Reijou wa Mattari wo Goshomou

chap 4.2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

II Ác quỷ và vùng đất bóng tối

Tôi mơ một giấc mơ.

Giấc mơ hoài niệm về 2 năm trước. Với tôi, đó là một kỷ niệm quan trọng. Tôi chập chờn muốn tỉnh lại một chút, khẽ lăn sang một bên, tôi tiếp tục chìm vào giấc mơ của mình.

---

Hai năm trước, khu rừng của tinh linh Orphedoto bất chợt bị ác quỷ tàn bạo tấn công. Anh được cứu bởi một cô gái, và tên cô gái đó là Rhonya. Rhonya đã chiến đấu với ác quỷ bằng tất cả sức mạnh của mình, cô hoàn toàn kiệt sức và nằm trên bãi cỏ với mái tóc lộn xộn rối tung. Sự yên bình của khu rừng đã được khôi phục, một ánh sáng ấm áp mờ ảo lan toả xung quanh. Rhonya sững sờ trước khung cảnh ảo mộng này. Orphedoto dịu dàng nâng đầu cô tựa lên đùi mình. Anh đắm đuối chải vuốt mái tóc cô, cố xoa dịu sự mệt mỏi của Rhonya.

“Ánh sáng này là gì thế?”

Rhonya mệt mỏi hỏi.

“Sinh mạng.”

Orphedoto nhẹ nhàng đáp lại.

“Ở một nơi nào đó trong thế giới này, một sinh mạng mới sẽ được chớm nở. Tái sinh ở một nơi khác, và một ngày nào đó, chúng sẽ lại một lần nữa tái sinh ở đây.”

Ánh sáng của sinh mạng trôi nổi khắp khắp không trung, một sinh mạng mới sẽ được sinh ra ở đâu đó. Mí mắt của Rhonya từ từ khép lại.

“Tôi muốn được tái sinh…ở khu rừng này.”

Orphedoto mỉm cười trước lời thì thầm của cô.

“Cô luôn được chào đón ở đây, bạn của tôi.”

Orphedoto dịu dàng vuốt khuôn mặt của Rhonya. Hơi thở cô nhẹ dần, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Các tinh linh lo lắng cho Rhonya, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Sau khi đã chắc chắn cô vẫn còn thở, họ nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Orphedoto khẽ ngăn các tinh linh lại. Cứ tiếp tục như vậy, Rhonya không thể nghỉ ngơi được. Có một sinh vật thần thoại trong số các tinh linh. Anh bước lại gần Rhonya, đặt đôi cánh ở sau lưng. Là Laclain, một sinh vật thần thoại.

“…Tôi đã được cứu sống…”

Đôi môi như tô đen của anh run lên, anh nói với giọng trầm thấp.

“Tôi không tin con người…đặc biệt là lũ quý tộc…”

Laclain ghét con người, đặc biệt quý tộc là thứ không đánh tin nhất. Tuy nhiên, Rhonya là con người và cũng là một quý tộc.

“Rhonya có thể tin tưởng.”

Orphedoto vừa nói vừa vuốt ve má cô.

“Cô ấy đã liều mạng để cứu chúng ta – Bạn của ta.”

Laclain khẽ quỳ trước Rhonya.

“Xin hãy cho phép tôi, tinh linh Orphedoto.”

Những sợi lông vũ của anh rũ xuống khi anh cúi đầu, hình bóng người con gái ấy phản chiếu trong đôi mắt anh.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con người này. Gió của tôi sẽ trở thành ngọn gió bảo vệ cô ấy.”

“Sinh vật thần thoại, Laclain, ta cho phép ngươi trở thành ngọn gió bảo vệ bạn của ta.”

Được sự cho phép của Orphedoto. Một lời thề được thành lập giữa những tia sáng ấm áp như ngọn đèn nhảy múa. Đây chắc chắn là lời thề của tinh linh linh và sinh vật thần thoại trước sự chứng kiến của Rhonya, người đang say giấc.

---

Như được ánh nắng ban mai dẫn lối, tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ hoài niệm. Hôm nay thức giấc, tôi cảm thấy rất tốt. Ngồi dậy thở ra một hơi. Sau khi vươn vai, tôi rời khỏi giường và chuẩn bị cho buổi sáng.

