II. Đọc sách với thú nhân
"Hãy để tôi đưa anh đến chỗ ngồi nhé. Ghế ngay quầy có ổn không?"
Khi đang hỏi thú nhân có cái tai lớn, tôi đặt khay xuống quầy. Tôi tự hỏi tất cả khách hàng đã đi đâu rồi. Mặc dù họ đã để lại tiền nước tại quầy, có vẻ như họ không bị bắt buộc phải rời đi. Nhưng thật kỳ lạ, tất cả mọi người đều như vậy.
Đang ngẩn ngơ, tôi cảm nhận có một ánh mắt nhìn tôi. Đối diện, anh chàng thú nhân đang nhìn chằm chằm vào tôi.
.. Không có câu trả lời cho câu hỏi của tôi "liệu ghế đối diện quầy có ổn với anh không". Có thể anh ấy không hiểu ngôn ngữ của tôi? Nhưng trên sách có nói, các thú nhân có thể hiểu ngôn ngữ của chúng tôi mà... Trong khi tôi chờ đợi câu trả với nụ cười trên môi, anh chàng thú nhân giống chó rừng giơ tay trái lên.
Một bàn tay thú đầy lông tơ mềm mại và có hình tròn. Móng vuốt sắc nhọn màu đen chỉ về cốc latte đặt trên khay.
"Đó là cái gì?"
Giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên, chắc chắn đây là giọng nói của thú nhân đang đứng trước mắt tôi.
"Đây là latte..."
"Hãy lấy nó cho tôi. Tôi không cần phải ngồi"
Hình như anh ấy muốn uống latte.
"Vậy tôi pha một cốc latte mới cho anh nhé"
Khi tôi nói vậy, anh ấy lắc đầu từ chối.
"Nó được rồi"
Hơi kinh ngạc, tôi mang cốc latte được để trên cái đĩa cùng bộ với nó, đưa cho anh ấy. Rồi anh ấy im lặng cầm cốc.
... Aaw, tôi không thể chạm vào bàn tay mềm mại đó... Thật đáng tiếc.
"Hey, tại sao cô không xem lại tiền nước đã đủ chưa? Tôi nghi ngờ có người ăn uống xong rồi bỏ đi."
Anh chàng thú nhân đặt cốc latte xuống trong khi đang đứng và nói với tôi.
Nhận lời đề nghị của anh ấy, tôi quyết định kiểm kê lại tiền nước đã trả đủ chưa và dọn dẹp.
"Vậy, xin thứ lỗi cho tôi nhé"
Trong khi kiểm kê lại các hóa đơn còn lại, tôi cũng dọn dẹp lại bàn ghế. Ngay cả khi đang làm như vậy, tôi vẫn quá tò mò về thú nhân. Trong mắt tôi chỉ có cái đuôi đang khẽ đung đưa của anh ấy. Mắt tôi không thể dừng lại được. Anh chàng thú nhân đặt cốc latte xuống quan sát khắp cửa hàng, rồi anh ấy từ từ cầm lấy đồng hồ cát đặt trên bàn. Im lặng nhìn, sau đó lật ngược nó lại và để lại vị trí như cũ.
Những hạt cát màu xanh lấp lánh như những viên ngọc rơi xuống, nhưng anh chàng thú nhân không chú ý đến nó mà đi lại cái bánh sandwich. Sau khi xác nhận mùi của nó, anh ấy ăn cái bánh sandwich đó.
"Uhm, anh có cần tôi làm thêm một phần mới không?"
"Cái này được rồi"
Nói như vậy, thì tôi không cần làm gì... Tôi tiếp tục dọn dẹp và lén nhìn anh chàng thú nhân đang nhai ngấu nghiến cái bánh sandwich.
Cuối cùng đã hoàn thành mọi việc, sau đó anh chàng thú nhân gọi tôi.
"Có vẻ như nói này giống như lời đồn. Cô có phải chủ quán ở đây không?"
