
Thở dài, Ryuse đứng dậy kề sát mặt tôi. Nhìn gần, gương mặt này thật sự rất đẹp. Mái tóc màu bạch kim, đôi mắt xanh nhạt toát lên vẻ đẹp quyến rũ thánh khiết. Đôi mắt nheo lại, cách anh ta cười với khóe môi hướng lên khiến người ta nghĩ về anh ta như một con mèo vậy.
Ryuse đột nhiên lên tiếng khiến tôi hồi thần lại.
"Chúng tôi thuộc đội lính đánh thuê mạnh nhất như tin đồn, được thuê bởi lãnh chúa để duy trì an ninh của thành phố này. Bao gồm việc bảo vệ một quý cô yếu ớt như nee-chan , đó cũng là công việc của chúng tôi"
Ngược lại với giọng nói của mình, đôi mắt xanh nhạt của Ryuse rất lạnh lùng. Tôi nhìn sâu vào ánh mắt anh.
"Dù trong thành phố,
bọn xấu luôn chờ đợi cơ hội. Đó là lý do tại sao chúng tôi sẽ thường xuyên đến bảo vệ chị. Đổi lại, chị phải trả công cho chúng tôi, được chứ? Trả sau cũng được"
À, tôi hiểu rồi. Đó là lý do tại sao hôm qua Sena trông như đang điều tra gì đó.
Lo lắng cho một cô gái mở cửa hàng một mình như tôi, vì lẽ đó họ đã đến đây. Dù bị dân làng ghét bỏ và xa lánh, nhưng họ thực sự không xấu như "bề ngoài". Bên cạnh đó, ý thức trách nhiệm của họ rất mạnh.
Nhận ra điều đó, tôi nói.
"Cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi. Nhưng tôi có thể tự bảo vệ mình nên xin đừng lo lắng về điều đó"
Khi còn ở học viện, tôi luôn giữ hạng nhất so với các cô gái. Tôi có thể sử dụng phép thuật để bảo vệ bản thân mình, đó là lý do vì sao ông nội cho phép tôi sống một mình.
"Hãy thư giãn ở đây, vì đây là Café Mattari mà"
Tôi hy vọng họ đến đây vì để thư giãn chứ không phải do công việc.
Nói như thế khiến Ryuse hoang mang.
"...Haah?"
Cả Sena và Chise đều đứng hình vì kinh ngạc. Ngay cả Boss cũng ngừng ăn ngấu nghiến và nhìn
tôi.
Tôi hiểu rồi! Họ không biết tôi có thể sử dụng phép thuật, do đó họ không bị thuyết phục và nghĩ rằng tôi là một đứa con gái ngu ngốc.
"... Oi" - Boss thấp giọng.
"Coffee"
"Vâng, có ngay đây"
"Thêm một phần sandwich"
"Vâng ạ"
Coffee và sandwich được order thêm. Tôi dọn dẹp đĩa rồi quay về bếp làm sandwich. Tôi quay trở lại, Boss và Ryuse đang nhiệt tình nhét sandwich vào miệng.
... Đừng nói với tôi, họ đến đây để được thuê? Nhưng tôi không cần thuê đội lính đánh thuê Demi Merc trong thời gian dài, điều đó không cần thiết.
Nhưng do vậy, mà họ không đến...
Nhưng nếu họ ở đây, những vị khách khác sẽ không đến. Bù lại, tôi sẽ được thư giãn.
Tôi sẽ không có khoảng
thời gian thư giãn nào nữa? Nghĩ về điều đó tôi thấy thật thất vọng, tôi cúi chào các thú nhân.
"Các anh hãy tận hưởng nhé"
Dọn dẹp các bàn khác và quay trở lại bếp, tôi dùng bữa trưa với thức ăn còn lại.
Nhìn lén ra ngoài, bọn họ đang thưởng thức đồ uống. Tôi lặng lẽ lên tầng hai, cầm một cuốn sách và quay trở lại bếp. Ngồi xuống ghế và đọc sách.
Vừa đọc sách tôi vừa thưởng thức chocolate fondant mà vị khách nữ chưa kịp dùng đã "chạy nạn" để lại. Thật lãng phí khi ném, tôi ăn một miếng nhỏ bằng nĩa, thưởng thức sự mịn màng có chút ngọt và chua từ nước sốt mâm xôi.