Đầu tiên, tôi mở cửa sổ ra đón cơn gió ngày mới, lấy một cái váy màu xanh nhạt trong tủ ra. Một cái váy đơn giản không có phụ kiện trang trí gì, tôi thắt một dải ruy băng ở eo. Sau khi thay quần áo, tôi vừa soi gương vừa chải mái tóc bạch kim của mình, thắt lại lại thành một bím tóc lỏng. Cột bằng một dải ruy băng xanh lam điểm xuyết bởi những sợi chỉ vàng.

Sau khi chuẩn bị hoàn tất, tôi đi xuống tiệm. Tội định gọi các tinh linh đến giúp dọn dẹp –

Đột nhiên, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra bởi một cơn gió, tiếng chuông cửa vang lên. Vô số lông vũ bay trong làn gió tạo thành cơn lốc lông vũ. Nhắm mắt lại, tôi nghe có tiếng vỗ cánh. Lắng nghe âm thanh đó, tôi từ từ mở mắt.

Đứng trước mặt tôi, là sinh vật thần thoại Laclain đang trong hình dạng người. Từ đầu đến ngực anh được bao phủ bởi những chiếc lông vũ trắng như tuyết, vị trí cánh tay của anh là một đôi cánh rất lớn.

Anh nâng cánh lên, có thứ gì đó màu vàng xanh rơi xuống. Đó là tinh linh

hoa sen, Roto.

Đầu của mấy bé Roto rớt xuống đất rung lên, mắt mấy ẻm quay chòng vòng. Tuy nhiên, mấy ẻm vẫn quyết tâm giữ vũng tư thế dang thẳng tay hạ cánh.

Cú hạ cánh của mấy ẻm hoàn toàn thất bại, tôi cười khúc khích chào mấy ẻm.

“Chào buổi sáng, Laclain, Roto.”

“Đây là một món quà cho cô và đôi Demi Merc.”

“Ồ, cảm ơn nhé.”

Laclain nâng cánh phải của mình lên, tạo ra một lốc xoáy lông vũ nhỏ. Những chiếc lông vũ tụ lại trên bàn rồi tan biến như những tia sáng. Ngay đó xuất hiện 2 con Gaou. Nó trông giống lợn con, cả ngoại hình và kích thước, là nguyên liệu quý hiếm. Hôm nay, tôi sẽ làm nó cho đội Demi Merc. Chỉ cần nêm gia vị kèm với các loại thảo mộc và chiên bít tết Gaou.

“Trong khi chị chuẩn bị món Gaou, các em hãy giúp chị dọn dẹp chỗ này nhé, Roto.”

Nghe được yêu cầu của tôi, Roto ra dấu tuân lệnh rồi khởi hành làm việc, mấy ẻm đáng yêu kêu lên.

“Aye!”

Mấy ẻm tản ra khắp tiệm như những con nhện nhỏ, nhanh chóng dọn dẹp. Tôi xắn tay áo lên bê Gaou vào bếp, tôi nhận ra Laclain đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi quay lại nhìn anh, chờ đợi đôi môi như son đen của anh mấp máy.

“…Chỉ là giả thuyết thôi, nhưng nếu Schneider muốn theo đuổi bạn một lần nữa, liệu bạn có quay lại với hắn không?”

Tôi trợn to mắt.

“…Sao lại đột ngột hỏi như thế?”

Schneider Zioland – vị hôn phu cũ của tôi. Nhưng chúng tôi không có ý định như vậy.

“Mọi chuyện với Schneider đã kết thúc. Quay lại à…Tôi không muốn. Và anh ấy đã tìm được tri kỉ của mình, vì vậy tôi không muốn quay lại với anh ấy.”

Laclain thản nhiên gật đầu trước lời nói của tôi.

“…Vậy thì tốt.”

Tôi không mong đợi điều đó. Kỳ lạ thật, sao Laclain lại hỏi tôi như vậy. Tôi đem Gaou vào bếp, xử lý nó bằng ma thuật.

“À, mà nhắc đến…đêm qua, tôi đã mơ thấy ngày hôm đó.”