Những tin đồn... Tôi tự hỏi nó nói về cái gì? Ngạc nhiên về điều này, tôi gật đầu đáp lại anh ấy.
"Vâng, là tôi"
"Cô điều hành cửa tiệm một mình sao?"
"Vâng, và tên của tôi là Rhonya"
"Ở độ tuổi trẻ như thế này. Còn gia đình cô thì sao?"
"... Tôi không sống chung với gia đình. Tôi quyết định rời nhà và sống tự lập"
Tôi cảm thấy như một cuộc thẩm vấn đang diễn ra. Tất nhiên tôi sẽ không nói sự thật rằng tôi là con gái của Bá tước Gavizera. Người biết được tôi đang ở đây chỉ có ông nội và Ramo. Thậm chí Henzel và người bạn thân khác ở học viện đều không biết vị trí tiệm coffee. Dù tôi đã nó với họ bây giờ tôi đang rất hạnh phúc vì ước mơ của mình đã được thực hiện, và không cần phải lo lắng cho tôi.
Nơi này cách thủ đô rất xa, nhưng không biết lời đồn đã lan đến đâu. Do đó cẩn thận là điều rất cần thiết. Khi được hỏi những câu hỏi như thế này từ khách hàng và người dân trong thị trấn, tôi chỉ trả lời một cách mơ hồ.
Nở một nụ cười và nói "nó là bí mật", hầu hết đều giải quyết được vấn đề. Mọi người sẽ thận trọng với "làm thế nào tôi có lý do đó" và không hỏi thêm gì nữa.
"... Hmmm?" Đôi mắt hạnh hơi nheo lại, như thể vẫn còn tò mò. Nhưng giống như mọi người, anh ấy không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi nghiêng đầu và giật nhẹ đôi tai, anh ấy tiếp tục nhìn quanh cửa hàng. Một lần nữa, cái đuôi của anh ấy lại thu hút sự chú ý của tôi. Đuôi dài và xù lên trông sẽ rất thoải mái khi chạm vào nó. Chắc chắn rất mềm mại.
... Nhưng... sẽ rất thô lỗ khi chạm vào nó đúng không..?
Thật khó xử nếu tôi hỏi có thể chạm vào nó được không.
Nhưng tôi rất muốn vỗ về chơi đùa với nó như với mèo, và đôi tai trông cũng rất mềm mại...
Aah, làm thế nào đây tôi thật sự ước gì có thể chạm vào nó.
Trong khi nghĩ về những điều đó, thú nhân quay qua nhìn về tôi.
"Hey, tôi có thể mang đi một cốc latte không?"
"À, vâng. Hiểu rồi ạ"
Cơ thể tôi theo phản xạ run lên.
Như anh chàng thú nhân đã đặt, tôi ra sau bếp. Rót latte vào ly mang đi, tôi nhận ra một điều.
Phải rồi, tôi có thể chạm vào tay anh ấy khi đưa ly latte... Một cách tự nhiên, tôi có thể chạm vào bàn tay mềm mại ấy.
"Cảm ơn vì đã chờ ạ"
Tôi đưa ly nước bằng cả hai tay cho anh chàng thú nhân đang đứng trước quầy. Khoảnh khắc anh ấy đưa tay nhận cái ly, tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại khi chạm vào bộ lông của anh ấy.
Một tiếng reo hò âm thầm cất lên trong tôi. Bộ lông còn mềm mại hơn cả mong đợi của tôi.
Tôi ước gì mình có thể sờ nó bằng cả hai tay. Tôi muốn dụi mặt của mình vào nó.
Cố gắng che giấu sự phấn khích của mình, tôi giữ nụ cười trên môi.
Mày không thể làm vậy, Rhonya. Dù mày không còn là tiểu thư quý tộc nữa, thì thật xấu hổ khi ôm lấy một người khác giới khác.