Yup, thật ngon.
Boss có vẻ tò mò khi đến. Và nó được đánh giá cao như coffee, tôi nên thử giới thiệu với anh ấy.
"Sao lại trốn ở đây đọc sách?"
Tôi giật bắn lên kinh ngạc trước câu hỏi bất ngờ. Ngước mặt lên, Sena đang tựa người trên quầy.
"X-xin thứ lỗi. N-nhưng đọc sách khi khách vẫn còn... tôi nghĩ rằng thật thất lễ, vì vậy..."
"...Humm, chúng tôi không ngại điều đó"
Nghe anh trả lời, tôi vỗ ngực nhẹ nhõm. Nhưng tôi sẽ không đọc sách khi
khách có mặt. Tự hứa với bản thân mình.
"Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, tôi muốn mượn chỗ ngủ một giấc ngắn.
Sẽ có tiền tip"
"Eh?... Đ-được thôi, nhưng..."
Hôm nay sẽ trôi qua như ngày hôm qua = không có thêm vị khách nào đến nữa. Không có khách hàng nào khác => không có lý do gì để tôi từ chối.
"... Cô có thể tiếp tục đọc sách"
Sena liếc về phía cuốn sách trong tay tôi và quay trở lại chỗ ngồi.
Ah, tôi quên giới thiệu các món tráng miệng.
Đặt cuốn sách lên kệ bếp, tôi chậm rãi đi ra.
Khoảnh khắc, khiến tôi ngẩn ngơ.
Lông xù xù.
Đội Demi Merc lông xù xù, ở ngay kia.
Xuất hiện ở chỗ ngồi của Boss là sư tử đen với cái bờm bồng bềnh hoành tráng đang dựa vào sofa.
Còn chỗ ngồi của Sena là chó rừng với bộ lông màu xanh lá và đôi tai dựng đứng đang nằm tựa lên mặt bàn.
Nhìn qua dãy bàn kế bên, một con mèo to xác với bộ lông trắng tinh đập vào mắt tôi. Đó chắc chắn là Ryuse. Đôi tai tròn hoàn mỹ không có hoa văn và cái đuôi dài nhìn Ryuse giống một con báo. Đối diện Ryuse là thú nhân dạng sói đang ngáy ngủ, đó chắc chắn là Chise. Cái đuôi xù lông của Chise nhô ra khỏi ghế, có vẻ tư thế ngủ của Chise không được tốt lắm.
… Nhưng trên hết.
Lông mềm mại !! A~ Tôi t…tôi muốn được chạm vào nó!!
Tôi hưng phấn theo bản năng, tránh cho bản thân hét to lên tôi cố mím môi thật chặt.
S – sư tử !
Cao lớn và dũng mãnh, với bộ lông đen hùng vĩ bồng bềnh. Thật tốt nếu tôi có thể dụi mặt vào? Hay ôm chầm nó?
Và thú nhân chó rừng ngày hôm qua! Đôi tai dựng đứng lên của Sena siêu dễ thương. A~ làm sao bây giờ, ước gì tôi có thể sờ cái đuôi mềm mại đó.
Báo trắng – Ryuse dùng đôi tay tròn che mặt mình để tránh ánh sáng chiếu vào mặt. Đôi tay đó… liệu tôi có thể nựng chúng chứ.
Sói xanh – Chise… Hàm răng sắc nhọn, cái đuôi bù xù trông thật hoang dã , nếu có thể, tôi muốn được chải chuốt chúng cẩn thận lại.
Aaaaaaaa, tôi nghĩ sẽ không thể nhìn thấy dạng thú với những bộ lông xù xù từ đội đánh thuê chứ.
Họ có phải sẽ chuyển về dạng thú khi ngủ không?
Cảm ơn trời đất. Hãy cho tôi được sờ chúng.
…K…không, bình tĩnh lại Rhonya.
Ở đây họ là khách hàng, và không phải là những con mèo hoang hay đến đây kiếm cơm. Và thật khiếm nhã khị chạm vào họ lúc đang ngủ.
Mày không thể. Kiềm chế lại tôi ơi! Mày… không thể cưng nựng khách hàng được!