Giấc mơ chợt hiện ra trong đầu tôi, từ trong bếp tôi lén nhìn ra ngoài sảnh, Laclain vẫn đứng đó. Anh không nói gì nhìn sang, tôi tiếp tục lan man.

“Vào hai năm trước, cái ngày mà ác quỷ tấn công. Tôi đã mơ Orphedoto hồi sinh lại khu rừng sau khi ác quỷ bị phong ấn.”

Tôi khép hờ đôi mắt, nhớ lại khung cảnh trong giấc mơ.

“Ánh sáng dịu dàng phát ra từ đất trời. Ánh sáng được thắp sáng khi một sinh mạng được sinh, thật ấm áp, đẹp đẽ…cứ như một giấc mộng vậy.”

Tôi cạn kiệt hết sức lực, mê man nhìn chằm chằm vào những chùm sáng. Sau đó, Orphedoto gối đầu tôi lên đùi anh, và tôi nói muốn được tái sinh ở khu rừng của anh.

“Tôi nghĩ đó là một giấc mơ đẹp. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, nó có liên quan đến ác quỷ, không biết có phải là điềm xấu không?”

Ác quỷ trong thế giới này là nguồn gốc của cái ác. Ngay cả khi chỉ xuất hiện trong mơ cũng cần phải thanh tẩy. Những người có ma thuật có thể tự xử lý. Còn những người không có phải nhờ đến ma thuật sư thanh tẩy. Khu rừng của Orphedoto cũng được thanh tẩy bởi ma thuật của ma thuật sư, chính là ngài Gray.

Vì ác quỷ không trực tiếp xuất hiện, nên tôi nghĩ không cần phải dùng ma thuật thanh tẩy. Tuy nhiên, tôi nghiêng đầu vì vẫn thấy lo ngại.

“…Không, ngày đó là ngày giúp mối quan hệ của chúng ta trở nên sâu sắc hơn, tôi nghĩ đó hẳn phải là một giấc mơ đẹp mới đúng.”

Đó là câu trả lời của Laclain. Laclain là một sinh vật thần thoại rất ghét con người, nhưng kể từ hôm đó, anh bắt đầu mở lòng với tôi từng chút một. Đó là một ngày đáng nhớ, mối quan hệ giữa tôi và mọi người trong rừng trở nên thân thiết hơn.

“Vậy thì, hôm nay tôi đã có một giấc mơ tốt đẹp.”

Tôi lặp lại, biểu cảm mềm mại hiếm thấy xuất hiện trên mặt Laclain.

“Xin hãy coi chừng những kẻ đang truy lùng bạn. Nếu bạn gọi tôi, tôi sẽ giúp bạn thổi bay chúng…”

Laclain sắc bén liếc nhìn về phía quầy. Đồng hồ cát của ông nội và viên thạch anh tím của ngài Gray đặt ở đó.

“Không chỉ riêng tôi, cả Gratia nữa. Anh ta là người duy nhất có thể hoàn toàn phong ấn ác quỷ. Mặc dù có đội Demi Merc ở quanh đây, nhưng hãy gọi tôi ngay nếu có gì xảy ra. Tôi sẽ nháy mắt chạy đến bên bạn cho đến khi nó bị phong ấn.”

Nói xong, Laclain nhổ hai chiếc lông vũ từ trên cánh mình xuống. Lông vũ tuyệt đẹp chuyển sắc từ lam nhạt đến lục. Đây là vật phẩm giúp tôi có thể kêu gọi sinh vật thần thoại ngay lập tức. Hai sợi lông vũ này có lẽ dành cho tôi và đội Demi Merc.

“Cảm ơn, Laclain.”

Nhận lấy chiếc lông vũ, sẽ giúp họ thấy an tâm hơn. Laclain như còn nhiều điều muốn nói, nhưng anh đã sớm rời đi cùng với tiếng vỗ cánh. Tôi nghiêng đầu, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, cũng như công việc chuẩn bị mở cửa. Tất nhiên, tôi sẽ không quên chuẩn bị món thịt Gaou rồi.

Chỉ nghĩ đến buổi chiều đội Demi Merc sẽ đến thăm, vẻ mặt tôi lại trở nên mềm mại.

