Chloe, người đang cúi đầu xuống đất đầy vẻ lo lắng sau khi nghe thấy tiếng gọi vọng ra từ khu rừng thì ngay lập tức ngước nhìn lên rồi vội vàng đứng dậy.
“Mylia…? Myliaa!” (Chloe)
Khi cô nàng nhìn thấy đứa em gái bé bỏng đang bay về phía mình thì sự ngỡ ngàng bỗng chốc vây kín lấy gương mặt cô.
“Chloe oneee-chaaaaaaaann!” (Mylia)
“Eeeeehhhh!? Mylia, e-em đang bay đó ư!?” (Chloe)
Mylia, người đang lao vun vút trên trời cao như một chú chim ngay lập tức dừng lại trước mắt Chloe và từ từ hạ cánh.
Chloe cũng theo đó mà chạy tới ôm chằm lấy cô em gái bé nhỏ của mình.
“Mylia! Chị mừng vì em vẫn ổn! Em có đau chỗ nào không? Em có bị thương không thế?” (Chloe)
“Chloe onee-chan, chị không cần phải lo đâu, em ổn mà. Chà, mặc dù nó vẫn có chút đáng sợ tí ạ…” (Mylia)
Cô bé Mylia nhẹ nhàng đáp lại lời chị mình với đôi chân đang run bần bần.
Chloe quàng tay qua vai Mylia để giúp cô bé di chuyển trong khi cả hai trở về nhà.
“Sao em có thể bay như thế vậy?” (Chloe)
“Ahh, là sư phụ của em ạ, người đã giúp em bay tới chỗ chị bằng ma pháp của người.” (Mylia)
“Sư phụ…?” (Chloe)
Một dấu hỏi lớn hiện ra trong đầu của Chloe.
Nhằm lấy cớ đi hái hoa để cho dân làng khỏi nghi ngờ, Chloe và Mylia đã cùng nhau băng qua cánh đồng hoa oải hương trong ngôi làng nhà Atwood.
Sau khi tới được cánh đồng ngào ngạt hương thơm ấy, họ liền ngồi phịch xuống một tảng đá.
Để rồi vào lúc thả hồn nhìn lên bầu trời, Mylia mới chợt nhận ra rằng, giờ đây mặt trời đã bắt đầu xuống núi.
(Chắc có lẽ cũng khoảng 3 giờ chiều rồi nhỉ.)
Trong khi đang tựa lưng nghỉ ngơi, Mylia kể lại cho Chloe về những việc đã xảy ra trong khu rừng.
Cô kể về Titania, nàng Elf sinh sống trong khu rừng.
Về chuyện mặt dây chuyền mà cô đang mang thực sự được tạo ra bởi cô ấy.
Cả về lời hứa giữa Titania với Galaxia Atwood trong việc sẽ nhận hậu duệ của ông ấy làm học trò nếu người đấy mang được mặt dây chuyền mà cô đã tạo nên.
Và cuối cùng-
“Chloe onee-chan, hãy xem này!” (Mylia)
Với một nụ cười tươi roi rói, cô lấy một chiếc khăn gói ra từ trong túi và đưa nó về phía Chloe.
“Cái này là gì thế?” (Chloe)
Chloe nghiêng đầu.
“Sư phụ đã cho em cái này đấyy! Người ấy còn nói ‘Hãy mang về và ăn cùng với chị gái của nhóc’ nữa!” (Mylia)
“Vậy nó là đồ ăn nhỉ?” (Chloe)
“Un! Em mở nó ra ngay đây! Ba… Hai… Một…! Tada-” (Mylia)
Khi Mylia mở mảnh vải ra, mười chiếc bánh quy màu nâu được xếp ngay ngắn hiện ra trước mặt cô ấy.
“- - Ể!?” (Chloe)
Chloe ngớ người sau khi nhìn thấy những chiếc bánh quy ngon lành trước mắt mình.