Cố kìm nén bản thân, cẩn thận tiến lại gần, tôi bắt đầu dọn dẹp chén dĩa trên bàn.
Ngay lúc đó.
Tất cả mọi người trong đội đánh thuê Demi Merc mở mắt và nhìn chằm chằm tôi.
Mặt dù có bộ lông mềm mại, nhưng tôi cảm thấy hơi sợ hãi trước dạng thú của họ.
“… Tôi, tôi đến để … lấy đĩa đã dùng xong” – Tôi nhỏ giọng nói.
Boss từ từ nhắm mắt lại.
Sena đẩy dĩa về phía tôi bằng đôi tay mềm mại đầy lông xù đó. Sau đó Sena cuộn người lại tiếp tục nhắm mắt.
Cái hành động dễ thương gì đây?
Thật kích thích, tay tôi run hết cả lên. Cố tránh làm phiền giấc ngủ của họ và tiếp tục dọn dẹp bàn.
Tôi tiếp tục dọn dẹp bàn kế bên, cái đuôi màu trắng của Ryuse đung đưa qua lại nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Cái đuôi cứ đung đưa qua lại như muốn được chơi đùa.
Tôi không thể tập trung được.
Cái đuôi cứ đung đưa qua lại trong tầm mắt của mình, tôi vô thức đưa tay về phía cái ly rỗng…
“Crrrrrr”
Chise mở mắt trừng tôi
gầm gừ. Nhưng sau đó, Chise gật gù từ từ nhắm mắt lại và ngáy “Kukaa~~”.
Thả lỏng người lại và tiếp tục dọn dẹp đĩa trên bàn, tôi cảm giác có gì đó đang chạm vào chân của mình. Giật mình và nhìn xuống, đó là đuôi của Ryuse.
Ryuse ngẩng mặt lên và bối rối nhìn tôi. Rồi xoa mặt bằng bàn tay mèo của mình sau đó quay mặt qua hướng khác. Cả cái đuôi cũng di chuyển theo hướng ngược lại.
… Tôi không thể nhìn thấy đuôi của Ryuse … Tôi hi vọng mình có thể tiếp tục nhìn cái đuôi đung đưa đó… Huhuhu.
Dọn dẹp chén đĩa xong, tôi tiếp tục ngắm nhìn biệt đội mofumofu say ngủ từ quầy pha chế.
Ánh nắng có vẻ chói chang và gay gắt rất khó để ngủ. Và nắng quá gắt để tắm nắng.
Tôi muốn kéo màn cửa sổ xuống nhưng nếu lại gần tôi sẽ lại đánh thức họ.
Tôi quyết định đứng lên kéo màn xuống.
Lấy chiếc nhẫn trong tạp dề ra, đeo lên ngón trỏ.
Chiếc nhẫn này là một phụ kiện ma thuật hoạt động bằng ma lực.
Ma thuật không phải ai cũng làm được. Chỉ khi có lượng ma lực dồi dào, học được cách sử dụng mới có thể dùng được nó. Nhưng bằng sự hỗ trợ của các dụng cụ ma thuật, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng sử dụng được.
À chiếc nhẫn được gọi là nhẫn Aurora, nó do chính tay tôi làm ra.
Chiếc nhẫn bằng vàng có hình dạng như chiếc lá, đính hai viên đá. Đá lapis lazuli và một viên đá ma thuật khác giúp tăng cường sức mạnh ma thuật của tôi. Hai viên đá ghép lại nhìn như một bông hoa.
Tại sao tôi lại để nó ở đây. Những lúc tiệm đông đúc bận rộn, tôi sẽ sử dụng sức mạnh ma thuật từ chiếc nhẫn. Hay lúc đơn hàng quá nhiều, tôi sẽ lén sử dụng nó trong bếp.
Tưởng tượng đang kéo màn cửa sổ xuống, tôi từ từ hạ tay phải xuống. Từ từ, tấm màn nhẹ nhàng lăn xuống không phát ra một tiếng động, che ánh sáng mặt trời lại.
Sau khi kéo hai tấm màn cửa sổ xuống, tôi nhận ra Boss đang ngẩng mặt lên. Boss nhìn về phía tấm màn rồi hướng đôi mắt hổ phách về phía tôi. Anh đang nhìn chiếc nhẫn trên tay phải của tôi.
