III Món quà
“Quản lý, bánh hôm nay cũng ngon lắm!”
Serena, cô nàng phá cách, vui vẻ bày tỏ suy nghĩ của mình. Hôm nay, mái tóc vàng lục của cô ấy được buộc lại thành đuôi ngựa bằng một dải ruy băng. Trang phục của cô ấy gồm áo kiểu cổ bèo màu hồng, kèm với chiếc nịt bụng và quần short kết hợp với đôi bốt da đen cao cổ. Thực sự rất thời trang.
“Cảm ơn rất nhiều. Cô có muốn một phần bánh mang về không?”
Serena thường mua bánh mang về nhà. Khi được hỏi, cô ấy nhiệt tình gật đầu.
“Ưm! Anh trai tôi dạo này phát cuồng vì mấy cuốn sách. Vì ảnh đang đọc sách ở nhà, nên tôi sẽ mang một ít bánh về làm quà cho ảnh. Hmm… Quản lý, làm ơn gói cho tôi một phần bánh chocolate và bánh tart trái cây!”
Serena có một người anh trai dịu dàng, người luôn làm tóc cho cô ấy. Quan hệ giữa họ thật tốt. Ghen tị thật.
“Tôi đã hiểu.”
Tôi chuẩn bị bánh mang về cùng với những đơn hàng khác. Sau một lúc, Serena đứng dậy thanh toán và tôi đưa hộp bánh cho cô ấy.
“Cảm ơn và tôi mong sẽ sớm gặp lại cô.”
“Ừm! Cảm ơn vì bữa ăn ~”
Serena tràn đầy năng lượng rời đi, sau đó tôi tiếp tục bận rộn phục vụ khách hàng đến giờ ăn trưa. Tiễn vị khách cuối cùng rời đi, tôi thở ra một hơi thật dài. Được rồi, tôi nên nghỉ ngơi một chút~
“Cling clang.” – Tiếng chuông cửa vang lên, Sena hào hứng xuất hiện.
“Rhonya, em đọc cuốn sách này chưa?”
Anh chìa tay phải đang cầm cuốn sách ra.
Thật hiếm thấy. Thường thì anh sẽ bình tĩnh thu thập sách. Hôm nay, đôi tai lớn của anh hơi giật nhẹ, cái đuôi cũng vẫy rõ ràng.
“Chào mừng Sena. Hmm, tôi chưa đọc cuốn sách này trước đây.”
Tôi mỉm cười chào đón anh, tôi đọc tựa của cuốn sách trước khi trả lời. Nó trông như một cuốn tiểu thuyết.
Hẳn đây là cuốn sách tìm thấy trong tiệm sách vào ngày hôm qua. Nghe câu trả lời của tôi, mắt anh bắt đầu sáng lấp lánh.
“Em nên đọc cuốn sách này.”
Đây hẳn là cuốn sách thú vị.
“Nếu Sena giới thiệu, thì tôi sẽ đến tiệm sách mua một cuốn.”
Sena lắc đầu, đưa tay còn lại lên. Một cuốn sách y chang như vậy.
“Được rồi, đây là quà của tôi tặng em. Cuốn của tôi thì ờ đây.”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói bất ngờ của anh.
“Tôi muốn em đọc cuốn sách này, vì vậy hãy cầm lấy đi…nhưng tôi không chắc em có muốn hay không.”
Thấy tai anh cụp xuống, tôi liền nhận lấy.
“Cảm ơn anh, Sena. Tôi chắc chắn sẽ đọc.”
Thật tuyệt khi tìm được một cuốn sách hay, vì thế anh không chờ được muốn tặng nó cho tôi như một món quà. Hy vọng một ngày nào đó tôi có thể tặng sách cho Sena như một món quà.
“Anh có muốn uống gì không?”
Vẫn chưa đến buổi trưa. Sena có lẽ được off hôm nay. Về phần những người khác, họ sẽ đến sau. Tôi chuẩn bị vào bếp lấy đồ uống, thì Sena nắm lấy tay tôi.