“Ba, Ba… Bánh quy!?...........Mylia, đây là bánh quy đúng chứ!?” (Chloe)
Trong cuộc đời này, Chloe chỉ được ăn bánh quy đúng duy nhất một lần.
Hơn nữa cái bánh đó lại còn bé chẳng khác gì cái móng tay.
Bởi đường là một mặt hàng vô cùng xa xỉ trong thế giới này.
Gia đình Atwood cũng chỉ dùng nó để làm ra loại mứt hoa oải hương chất lượng cao mà thôi.
Ba năm về trước, Aaron đã vô tình tìm thấy được một con quái vật yếu ớt trong một khu rừng rồi giết chết nó.
Ông ta đã kiếm được một khoản tiền từ đó, và chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ông ta lại đi mua bánh quy từ đoàn lữ hành của nhà Nam tước Hansen.
Chắc bởi ông ta muốn thể hiện niềm tự hào của một người cha trước mặt những cô con gái bằng việc mua bánh quy nhỉ.
Mặc dù chỉ mua được bảy chiếc bánh nhưng giá của chúng thì lại mắc kinh khủng, mà cũng phải thôi, bởi chi phí vận chuyển của nó đã khá cao rồi mà.
Aaron, Ella, Bonnie, Alex, và Robin, mỗi người đều có được một chiếc bánh quy.
Và hai cái còn lại được chia cho bốn người là Jasmine, Penelope, Chloe và Mylia.
Và tất nhiên nó được chia theo một cách chẳng đồng đều một chút nào.
Chloe và Mylia được chia hai phần nhỏ nhất.
Dẫu vậy Chloe vẫn không thể nào quên được cái vị ngon tuyệt hảo từ mẩu bánh quy bé nhỏ đấy mang lại.
Và giờ đây, trước mặt cô là tận mười chiếc bánh quy ngon lành.
“Mười…cái bánh quy… Là mười cái đấy!! Mylia!” (Chloe)
“Un! Chúng ta có rất nhiều bánh quy nên tha hồ mà ăn luôn đấy Chloe onee-chann!” (Mylia)
Mylia không thể tưởng tượng được rằng, Chloe sẽ hạnh phúc tới như vậy.
Cô đoán rằng mình sẽ đưa tất cả cho Chloe vì hồi còn ở Nhật Bản cô ấy cũng thường hay ăn bánh quy rồi.
Vả lại, cô cũng đã ăn vài chiếc ở nhà của Titania.
“Em đã ăn vài cái ở nhà của Sư phụ rồi, vậy nên chị có thể ăn tất cả chỗ này ạ!” (Mylia)
Nói rồi cô đưa cho Chloe toàn bộ số bánh quy nằm trong miếng vải.
Nhưng rồi, khi mà nhìn vào những chiếc bánh quy ngon lành kia, Mylia lại nuốt nước bọt ừng ực. Thật sự cô vẫn rất muốn được ăn chúng.
Với khuôn mặt đỏ bừng, cô ngước lên nhìn Chloe.
“Unnnn… Thật raaa thì…… Em ăn một cái được không…? E he hee…” (Mylia)
“......” (Chloe)
Chloe giờ đây đã hoàn toàn cảm động trước sự dễ thương quá thể của đứa em gái bé bỏng tuy háu ăn nhưng vẫn mỉm cười đưa cho mình toàn bộ số bánh quy mà cô bé có, để rồi sau đó lại ngại ngùng gãi đôi gò má đỏ ửng và xin lại vỏn vẹn một chiếc bánh quy.
Khi đó, cô chỉ biết ngước nhìn lên bầu trời để rồi đặt tay lên ngực mình và thề với trời, với biển, với đất và cả với Nữ thần Celis rằng sẽ chăm sóc thật tốt cho cô em gái đáng yêu đấy của mình.