… Các phụ kiện ma thuật thuộc loại này được bán trong các cửa hàng với giá rất đắt. Đặc biệt là ở một vùng nông thôn nằm xa thủ đô như ở đây thì rất khó để có được nó. Điều này đã khiến anh ta nghi ngờ.
Tất cả màu sắc dường như nhạt màu trước màu lông đen tuyền của Boss. Ánh nhìn của anh trông rất hiền. Không phải cái nhìn của một con thú nhìn vào con mồi của nó, cũng không phải ánh mắt đe dọa.
Boss dần dần nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Lẳng lặng đi vào bếp và mang cuốn sách ra quầy tiếp tục đọc… Nhưng lông xù cứ làm phiền tôi.
Người dân trong thị trấn có vẻ đều rất ghét đội đánh thuê Demi Merc, do vậy tôi đã nghi ngờ họ là người xấu.
Đội đánh thuê được thuê chiến đấu với bọn buôn lậu từ nước láng giềng, khác với các hiệp sĩ nguyện trung thành phục vụ trong lâu đài, khó tránh khỏi việc bị coi là người xấu.
Có tin đồn nói rằng họ đi dạo khắp các cửa hàng và coi đó là nơi sở hữu của mình, có lẽ là lý do khiến người dân trong thị trấn nghĩ họ là người xấu.
"Chúng tôi thuộc đội lính đánh thuê mạnh nhất như tin đồn, được thuê bởi lãnh chúa để duy trì an ninh của thành phố này. Bao gồm việc bảo vệ một quý cô yếu ớt như nee-chan , đó cũng là công việc của chúng tôi" – Tôi nhớ lại những lời Ryuse nói.
Ngay từ đầu ý định của họ là muốn giữ tiệm của tôi được an toàn. Và họ cũng nói như vậy với chủ các cửa hàng khác và yêu cầu phí bảo kê… Điều này không tránh khỏi sẽ gây ra hiểu lầm. Chưa kể khi dân làng rất sợ thú nhân.
… Ở khía cạnh nào đó họ thật giống tôi.
Gia tộc Gavizera còn được gọi là “người cai trị của vùng đất phía Đông”. Là con gái trong gia đình như vậy, hào quang gia tộc cứ quanh quẩn tôi mọi lúc mọi nơi. Thêm việc tôi đính hôn với con trai của em trai nhà vua, vì vậy hầu hết các học viên trong học viện đều sợ hãi và tránh mặt tôi, hoặc họ cố gắng lấy lòng tôi. Bọn họ chỉ quan tâm gia thế bên ngoài của tôi, chứ không phải quan tâm đến con người bên trong của tôi. Do đó, tôi không quan tâm đến những người đó. Sau khi rời Học viện và gia đình Gavizera, tôi bắt đầu cuộc sống mới. Ở đây, tôi không muốn cuộc sống của mình quay về như xưa nữa.
Các thú nhân tôi gặp ở đây chắc chắn không phải người xấu. Không có lý do gì cấm họ đến
đây… Mặc dù lợi nhuận của tôi có thể giảm xuống một chút, nhưng tôi sẽ không từ chối họ.
Chậm rãi đứng dậy bước vào bếp không gây ra tiếng ồn.
Pha một tách latte. Đưa lên miệng nhấm nháp, vị thanh ngọt và hơi ấm lan tỏa trong miệng, tôi thấy thật an tâm.
Mang ly latte quay trở về quầy pha chế.
Ngồi xuống
rồi tôi nhẹ nhàng lật ngược đồng hồ cát đặt trên quầy. Tôi nheo mắt thư giãn đọc sách.
---
Một giờ sau đó, Sena tỉnh dậy. Anh nghiêng đầu tự hỏi làm thế nào mà tấm rèm cửa sổ được kéo xuống.
Sena đánh thức Ryuse và những người khác dậy.
Đội Demi Merc “lông xù xù” há to miệng ngáp với vẻ ngoài hung dữ, nhưng tôi thấy chỉ có một từ có thể diễn tả họ bây giờ, thiệt là kawaii~~
“Các anh có muốn uống gì không?” – Tôi hỏi.
“Lấy nước ép cho chúng tôi.” – Sena trả lời với giọng còn ngái ngủ.