“Không cần phải đem nước ra cho tôi bây giờ, em hãy đọc cuốn sách trước đi.”
“Không được, tôi không thể làm vậy được. Chọn nước đi Sena. Tôi sẽ uống coffee. Còn anh thì sao?”
“…Cho tôi một tách coffee luôn đi.”
“Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại cùng coffee của anh.”
Sena mất tập trung, bồn chồn ngồi ngay quầy. Đúng là cảnh tượng thú vị đáng xem. Tôi không kiềm lại cười khúc khích trong lúc pha coffee. Sena thường giảng đạo cho Chise và người khác, nhưng không hiểu sao hôm nay anh trông rất đáng yêu.
“…”
Sena quan sát tôi mang hai tách coffee ra. Dưới ánh mắt háo hức của anh, tôi ngồi xuống bên cạnh anh, mở cuốn sách ra. Lúc đầu tôi để ý đến ánh nhìn của anh hơn, khi tôi dần tập trung vào dòng chữ đầu tiên. Nó dần chiếm lấy tâm trí tôi. Ngay lập tức tôi bị cuốn hút bởi câu chuyện. Trong chớp mắt, tôi đã đọc xong chương đầu tiên.
Tôi quay qua nhìn Sena và nói.
“…Rất thú vị.”
“Đúng không?”
“Vâng.”
“Em thích chứ?”
“Tôi thích.”
Đuôi Sena vẫy không ngừng. Anh trông thật sự vui sướng.
Đáng lẽ ra tôi nên nói cảm nhận của mình tốt hơn, nhưng chưa tìm được từ nào thích hợp để hình dung. Tôi kìm nén sự phấn khích và nói.
“Lúc đầu, tôi bị thu hút bởi thế giới trong câu chuyện. Cách viết thật hấp dẫn, tôi không thể dừng lại mà cứ lật từng trang, hết trang này sang trang khác… Lối viết này khiến tôi nhớ đến tác giả cuốn sách mà tôi đã mượn từ anh. Sena chắc hẳn rất thích lối viết này.”
“Ừm, đúng vậy. Một tác giả khác viết.”
“Thiết lập cũng khác. Hay thật.”
Mở đầu câu chuyện, một màn sương bí ẩn bao trùm lấy nữ chính. Tiếp tục đọc, tôi ngạc nhiên trước thân phận thật sự của nữ chính. Cô ấy là kẻ săn người khét tiếng, nhưng cô ấy không phải kẻ săn người bình thường. Những người mà nữ chính giết đều là vampire. Và cô ấy cũng là vampire. Đây là câu chuyện về nữ thợ săn vampire tuyệt sắc lẫn vào con người.
Vampire thật sự tồn tại trong thế giới này. Vì đây là tộc đàn sống về đêm nên được gọi là ma vật, vì thế vampire cũng chịu sự bảo bọc của ma vật.
Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi đọc cuốn sách có nhân vật chính là ma vật. Đây có thể được xem là một thể loại mới.
“…Mà khẩu vị sách của anh có hơi lớn.”
Không phải ai cũng thích thể loại này. Dù có nổi tiếng hay không, thì cuốn sách này chắc chắn là một ngọn gió mới. Sena gật đầu đáp lại.
“Nó giống vậy. Sách có chủ đề hắc ám thường hay đặt một góc hẻo lánh trong tiệm sách cho đến khi mục nát. Nhưng tôi rất vui vì em thích nó.”
“Fufu, cảm ơn món quà của anh.”
Mặc dù tôi chỉ mới đọc một chương, nhưng cuốn sách kịch tính này rất đáng để đọc.
Sena khẽ nở một nụ cười.
“Đọc thêm 2 chương nữa đi, từ khúc đó em sẽ thấy dần hay hơn.”
Anh hối thúc tôi đọc tiếp, tôi mở cuốn sách một lần nữa.
Sau đó, Sena đặt đuôi lên đùi tôi. Đó là cái đuôi xinh xắn khiến tim tôi xao xuyến. Tôi vừa đọc sách vừa nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi của anh.