Có cái gì đó đang bay tới, rơi ngay trước mắt tôi và âm thanh leng keng vang lên, tôi bối rối và cố tiếp được nó. Nhìn trên tay, đó là một đồng tiền vàng, Thú nhân búng đồng tiền lên bằng ngón tay, sau đó quay đi rời khỏi cửa hàng. Tôi hốt hoảng gọi anh ấy.
"Xin lỗi, tiền thối của anh..."
Một đồng tiền vàng tương đương với 10.000 yên ở thế giới trước của tôi. Một đồng bạc khoảng 1.000 yên và 1 đồng xu khoảng 100 yên.
Một tách latte có giá 3 đồng xu, còn bánh sandwich có giá 5 đồng. Chắc chắn với một đồng vàng thì phải thối tiền lại, nhưng...
"Tiền boa"
Thú nhân quay lại và nói.
"Và đây là bồi thường vì đã làm khách của cô bỏ đi. Tôi sẽ trở lại"
Nói xong, anh ấy mở cửa và rời đi, trong khi tôi bàng hoàng nhìn thân ảnh rời đi của anh ấy. Một lúc lâu sau đó khi anh ấy rời đi -
"... Hẹn gặp anh vào lần sau..."
Dù đã quá muộn để nói điều này.
Và có thực sự ổn không khi tôi nhận quá nhiều tiền boa?
Bỏ đồng tiền vàng vào túi tạp dề, tôi đi ra ngoài.
Con đường rộng lớn im lặng, từ xa có thể nhìn thấy những cỗ xe đang di chuyển. Con đường đất màu vàng không có vỉa hè, luồng gió dịu nhẹ thổi bay những hạt cát. Những ngôi nhà cách nhau bởi hàng rào. Một thành phố yên bình khác hoàn toàn với thủ đô. Thành phố này nằm ở rìa phía đông nam của thủ đô, Domskhasa.
Theo như lời nói của ông nội, thành phố này nằm gần biên giới đất nước và quốc gia láng giềng, là thành phố an toàn bậc nhất.
Nhìn những con đường tràn ngập ánh nắng dịu dàng, tôi tìm kiếm bóng dáng của anh chàng thú nhân. Nhưng dù đã cố gắng, tôi vẫn không thể tìm thấy.
Tôi đi vào cửa hàng và dọn dẹp. Đợi mãi vẫn chưa có khách tới, tự hỏi về sự khác thường này, tôi đã có cơ hội ăn trưa. Sau đó pha một tách latte để uống, và nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên tôi có thể thư giãn như thế này, kể từ khi khai trương cửa tiệm.
Tia nắng dịu nhẹ chiếu vào từ cửa sổ, khiến tôi cảm thấy thật bình yên và không tin được sự thật mình đã luôn bận rộn dạo này.
--
Trông có vẻ khách sẽ không đến nữa.
Được rồi, tôi sẽ tận dụng cơ hội này để đọc một quyển sách.
Cho đến bây giờ, tôi không thể đọc những cuốn sách mà tôi thích. Những gì tôi đọc trước đó luôn là những quyển sách phổ biến trong giới quý tộc. Ngay cả khi tôi mua những quyển sách mà tôi thích thì lại không có thời gian đọc chúng.
Chủ đề phổ biến chắc chắn sẽ xuất hiện trong các bữa tiệc và tiệc trà giữa các quý tộc. Là con gái của nhà Gavizera, tôi bắt buộc phải có kiến thức về những chủ đề này, gia đình tôi sợ rằng sẽ bị coi thường vì con gái của họ không đủ trình độ. Đó là lý do tại sao, tôi không thể ngừng đọc những cuốn sách "phổ biến" này. Hầu hết những cuốn sách trong số đó đều khác xa sở thích của tôi, nhưng bây giờ tôi có thể đọc những loại sách mà mình yêu thích.
Hiếm khi có cơ hội như thế này, tôi rất thích dành thời gian để chậm rãi đọc tiểu thuyết của thế giới này. Lên lầu một, lấy cuốn tiểu thuyết đang đọc dang dở, quay trở lại tầng trệt và pha một tách latte.