Buổi sáng bận rộn điên cuồng nhanh chóng kết thúc, tôi tiễn vị khách cuối cùng rời đi. Đã được một thời gian kể từ khi mấy toà nhà bị phá hoại bởi bọn cướp. Công việc sửa chữa đang diễn ra, cuộc sống hàng ngày đã trở lại bình thường. Tôi pha một tách trà đen ngồi vào ghế ngay quầy. Thoải mái nhấp một ngụm trà mâm xôi, chuông cửa vang lên. Mọi người đến sớm hơn thường ngày, tôi đứng dậy chào đón họ.

“Chào mừng mọi người.”

Bước vào đầu tiên là báo trắng Ryuse.

Anh chỉ đáp lại bằng một tiếng.

“Ừm.”

Rồi anh ngồi vào quầy rồi quay mặt đi. Lúc đầu mới gặp, thái độ của Ryuse cũng lạnh lùng như vậy. Gần đây anh bắt đầu trìu mến gọi tôi là ‘Tiểu thư’. Nhưng mấy bữa nay, đôi lúc anh lại tỏ ra lạnh nhạt với tôi.

Không biết có phải tôi đang bị ghét không.

Tuy nhiên, mỗi khi tôi đến dọn ly của anh, Ryuse lại nhẹ nhàng cọ vào người tôi bằng cái đuôi của anh. Nhưng khi tôi nhìn anh, anh lại quay mặt tránh đi.

…Tôi chắc không bị ghét đâu nhỉ. Tôi đoán là giai đoạn ‘đáng yêu’ đang nghỉ ngơi và thời kỳ ‘đanh đá’ lên ngôi.

“Quản lý ơi ~ Tôi đói quá ~”

Sói xanh Chise, lên tiếng từ chỗ ngồi ngay bàn của mình.

“Hôm nay có món bít tết Gaou. Laclain đã mang đến.”

Tôi mỉm cười nói với anh, đôi mắt Chise mở to.

“Tôi muốn nó, tôi muốn nó!”

Sư tử đen Shize ngồi xuống đối diện Chise đang hưng phấn vẫy đuôi.

“Lấy tôi giống vậy. Còn đồ uống thì như mọi khi.”

Tôi mỉm cười đáp lại giọng nói trầm thấp của Shize.

“Vâng.”

“Tôi cũng muốn giống họ, nhưng phần nhỏ hơn. Còn đồ uống, tôi muốn một ly latte.”

Chó rừng xanh Sena gọi món. Anh ngồi ở bàn bên canh Shize và Chise với một cuốn sách dày trên tay. Tôi quay sang nhìn Ryuse, mặc dù anh đang nhìn qua chỗ khác, nhưng anh vẫn gật đầu. Vì vậy anh gọi món giống với mọi người.

Đi thẳng vào bếp, tôi bắt đầu pha đồ uống. Sau khi mang ra trước, tôi chuẩn bị món bít tết.

Cảm nhận được ánh mắt của Ryuse từ trong bếp, nhìn ra, tôi thấy anh đang nhìn chằm chằm vào trong bếp. Anh có vẻ như bị hấp dẫn bởi món bít tết được nấu bằng ma thuật. Ngược lại, tôi bị cái đuôi của anh thu hút. Chểnh mảng làm xong món bít tết, tôi quay vào sảnh.

“Xin lỗi đã bắt mọi người phải chờ. Món bít tết Gaou đến đây.”

“Wao! Thơm quá! Itadakimasu ~!”

Chise không thể chờ thêm được nữa, xơi miếng bít tết được với gia vị và thảo mộc.

“Aiya…Sena, anh lại đọc cuốn sách về ác quỷ nữa à?”

Tôi thốt lên khi thấy cuốn sách Sena đặt trên bàn.

“Ừm. Chuẩn bị trước không có hại gì.”

Tôi bối rối cười đáp lại anh.

“Chăm chỉ quá. Nhưng anh không cần phải quá lo lắng đâu.”

Ryuse bực bội nói.

“Ý em là? Có phải vì có tên ma thuật sư đó, nên chúng tôi không cần thiết đúng không!?”

Anh trừng mắt vào viên thạch anh tím trên quầy, dùng đuôi đẩy nó xuống đất. Ryuse có vẻ không thích ngài Gray lắm. Đôi khi, anh còn giấu viên thạch anh đi, cứ như con mèo nghịch ngợm vậy.

