Sau khi ăn xong chỗ bánh quy, Mylia và Chloe cùng nhau hái thêm một ít hoa oải hương rồi trở về nhà.
“Mylia, về nhà thôi em.” (Chloe)
“Un!” (Mylia)
Mylia và Chloe tay trong tay băng qua cánh đồng oải hương hướng đến ngôi nhà của cả hai.
Khi về tới nhà thì thứ chào đón họ lại là một Robin đang nghiêm nghị đứng khoanh tay trước cửa. Dường như cô ta đang chờ họ về.
(Geh! Robin!)
Mylia nắm chặt lấy tay Chloe lại.
“Mylia! Chloe! Dân làng nói là đã thấy bọn mày ở phía bắc. Tại sao chúng mày lại dám đi xa tới như vậy!? Trả lời tao mau!” (Robin)
(Uhh… Tại sao cô ta luôn tìm cách soi mói mình cơ chứ…? Sẽ rất tệ nếu cô ta phát hiện được mình đã lẻn vào khu rừng phía bắc và trở thành học trò của một nàng Elf sống ở đó…)
Mylia cúi gằm mặt xuống đất vì cô không giỏi làm bộ mặt vô cảm.
Sau khi nhìn vào giỏ hoa oải hương của Chloe, Robin liền đập vào vai cô ấy một cái.
“Ukh!?” (Chloe)
“Gì đây!? Thế quái nào chỉ có vài bông thế này!? Mày trốn việc đúng không!?” (Robin)
(Chloe onee-chan!... Khh! Ả đàn bà này!)
Không thể giữ nổi sự bình tĩnh của bản thân, Mylia đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để sử dụng ma pháp.
Dù vậy, Chloe vẫn siết chặt đôi tay rồi lắc đầu ra hiệu với đứa em gái nhỏ của mình.
Khi đó, Mylia cũng nhớ lại rằng, Chloe đã dặn dò cô dù thế nào cũng không được sử dụng ma pháp trước mặt bất cứ ai, cho đến khi vào được học viện nữ sinh hoàng gia một cách an toàn.
Chloe bỏ tay Mylia ra và nhặt lại những bông hoa oải hương rơi vãi ra khỏi chiếc giỏ, thứ bị rơi ra khi Robin vỗ vào vai cô ấy.
“Robin onee-sama, chị thấy đấy, việc tìm được những bông hoa oải hương chất lượng cao vào cuối vụ là rất khó khăn. Nhưng mà em đã hái được vô số những bông có chất lượng tốt như thế, khả năng là đủ để làm mứt trong cả năm đó. Liệu có phải em tính nhầm không nhỉ?” (Chloe)
(Ahhhh nói khấy lại mụ Robin dễ dàng và hợp lý như thế chẳng còn ai khác ngoài Chloe onee-chan cả.) (Mylia)
“...Tsk!” (Robin)
Không nói thêm được gì nữa, Robin bèn quay sang nhìn Mylia.
“Ồ, Mylia à, hãy nhìn vào váy của em kìa! Em lại làm bẩn nó thêm lần nữa rồi! Để chị làm sạch cho em nhé!” (Robin)
(Ahhhhh! Cô ta tính chơi ‘tambourine’ với mình nữa à!) [note51003]
Khi Robin đang vươn tay về phía Mylia, Chloe nhanh chóng kéo tay em ấy về hướng mình.
“Robin onee-sama, sắp tới giờ ăn tối rồi. Bọn em đi rửa tay ở sân sau đây.” (Chloe)
Nói xong, Chloe liền dẫn đứa em gái bé nhỏ đang run rẩy bám lấy lọn áo của mình đi về hướng sau nhà.
Lần này thì Chloe đã kịp cứu được cái mông của Mylia rồi.
Trong khi được Chloe kéo đi, Mylia quay lại và thấy Robin đang lườm mình một cách lạnh lùng.