Ngồi xuống cạnh quầy, tôi mở cuốn sách ra đọc và nhanh chóng đắm chìm trong đó.
Câu chuyện ngắn nói về cuộc phiêu lưu của một cô gái trẻ, và cốt truyện rất hợp khẩu vị của tôi.
Đắm chìm trong câu chuyện, tôi lật sang trang tiếp theo... Đọc một lèo hết cuốn sách, ngẩng mặt lên tôi nhận ra bầu trời đã tối hẳn. Tôi bối rối kiểm tra lại thời gian, 8 giờ tối. Đã đến lúc đóng cửa tiệm.
"Hãy giúp chị dọn dẹp nhé"
Tôi gọi Roto hỗ trợ dọn dẹp. Rõ ràng, đôi mắt của tôi đang rất mỏi vì tôi chau mày lại, sau đó tôi cảm thấy váy bị kéo nhẹ.
Nhìn xuống sàn nhà, Roto nhìn lên với vẻ mặt rất lo lắng cho tôi, tôi mỉm cười và nói với em ấy.
"Chị ổn mà"
Nhưng em ấy tiếp tục kéo mạnh váy tôi rồi kêu "Aye!" và lôi kéo tôi về phía cầu thang. Như thể em ấy đang cố gắng nói với tôi hãy nghỉ ngơi thật tốt.
"Hôm nay chị thật sự không mệt mà"
Vì vậy hãy thả lỏng đó là điều tôi muốn truyền đạt cho em ấy, nhưng Roto vẫn lắc đầu nói "Aan!".
... Chắc chắn rằng các em ấy rất lo lắng về tôi, người có vẻ mặt kiệt sức trong những ngày qua. Thật sự rất khó khăn khi tự mình quản lý cửa hàng, nhưng nhờ có sự trợ giúp của Roto lúc mở cửa và đóng cửa, nó giúp tôi rất nhiều.
Hầu hết các tinh linh rất ít hiện thân ra trước mắt con người. Roto cũng nằm trong số đó, rất nhút nhát.
Cảm động trước sự ngọt ngào của các bé tinh linh, tôi dịu dàng nở nụ cười.
"... Cảm ơn em, vậy thì chị sẽ làm như các em mong muốn. Hãy dọn dẹp phần còn lại giúp chị nhé"
Tôi gật nhẹ đầu chào, Roto đáp lại lời chào bằng bàn tay nhỏ bé của em ấy. Sau đó các em ấy phân tán ra và tiếp tục dọn dẹp trong tiếng reo "Waaa-". Cảm ơn các em ấy một lần nữa, tôi đi lên lầu một, tiến về phía nhà tắm.
Hôm nay là một ngày tuyệt vời. Tuy buổi sáng rất bận rộn nhưng tôi có thể gặp một vị khách là thú nhân, và cả buổi chiều tôi có rất nhiều thời gian thư giãn. Vừa ngân nga bài hát tôi nhận ra điều đó.
... Nhưng nghĩ lại thì, cửa hàng sẽ gặp khó khăn nếu tình trạng này tiếp diễn? Nếu khách hàng không quay trở lại vào ngày mai, cửa hàng sẽ sớm thành "bãi tha ma"? Tôi nên làm gì đây...
Tôi dành cả đêm để lo lắng về nó.
Ngày hôm sau-
Nỗi lo lắng của tôi hóa ra vô ích. Ngay khi cửa hàng vừa mở cửa, tất cả khách quen đều đến. Thật nhẹ nhõm khi thấy cảnh tượng nhộn nhịp như thường ngày, nhưng tôi lại thấy hơi nhớ khoảng thời gian nhàn nhã hôm qua. Dù vậy, nhưng khi thấy khách hàng thích coffee và bánh ngọt ở tiệm, khiến tôi cảm thấy rất vui.
Nở nụ cười trên môi, tôi tiếp tục làm việc cả một buổi sáng.