Tôi nhặt viên đá lên và trả lời.

“Ý tôi không phải như vậy…chỉ là khả năng ác quỷ tìm ra tôi là rất thấp. À, còn nữa, Laclain có đưa cái này cho tôi, đề phòng…”

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện sáng nay, lấy chiếc lông vũ của Laclain ra. Tất cả đều nhìn qua, ngoại trừ Shize.

“Nếu ác quỷ xuất hiện, các anh hãy dùng cái này. Khi truyền sức mạnh vào chiếc lông vũ, Laclain sẽ đến ngay lập tức.”

Chỉ có một chiếc lông vũ cho đội Demi Merc. Tôi nhìn xung quanh, không biết phải đưa nó cho ai. Về mặt sức mạnh, tốt nhất nên đưa cho Shize, Boss của mọi người…nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến nó. Do đó, tôi nghĩ nên giao cho Sena, đội phó, nhưng Chise đã nhanh tay cầm lấy trước.

“Chúng ta có thể gọi cho Laclain bất khi nào muốn sao? Nếu vậy, chúng ta hãy gọi anh ta đến đây ngay bây giờ! Cùng nhau ăn bít tết nào!”

“Này, mày không được tự nhiên lại gọi sinh vật thần thoại đến như vậy. Cái này chỉ được sử dụng lúc thích hợp.”

Nói xong, Sena lấy chiếc lông vũ từ tay Chise, anh nhanh chóng cất nó vào cuốn sách của mình.

“Eh~ keo kiệt!”

Chise bĩu môi. Mặt khác, Ryuse lại tức giận vì lý do nào đó.

“Tại sao em phải gọi Laclain đến? Không phải em đã có chúng tôi rồi sao? Thay vì cần một ma thuật sư phong ấn, không phải để chúng tôi tiêu diệt nó sẽ tốt hơn sao?”

“Ừ đúng rồi đó, chúng tôi có thể tiêu diệt ác quỷ. Đừng đánh giá thấp chúng tôi, quản lý.”

Chise đồng ý với Ryuse, với giọng nói nhồm nhoàm khi nhai miếng bít tết trong miệng.

…Hai người họ thật sự không biết sao?

“Tiếc quá, ác quỷ không thể tiêu diệt như vậy. Các anh có nghe đến vùng đất đổ nát bóng tối chưa?”

“Bóng tối…À~ Tôi nhớ mình có nói ở đây đó.”

Ryuse nghiêng đầu sang một bên nói, trong khi Chise vẫn còn rầm rì ngấu nghiến miếng bít tết.

Sau đó, Sena thở dài rồi tiếp tục giải thích với họ.

“Từ thuở xa xưa, có một vùng đất đổ nát bóng tối. Nơi đó chứa chướng khí dày đặc, thậm chí cả ma thú cũng không dám đến gần nó. Cả mặt đất cũng biến thành màu đen. Tao đã nói với tụi bây rồi mà? Quên rồi hả? Vùng đất đó ban đầu là một vương quốc, nhưng nó đã lọt vào tầm ngắm của một ác quỷ mắt xanh, kết cuộc vương quốc đó dần dần sụp đổ. Lúc đó, một vị anh hùng đã đứng ra đối đầu với ác quỷ để cứu vương quốc của mình –”

“À, vậy là họ đã thua. Đó là lý do tại sao vương quốc đó biến mất?”

Sena nổi cáu vì Chise ngắt lời của anh.

“Tất nhiên là không rồi, đồ ngốc này.”

Tôi tiếp tục trả lời với nụ cười buồn.

“Chính vì họ đã thắng, nên vương quốc đó mới bị phá huỷ.”

“Eh? Tại sao…Không phải anh hùng đã chiến thắng?”

Ryuse khó hiểu hỏi.

“Khi ác quỷ bị tiêu diệt, ma thuật hắc ám đã được giải phóng, khiến vùng đất này bị ảnh hưởng. Nó bị vị anh hùng đó đâm chết, và mọi người truyền nhau rằng đó chính là lý vì sao vương quốc đó bị hủy diệt.” – Rhonya.

“Chính vì thế ác quỷ chỉ có thể bị phong ấn.” – Sena.