Mỗi người một ly nước cam. Tôi quay lại bếp chuẩn bị, đặt nước cam lên khay. Mang ra ngoài, tôi đặt nước ép xuống bàn, họ nhanh chóng cầm lấy ly nước ép và uống hết.
…Aaa, tôi muốn đưa ly nước trực tiếp cho họ, ước gì có thể sờ được đám lông xù xù đó quá.
“Puhaaa!!... Đi thôi. Hy vọng có con mồi tốt luyện đánh tối nay.”
“Dù sao thì chúng cũng vào bãi rác.” – Chise và Ryuse đứng dậy đi ra quán.
Họ phải làm việc đến tối khuya sao? Liệu có ổn khi chỉ chợp mắt trong một tiếng?
Một vật thể lông xù xù màu đen xuất hiện ngay trước mũi tôi. Đó là một bàn tay sư tử màu đen- chính là tay phải của Boss.
Tôi ngạc nhiên ngẩng mặt lên. Một cái túi đựng tiền nhỏ màu đỏ treo lủng lẳng trên móng vuốt của Boss… có lẽ dùng để thanh toán bữa ăn. Boss đặt cái túi lên tay tôi.
“Sring sring” – Tiếng đồng xu.
Nó nặng hơn dự kiến, tôi bối rối mở túi ra. Có 10 đồng vàng ở bên trong.
“Cling clang” – Tiếng chuông cửa vang lên, các thú nhân đã rời khỏi.
“D-dừng lại! Xin hãy cầm lại tiền! Các anh đã trả dư rất nhiều!”
Trước khi nghỉ trưa, Sena có nói họ sẽ trả thêm tiền boa cho tôi nhưng… Vấn đề ở đây là nó quá nhiều, tôi không thể nhận được. Có lẽ họ đã đưa nhầm, vì vậy tôi cần đuổi theo họ. Mở cửa đi ra, chỉ có Boss quay lại nhìn tôi.
“Món ăn ngon lắm. Chúng tôi sẽ quay lại sau” – Với tông giọng trầm khàn, Boss quay người bước đi. Tôi ngẩn ngơ không biết chuyện gì xảy ra.
Cái đuôi sư tử màu đen lắc qua lắc lại.
“C – cảm ơn các anh rất nhiều! Hẹn gặp lại lần ghé thăm tiếp theo.” – Tôi lớn giọng chào để họ có thể nghe thấy giọng tôi từ phía xa. Boss ngạc nhiên dừng lại vẫy tay lại với tôi.
Tôi mỉm cười đáp lại.
Sena và Ryuse cũng nhìn lại rồi tiếp tục bước đi. Nhưng trông họ rất vui với cái đuôi lắc lư. Chise vẫy tay về phía tôi và đuổi theo 3 người đã đi xa.
Tôi đứng tiễn cho đến khi không còn thấy 4 người họ nữa, liếc nhìn về cái túi màu đỏ. Hôm nay tôi không chỉ được nghỉ ngơi mà còn kiếm được nhiều tiền nữa.
Tiền thuê nhà tôi lấy từ tiền tôi tích cóp từ hồi nhỏ để trả, do đó tôi không phải lo tiền thuê nhà. Hạt coffee và trái cây thì thu thập được nhờ sự trợ giúp của các Roto, do đó chi phí bằng 0. Và chỉ có một người trong quán là tôi nên tôi không cần phải trả lương cho nhân viên.
Trên hết, tôi không nghĩ mình sống dựa vào việc kiếm tiền từ quán coffee, kiếm được 1 đồng vàng mỗi ngày từ quán là đủ.
Nhưng nếu nhận được tài trợ của các thú nhân từ bây giờ... Dù buổi sáng tôi phải làm rất nhiều việc, nhưng buổi chiều tôi có thể thư giãn ngắm các thú nhân lông xù xù. Tôi tự hỏi không biết sẽ có bao nhiêu ngày như thế trong tháng. Sẽ thật tuyệt với lịch trình như thế này.
Nhưng với 10 đồng vàng thì quá nhiều, có lẽ tôi nên từ chối họ... Điều này khiến tôi cảm thấy có chút tội lỗi.
Tôi quyết định sẽ theo dõi chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi tính.
Sau khi quyết định xong tôi đi vào quán.