Những khách hàng nam ngồi ngay quầy pha chế tọc mạch hơn hết, nhưng họ biết kiềm chế nên nó không khiến câu chuyện trở nên nặng nề.
"Cling clang"
Âm thanh chuông treo ngay cửa vang lên. Tôi đã gắn cái chuông vào sáng hôm nay. Để biết được lượt vào-và-ra của khách hàng, sau những gì xảy ra khi vị khách thú nhân ngày hôm qua đến, anh ấy đã đến mà tôi không nhận ra.
"Lại ở đây! Anh định lảng vảng ở đây đến chừng nào!?"
Giọng nói vang dội này là của vợ anh thợ làm bánh mì. Cô ấy đi đến chỗ người chồng, anh ấy đang ngồi cái ghế ngay quầy.
Anh chồng bị kéo đi, lỗ tai bị vợ véo và lôi ra khỏi chỗ ngồi.
"Rhonya dễ thương không có nghĩa đây là cái cớ để anh ở đây cả thế kỷ! Nó làm phiền đến mọi người, còn công việc của anh nữa!!"
"Đauuu, anh biết rồi mà"
Mắng chồng xong, chị vợ với vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía tôi.
"Xin lỗi, chồng chị đã làm phiền em rồi"
"Không có gì. Em rất vui vì anh ấy đến đây mỗi ngày. Một tách coffee nhé chị?"
"Ah, vậy thì chị sẽ nhận lời mời của em"
Trong khi tôi đang pha tách coffee, vợ của anh thợ làm bánh mắng tất cả các khách nam khác trong cửa hàng.
"Hãy làm việc của mấy người đi!"
"Tôi đang được nghỉ mà..."
Một giọng nói yếu ớt phát ra từ đâu đó, khiến tôi có chút buồn cười.
"Như mọi khi, chị cảm ơn em Rhonya"
"Không sao đâu, em cũng rất biết ơn chị"
Uống hết tách coffee của mình, cặp vợ chồng thợ làm bánh cùng nhau rời đi. Tôi vẫy tay tiễn họ ra khỏi cửa.
Họ là nhà cung cấp bánh mì sử dụng trong bánh sandwich của Coffee Mattari. Anh thợ làm bánh sẽ vận chuyển bánh mì vào mỗi buổi sáng, và nghỉ ngơi với một tách coffee ở đây. Sau đó chị vợ sẽ tới kéo anh ta quay về với "Anh đã muộn rồi!", và họ đi về cùng với nhau.
Họ rất thân với nhau. Dọn dẹp ghế, tôi không thể dừng cười khi nghĩ đến điều dễ thương này.
Vị khách có cửa hàng phụ kiện gọi tôi.
"Rhonya, xin lỗi về hôm qua. Anh đã rời đi mà không nói tiếng nào" - Chủ cửa hàng phụ kiện xin lỗi.
Nghĩ lại thì, tôi chưa biết lý do tại sao họ đột ngột rời đi cửa hàng vào ngày hôm qua. Tôi tiếp tục hỏi, sau đó -
"Từ khi thú nhân đến"
"Nếu tâm trạng của nó không được tốt, ai biết nó sẽ làm gì"
"Nghe này,...Rhonya, Chúng có thể đã để mắt đến cô rồi đấy. Sẽ thật khôn ngoan nếu nhanh chóng mua Beast Ward Charm"
"Tôi đã lắp đặt trong cửa hàng một cái, để không cho chúng vào"
- Đó là lý do tại sao không có ai, khi anh chàng thú nhân giống chó rừng đến.
Beast Ward Charm đúng như tên gọi của nó, là một loại bùa giúp xua đuổi những con thú ra khỏi khu vực. Hình như nó cũng ảnh hưởng đến thú nhân, nhưng tôi không nghĩ là nó có tác dụng.
Người dân thật sự không thích họ.