“Chloe onee-chan…?” (Mylia)
“Chúa ơi! Sao hôm nay em dễ thương thế Myliaaa!? Tất nhiên là em có thể rồi! Hãy cùng nhau ăn đi nào!” (Chloe)
Và rồi một cuộc tranh cãi về việc mỗi người sẽ ăn bao nhiêu chiếc bánh nổ ra….
“Nếu em chỉ ăn một cái thì chị cũng sẽ chỉ ăn một cái.” (Chloe)
“Hả? Nhưng… Chúng ta sẽ cất tám cái còn lại đi chứ ạ?” (Mylia)
“Hmm… Về việc đó thì chị nghĩ rằng rất có thể Robin onee-sama sẽ phát hiện ra chúng ngay nếu như ta cất chúng trong của nhà mình… Nếu đã vậy thì chi bằng ăn hết luôn ở đây đi!” (Chloe)
Mylia trầm ngâm một lúc trước lời đề nghị của Chloe và rồi sau cùng cả hai đã chọn “xử” nốt chỗ bánh ấy với sự công bằng nhất, mỗi người sẽ được ăn hai cái bánh quy.
Trong khi cùng thưởng thức những chiếc bánh thơm ngon, Chloe và Mylia đưa mắt nhìn nhau rồi phì cười.
“Fufu. Giờ trông em cứ như một con sóc ấy Mylia.” (Chloe)
“T-Thì Chloe onee-chan cũng thế mà!” (Mylia)
Họ ăn uống ý sì đúc nhau luôn.
Thôi thì dù sao họ cũng là chị em kia mà. Thế nên chẳng có gì là kỳ lạ ở đây cả.
Trong một khoảng không rộng lớn đầy nắng và gió, tiếng vang đâu đấy là bài hoà tấu của những chú chim đang bay lượn trên bầu trời xanh cùng tiếng gặm bánh phát ra từ hai “chú sóc” đã tạo nên một âm vang giao hưởng đầy bình yên.
***
-Tại ngôi nhà trong rừng-
Titania, người vừa tỉnh dậy sau 150 năm say giấc giờ đây đang gối đầu lên tay trong khi nghĩ về cô gái kỳ lạ đã xuất hiện cùng với mặt dây chuyền bạc trên cổ.
“Mylia… Đứa trẻ đó chắc hẳn sẽ là một pháp sư đại tài trong tương lai…”
Cô ngẩng đầu lên và hướng ánh mắt về phía cửa ra vào.
“Dẫu sao thì con bé cũng sở hữu một lượng ma lực không tưởng. Nếu nó không có gì, thì mình cũng sẽ chẳng thể giúp gì hơn được.”
Titania cười nhạt.
Chả hiểu sao nhưng cô lại nhớ về mình lúc còn trẻ.
“Mình tự hỏi, chẳng biết con bé đang ăn bánh quy với chị nó thế nào nhỉ…”
Vì quá tò mò về nó nên cô đã sử dụng ma pháp thấu thị để xem hiện giờ Mylia đang làm gì.
Phóng tầm nhìn của mình đi xa, cô thấy được hai cô nhóc một tóc đen một tóc tím đang vui vẻ ngồi ăn bánh quy với nhau giữa cánh đồng hoa oải hương.
“Ahh~.... Đáng yêu ghê~...”
Họ ngồi sát bên nhau trên một tảng đá và ăn những miếng bánh quy như những chú sóc nhỏ đang gặm hạt thông.
Thỉnh thoảng họ lại mỉm cười khi hai ánh mắt vô tình chạm nhau.
Titania có chút ấm lòng khi biết được những chiếc bánh quy của mình lại có thể khiến cho hai cô gái nhỏ hạnh phúc đến vậy.
“Mylia à, ta sẽ giúp con trở thành một vị pháp sư đại tài!”
Mylia hồn nhiên đang không hề biết được rằng, Sư phụ của mình đang lặng lẽ quan sát cô ấy với một quyết tâm to lớn.