Sena cẩn thận chăm sóc đuôi, vì thế xúc cảm khi chạm vào nó rất đã. Bóng, mịn và lông xù xù. Trong khi tôi đang dành thời gian thư giãn, và thưởng thức sự mềm mại của cái đuôi và cuốn sách hay, thì chuông cửa vang lên.
Nhìn sang, đội Demi Merc đã đến.
“Chào mừng.”
Tôi đứng dậy và chào mừng mọi người.
Sena trông hơi thất vọng. Tôi muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo trong câu chuyện, tôi cần phải nhanh chóng làm xong việc của mình.
Ryuse cau mày không vui ngồi vào chỗ cách Sena một cái ghế. Không biết hôm nay tại sao tâm trạng anh lại xấu như vậy. Nghiêng đầu tự hỏi, tôi
vừa lau sạch bàn.
Sena tiếp tục ngồi ở quầy, còn Chise và Shize ngồi vào vị trí bàn quen thuộc của họ. Sau đó, tôi nhận món và phục vụ bữa ăn cho họ. Hôm nay, tôi sẽ dùng sandwich bơ cho bữa trưa cùng với mọi người.
Sau khi chúng tôi ăn trưa xong, mọi người cùng nhau thư giãn, tôi lấy sách ra tiếp tục đọc. Sena ngồi bên trái của tôi, anh lấy đuôi đặt lên đùi tôi, đưa tay lên, tôi lại vuốt ve nó thêm lần nữa.
Nhưng tôi chưa kịp đặt tay lên cái đuôi mềm lông xù xù đó, thì có một cái đuôi trắng như tuyết quấn lấy tay tôi. Chủ nhân cái đuôi đó là Ryuse, anh đang ngồi bên phải tôi. Mỗi lần tôi muốn chạm vào cái đuôi màu xanh lục kia, tôi lại bị cái đuôi màu trắng chặn lại. Sena kinh ngạc nhìn đuôi của Ryuse.
“Đừng làm phiền em ấy đọc sách nữa, Ryuse.”
Sen vừa nói vừa lắc lư cái đuôi lông xù xù của mình. Sau đó, anh dựa đầu vào vai tôi, áp đôi tai lớn của anh vào mặt tôi. Ryuse sốc khi thấy Sena làm hành động như vậy.
“Em không có làm phiền cô ấy!”
Ryuse cố gắng nắm lấy đuôi của Sen, nhưng Sena nhanh chóng rời đi trước khi anh kịp bắt được. Và như thế, trận chiến giữa họ bắt đầu.
Trong khi đó, trái tim tôi đập loạn nhịp vì hành động đột ngột của Sena. Tôi lẩm bẩm trong lòng. Bình tĩnh lại tim ơi, mày phải bình tĩnh lại…
“Quản lý ơi…”
Shize gọi tôi. À, vâng vâng, anh muốn coffee phải không. Tôi nhanh chóng đứng dậy vào bếp pha coffee. Nhưng khi tôi mang ra cho Shize, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Anh muốn gọi món khác sao?
Tôi hỏi.
“Anh có muốn một phần bánh fondant chocolate không?”
Anh im lặng gật đầu.
Chise nhìn tôi với ánh mắt rực lửa, như muốn nói gì đó. Tôi cũng hỏi Chise như thế. Anh vui sướng gật đầu. Đáng yêu thật.
Tôi mang bánh ra cho Shize và Chise, Shize nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng dẫn tôi ngồi kế bên anh.
“Cocktail thế nào rồi?” – Shize hỏi.
Lần trước anh có mời tôi uống rượu với anh, nhưng tôi đã từ chối. Lúc đó, tôi đã nói sẽ thử pha món cocktail chocolate để chúng tôi có thể thưởng thức cùng nhau ở tiệm coffee.
“Tôi vẫn còn đang thử nghiệm. Chưa đạt được kết quả mà tôi hài lòng….”
“Tôi muốn thử một ly.”