Có tin đồn nói rằng họ có thể xé toạc con người, nó không phải là vô căn cứ... nhưng thú nhân nhân ngày hôm qua đến không đáng sợ như lời đồn. Chìm đắm trong suy nghĩ, một vị khách khác gọi tôi.
"Heeeeey, Rhonya. Em có nghe không?"
Anh ấy có lẽ đang nói với tôi về điều gì đó, trong lúc tôi đang suy nghĩ. Bối xin lỗi anh ấy, vị khách nở nụ cười gượng.
"Dù sao thì, hãy cẩn thận với đội lính đánh thuê thú nhân"
"Thú nhân... Đội lính đánh thuê?"
Ngạc nhiên, một vị khách khác giải thích với tôi.
Domskhasa cách khá xa thủ đô, đây là thành phố tận cùng, gần ngay biên giới đất nước. Xa hơn nữa là lục địa rộng lớn của quốc gia man rợ, họ đến xâm chiếm chỉ với mục đích cướp bóc. Tôi đã học những điều này khi còn ở học viện, nhưng tôi không biết là có đội lính đánh thuê tồn tại.
"Lính đánh thuê được thuê bởi lãnh chúa rất mạnh. Nhờ có họ, trị an trong thị trấn rất tốt, tuy nhiên..."
"Lính đánh thuê... Họ rất dã man. Đặc biệt là đội thú nhân."
"Đúng vậy, họ còn đáng sợ hơn"
Đội lính đánh thuê thú nhân, có nghĩa là có nhiều hơn một thú nhân.
... Đội lính đánh thuê lông tơ mềm mại... Chỉ nghĩ đến nó, má tôi đã ửng hồng lên.
Thú nhân ngày hôm qua trông giống chó rừng, tôi tự hỏi những thú nhân còn lại trông như thế nào. Tôi âm thầm phấn khích trong lòng.
Mặt khác, biểu cảm trên gương mặt các vị khách rất nghiêm khắc.
"... Chúng sống hoang dã như thể chổ này là địa bàn của chúng"
"Thật là nguy hiểm"
"Hầu hết chúng bị cấm vào các cửa hàng phục vụ ăn uống. Rhonya cũng vậy, tốt hơn mua một lá bùa và cấm chúng vào trước khi cháu bị hại"
"Đúng rồi! Sẽ thật nghiêm trọng nếu Rhonya bị thương"
Ngơ ngác vì những lời nói của họ, tôi nghiêng đầu.
Làm thế nào mà tôi có thể cấm họ vào quán trong khi họ chưa gây hại gì? Ngoài ra, anh chàng thú nhân ngày hôm qua đã không có hành động điên cuồng, và thậm chí còn trả một đồng vàng. Anh ấy còn nói sẽ quay lại lần nữa, tôi hi vọng sẽ phục vụ tốt hơn vào lần tới.
Các vị khách nam nhìn về phía tôi với vẻ mặt lo lắng, khi tôi mơ hồ bỏ qua lời khuyên của họ. Và họ mời tôi cùng đi mua bùa.
"Anh sẽ đi với em"
"Không, anh sẽ đi"
Cuộc chiến bắt đầu, tôi thấy hơi rối rắm vì điều này.
"Cling Clang"
Âm thanh của chuông cửa vang lên báo cho tôi biết có khách đến.
--
Thành phố tận cùng, Domskhasa tự hào về sự tồn tại của Đội lính đánh thuê thú nhân mạnh nhất. Thú nhân, nắm giữ sức mạnh biến đổi từ khi sinh ra, hình dạng thú có thể đi bằng hai chân, nửa người nửa thú và hình dạng con người. Do họ có sức mạnh áp đảo, nên bị người dân sợ hãi, xa lánh. Chỉ cần nhìn thoáng qua bộ đồng phục màu đen tượng trưng cho thân phận của họ, đội lính đánh thuê, người dân của Domskhasa sẽ ngay lập tức bỏ chạy.
"Boss, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ đến cửa hàng đó đúng không?"