“…Hmm.”

Ryuse cuối cũng hiểu được tình hình sau lời giải thích của chúng tôi.

“Uwah, vậy nếu nó chết mọi chuyện còn tệ hơn nữa. Quản lý, mọi chuyện đơn giản trở nên tồi tệ nhất bởi những thứ này sao?”

Ryuse bày tỏ sự đồng cảm, thì Shize gọi tôi.

“Quản lý.”

Khi tôi quay sang nhìn anh, tôi nhận ra anh đã dùng xong món bít tết.

“Anh có muốn dùng một tách coffee sau bữa ăn không?”

Shize yên lặng gật đầu. Sau khi nhận được sự xác nhận của anh, tôi vào bếp pha cho anh một tách coffee rồi mang ra cho anh.

“Mà ác quỷ nhắm đến em như thế nào?”

Tôi nghĩ về nó một lúc trước khi trả lời câu hỏi của Sena.

“Ác quỷ có thể xuất hiện với hình dạng nam hoặc nữ. Chúng sẽ dùng hình dạng có thể dễ dàng mê hoặc kẻ mà chúng muốn mê hoặc, ác quỷ xuất hiện trước tôi cả hai hình dạng. Trông nó khoảng 20 tuổi và mái tóc đen dài, đôi mắt màu xá, mắt như được kẻ một đường màu đỏ. Trong dạng nam, nó mặc một cái áo choàng màu đen. Còn dạng nữ, nó cũng mặc một cái áo choàng màu đen nhưng tóc buộc lại thành hai bím. Ác quỷ thật sự rất thích màu đen, vì vậy tất cả quần áo của chúng đều có màu đen. Ngoài ra, vì các anh là thú nhân, các anh nên cẩn thận trước ma thuật tàn ác của chúng.”

“Một kẻ mặc đồ đen có ma thuật đáng ngại. Tôi hiểu rồi~”

Chise khẽ gật đầu, uống cạn ly nước cam của mình.

Sau đó, tôi ăn trưa tại quầy pha chế và dành thời gian thư giãn với đội Demi Merc. Shize đứng dậy và đưa bàn tay đen mượt của anh cho tôi.

“Món ăn rất ngon. Giúp tôi cảm ơn Laclain.”

Shize vừa nói vừa đưa cho tôi một đồng tiền vàng.

“Cảm ơn rất nhiều…Hôm nay anh về nhà luôn à?”

“À, đi ngủ.”

Shize trả lời với giọng ngái ngủ.

Hơi tiếc, nhưng không còn cách nào.

“Cảm ơn, hãy sớm quay lại nhé.”

Tôi đưa họ ra ngoài, vẫy tay chào tạm biệt họ.

Sena một mình đi về hướng khác. Có một tiệm sách ở đường đó. Anh hẳn đến đó để tìm sách. Điển hình một người yêu sách như Sena. Tôi bật cười, rồi quay vào tiệm thu dọn chén đĩa.

…Ưm, thật xấu hổ. Mỗi khi đội Demi Merc về nhà, cảm giác như không gian tiệm lớn hơn bình thường. Cô đơn quá. Trong khi tôi gặm nhấm sự cô đơn, một vòng ma thuật xuất hiện dưới mặt đất. Và một giọng nói dễ thương vang lên trong tiệm.

“Aye! Aye!”

Từ vòng tròn, Roto diễu thành 3 hàng dọc đi ra.

“Chào mấy em.”

Tôi cúi xuống chào mấy ẻm, mấy ẻm đột nhiên đứng lại rồi nhìn xung quanh.

“Nếu mấy em đang tìm mọi người đội Demi Merc thì họ đã đi về rồi.”

Roto rõ ràng trông rất thất vọng. Mấy bé dần thân thiện với đội Demi Merc hơn sau giấc ngủ trưa ở rừng của Orphedoto. Mặc dù mấy ẻm chỉ thân với Sena, với những người khác thì còn ít. Tôi đưa mấy bé Roto đang buồn bã rủ vai xuống một ít bánh, mấy ẻm ngay lập tức vui trở lại. Và như mọi khi, tôi nhờ mấy ẻm giúp tôi dọn dẹp tiệm.

Truyện Chữ Hay