“Không, tôi muốn cho mọi người thưởng thức thành quả hoàn chỉnh.”
Đôi mắt Shize nheo lại trước câu trả lời cứng rắn của tôi.
“Tôi không định uống rượu ở đây với tư cách khách hàng.” – Shize nói như đây là một điều hiển nhiên.
Đây chắc chắn là dấu hiệu của tình bạn.
“Tôi biết, nhưng tôi chỉ muốn cho mọi người được thức uống ngon thôi.”
“…Đừng để tôi đợi lâu.”
Nói xong, anh dời sự chú ý sang cái bánh fondant chocolate. Trong khi đang ăn, anh đặt cái đuôi màu đen của mình lên đùi tôi. Tôi chỉ biết chớp mắt trước cảnh tượng này.
C-có nghĩa là tôi được phép chạm vào cái đuôi phải không? Một chút thôi cũng được. Trái tim tôi như muốn rơi ra ngoài, tôi khẽ chạm lấy chùm lông tơ.
Nó mịn quá! Thậm chí còn mềm mại hơn tôi tưởng tượng nữa!
Tôi thưởng thức cái đuôi của Shize được một lúc, thì Sena gọi tôi.
“Rhonya, em có thể lấy cho tôi một phần bánh shortcake không?”
“V-vâng.”
Dù còn say mê trước sự mềm mại, nhưng tôi vẫn đứng dậy đi vào bếp. Lúc mang bánh ra cho Sena, Ryuse mỉm cười hỏi tôi.
“Mà nghĩ kỹ thì, em uống rượu được rồi phải không? Tôi có dự cảm là khả năng uống rượu của em khá yếu đó.”
Tôi đã 16 tuổi. Trong thế giới này, tôi đã đủ tuổi được uống rượu hợp pháp rồi, nhưng tôi chỉ uống một chút rượu khi dự các bữa tiệc thôi.
“Tôi chưa bao giờ uống rượu mạnh cả…Mà tôi cũng không uống rượu nhiều nên tôi không biết sức uống của mình đến mức nào.”
Tôi trả lời câu hỏi của Ryuse, Sena nheo mắt lại.
“Rượu mạnh à…Hmm, tôi không nghĩ độ mạnh yếu là yếu tố quan trọng. Theo tôi mùi vị quan trọng hơn hay làm thế nào để tôi dễ dàng say rượu?”
Tôi quay lại chỗ ngồi bên cạnh Sena, anh đang thưởng thức cái bánh và tôi tiếp tục đọc sách. Hai cái đuôi trắng và xanh lại tiếp tục trận chiến. Lúc đầu tôi còn quan tâm đến trận chiến đó, nhưng sau một hồi tôi dần dần tập trung vào từng trang sách. Tôi hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện, tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời thư giãn và đọc sách. Định thần lại, đã đến lúc mọi người phải về nhà. Và tôi nói với Sena rằng tôi không thể chờ được đọc tiếp nội dung tiếp theo câu chuyện, anh cười khúc khích đáp lại.
“Đừng có lại đọc trong bồn tắm và cẩn thận để không bị ngã.”
Lần trước Sena có cho tôi mượn một cuốn sách, vì quá mê mẩn câu chuyện mà cuối cùng tôi đã bị cảm lạnh.
“Tôi sẽ cẩn thận.” – Tôi đáp và tiễn mọi người đi.
Sau đó, tôi quay lại chỗ ngồi ngay quầy và mở cuốn sách ra. Tôi chỉ đọc thêm một chút nữa thôi, một chút nữa… Ngay khi suy nghĩ đó lướt qua đầu tôi, thì Roto đến để giúp tôi dọn dẹp. Tôi vội vàng đóng quyển sách lại.
Tôi nên làm xong những việc phải làm trước.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của mấy em hôm nay.”
Tôi cúi chào cảm ơn và Roto cúi đầu đáp lại. Đã đến lúc dọn dẹp.
Hôm nay cũng là một ngày hạnh phúc, tràn ngập những cái đuôi lông xù xù.