Sena, thú nhân có mái tóc màu xanh lá cây. vừa đi vừa nói. Giữa mái tóc của anh ấy là đôi tai thú nhọn, và cái đuôi cùng màu lắc lư sau lưng. Trong hình dạng nửa người nửa thú của mình, anh ngước nhìn người đang đi bên cạnh, Shize, và hỏi lại lần nữa.
"Anh biết mà, cửa hàng mà tôi nói hôm qua đó. Nhớ không?"
Shize, thú nhân cao hơn Sena một cái đầu, trong hình dạng nửa thú, mái tóc đen dày và đôi tai sư tử nằm giữa mái tóc. Shize tiếp tục bước đi mà không có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ trả lời câu hỏi, Sena không bận tâm và tiếp tục nói.
"Ly latte tôi mang về, có ngon không? Tiệm coffee được mở bởi một cô gái, và cô gái đó giống y như lời đồn, rất xinh đẹp và sống ở đó với lý do riêng của cô ấy. Ngay cả khi cửa hàng của cô ấy có thể được mở bởi một nhà tài trợ nào đó, hoặc do một tên nhà giàu nào dó tài trợ. Sớm hay muộn cô ấy sẽ bị nguy hiểm. Một cô gái trẻ tự mình quản lý một cửa hàng, chắc chắn là một miếng mồi ngon, và bọn cướp sẽ không bỏ qua."
Trong thành phố tận cùng này, nhiều kẻ xấu có ý định buôn người sang nước láng giềng.
Cho dù thành phố này nằm vùng ngoại ô, mở một cửa hàng cần rất nhiều tiền. Ngay cả khi sử dụng hết tiền để mở cửa tiệm, vẫn có nhiều kẻ nghĩ một cô gái xinh đẹp có thể kiếm được rất nhiều tiền.
"Chúng ta thật sự bị cấm vào các cửa hàng trong thành phố, tại sao đôi lúc không vào tiệm coffee ăn uống?"
"..."
Shize chậm rãi quay đầu về phía Sena - người đang gợi ý.
"... Ta muốn ăn thịt"
Shize rầm rì nói.
"Ở đó sẽ không có món bít tết, nó là một quán coffee, chỉ có các loại bánh ngọt"
Sena bình tĩnh nói.
Shize đang đói bụng nên chỉ có thể nhún vai.
"... Nó ở đâu?"
Shize đã có ý định đến quán coffee trong lời đồn. Khi Sena dẫn đường đến tiệm coffee, anh ấy có thể nghe thấy tiếng phàn nàn từ phía sau.
"Heyyyy, hay là đến thành phố Cedric? Và tôi có thể "đánh đấm" thoải mái ở đó"
Người đang đi tới và nói không ai khác ngoài Ryuse, trong hình dạng nửa thú của mình, với mái tóc trắng như tuyết và đôi tai báo.
"Có cậu thấy vậy thôi! Có gì tốt khi nhận những "cú đấm" từ phụ nữ?!"
Quàng vai lên Ryuse không ai khác ngoài Chise đang trong hình dạng nửa thú. Đôi tai sói hơi giật nhẹ có thể thấy giữa mái tóc màu xanh biển của anh ấy.
"Nghĩa là tôi nổi tiếng chứ sao! Ghen tị à? Hahahaha...."
Ryuse cười to và ôm chầm bụng.
Cedric là thành phố nằm lân cận Domskhasa. Phồn vinh và nhộn nhịp hơn so với Domskhasa, nhiều người lui tới. Ở đó, với vẻ ngoài đẹp trai của mình, Ryuse rất được các chị em phụ nữ yêu thích, ve vãn. Nhưng hầu hết các cô gái đều đến từ các thành phố xa xôi khác, và không biết lai lịch thật sự của Ryuse. Khi biết anh ấy là thành viên của đội lính đánh thuê thú nhân, là một thú nhân, họ nhanh chóng bỏ chạy. Đó là lý do tại sao khi ở Cedric, Ryuse luôn trong hình dạng con người.
"Chúng ta sẽ đến quán coffee trong tin đồn vào hôm nay"
Bỏ qua cuộc tranh cãi giữa Ryuse và Chise, Sena lên tiếng.
"Aah, quán mới? Coffee ngon? Và chủ quán xinh đẹp phải không? Cái gì, cậu đến đó thám thính? Có nổi tiếng không? Nó không đông chứ?"
Một loạt câu hỏi bắn ra từ Ryuse, nhưng Sena khẳng định.
"Tôi đã đến đó trong hình dạng thú"
"Buhahahahahaha! Rồi, tất cả khách của cửa tiệm bỏ chạy ngay lập tức!"
Không phải Ryuse, chính Chise đã phá lên cười.
Khi ở dạng người, tai và đuôi được giấu đi, không ai biết họ là thú nhân. Nhưng một khi tai và đuôi lộ ra, con người sẽ nhận ra họ là "một con quái vật". Chưa kể khi họ ở dạng thú, còn đáng sợ hơn nhiều. Nhưng, không một ai ở Domshkasa không biết họ, và dù ở dạng nào họ đều bị xa lánh.
Chise nói.
"Kệ đi, tên tiệm coffee là gì?"
Sena nghĩ ngợi rồi nói.
"Coffee Nonbiri?... Khoan, hình như không phải." (Nonbiri: giải trí )
"Ahh, nó là... Mattari. Tiệm coffee tên là Mattari."
Người trả lời cho câu hỏi "tên quán coffee trong lời đồn" là Ryuse, cười nhếch mép, rồi hỏi Sena.
"Cô ấy đẹp không? Giống lời đồn chứ?"
"Giống tin đồn"
"Cô ấy có khóc thét lên khi nhìn thấy thú nhân không?"
"... Cô ấy chỉ hơi kinh ngạc"
"Biết rồi. Vậy thì, chúng ta sẽ giấu tai và đuôi của mình... Arrgh, thật là khó chịu ~"
Ryuse thể hiện sự cáu kỉnh của mình bằng cách vung đuôi.
"... Nhưng cô ấy không sợ mà"
Sena thầm thì nói, Ryuse không nghe thấy.
"Được rồi, mọi thứ đều ổn nếu thức ăn không dở tệ. Quyết định vậy đi, nhanh lên. Lá bùa sẽ được gắn nhanh thôi, phải không?"
Chise, tiếp tục sau Ryuse.
"Tôi sắp chết đói rồi. Ở đó có bít tết không?"
"Không có"
"... Làm thế nào để cái bụng này im đây?"
Chise vỗ bụng rên rỉ.
"Tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể thư giãn ở đó như tên quán coffee... Cho đến khi bị cấm đến"
Tiếng lầm bầm của Ryuse bị gió cuốn đi.
--
Sau khi đi được một lúc, các chàng trai thú nhân cuối cùng cũng đến quán coffee.
Mặt tiền cửa tiệm trông rất ngăn nắp, có một bảng hiệu bằng gỗ biểu hiện quán đang mở.
Shize dẫn đầu đi trước, họ bước vào cửa hàng.
Trong cửa hàng đầy khách, khoảnh khắc họ thấy sự xuất hiện của các thú nhân, mặt họ tái lại và nhanh chóng rời đi. Để lại tiền nước trên bàn, đi ra cửa hàng mà không va vào các thú nhân rồi bỏ chạy.
Và như vậy, chỉ còn lại một người.
Chủ quán Coffee Mattari.
Cô gái đứng giữa quầy nước với một vẻ đẹp lộng lẫy. Mái tóc bạch kim mềm mượt, được tết và để qua một bên vai. Chiếc váy màu xanh thanh lịch với tạp dề màu trắng, đơn giản nhưng rất phù hợp với cô ấy.
Đôi mắt xanh của cô mở to và đờ đẫn. Nhưng dần dần, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt đó.
"Chào mừng"
Đó thật sự là một nụ cười chân thành chào đón bọn họ.