(Uwaa… Chắc cô ta chả coi mình là một thành viên trong gia đình đâu nhỉ… Không biết rằng cuộc sống của mình ở đây sẽ ra sao khi mà Chloe onee-chan không còn nữa…)
Khi mà Robin đã bước vào trong thì Chloe và Mylia cũng theo đó mà vòng ra sân sau.
***
Sáng hôm sau, căn xưởng của gia đình Atwood trở nên ồn ào vị mọi người bận rộn với công việc làm những phần mứt oải hương chất lượng cao.
Vào những ngày như này, Aaron và Alex thường không đi săn mà ở nhà để phụ giúp việc làm mứt.
Trong khi khoảng mười người dân làng đang bận rộn đi lại quanh khu vườn thì năm người Ella, Bonnie, Robin, Jasmine và Penelope lần lượt xếp từng bông hoa oải hương ngay ngắn lên trên những tấm bảng hình chữ nhật.
Dường như họ sẽ phải lựa thêm lần nữa nhằm chọn ra những bông hoa chất lượng cao nhất.
Chloe cũng đang bận rộn di chuyển với vài chiếc giỏ đựng đầy hoa oải hương trên cả hai tay.
Trong khi đó thì Mylia đang-
(Ể? Mình có thể cảm nhận được ma lực phát ra từ những bông hoa oải hương đó…)
-quan sát mọi người làm việc từ đằng sau xưởng.
Thực tế thì những bông hoa oải hương chất lượng cao được hái trong lãnh thổ nhà Atwood cũng có chứa chút ít ma lực.
Nguyên nhân là vì lãnh thổ này là một môi trường đặc biệt, đây là nơi mà hai nguồn ma lực của con người và quái vật tiếp xúc với nhau.
Cũng cần phải nói, vị lãnh chúa đầu tiên của Gia tộc nhà Atwood, Galaxia Atwood đã được Titania dạy cho phương pháp lựa chọn được những bông hoa oải hương chất lượng cao mà kể cả những người không có ma pháp cũng có thể làm được.
Dẫu vậy, Gia đình Atwood cũng chỉ dạy phương pháp này cho một số ít dân làng được chọn làm thợ thu hoạch của gia đình.
Những người được phép thu hoạch hoa oải hương chất lượng cao rất được coi trọng trong làng.
Mười người dân làng đến để giúp đỡ vào hôm nay cũng chính xác là những người được chọn.
(Giờ thì mọi người đều đang bận rộn rồi, chắc là mình có thể lén rời khỏi đây và đi đến nhà của Sư phụ nhỉ. Mình cũng muốn chơi với Chloe onee-chan, nhưng… Onee-chan nói là mình đừng bận tâm tới chị chị ấy và cứ đi đi… Chắc là mình sẽ tự đi vậy, thôi thì…)
Mylia lén rời khỏi khu xưởng và tiến thẳng đến khu rừng phía bắc.
Sau khi uống chút nước từ một cái ao xinh đẹp ở phía bắc ngôi làng, Mylia tiếp tục đi bộ băng qua cánh đồng và đang chuẩn bị bước tới lối vào của khu rừng.
(Chả hiểu sao nơi này chỉ có vài ngôi nhà… Là bởi vị lãnh chúa đầu tiên đã cố ý khiến cho không gian sống của dân làng tập trung lại ở ba hướng còn lại để cho Sư phụ có thể bình yên ở khu vực này ư? Hmm…)
Thực tế thì Mylia đã đúng.
Nhờ vậy mà suốt cả trăm năm qua chẳng một người dân làng nào biết tới sự tồn tại của Titania.
Ngay khi vừa cảm nhận được “Cảnh báo của những tinh linh”, thì ngay lập tức, người cô đột nhiên lơ lửng trong không trung.
“Ể? Eeeehh!?”
Và sau đó, cô bay thẳng vào trong khu rừng xanh thăm thẳm.
“Hiiiiiiyyyyy-! Lại nữaaaaaaaa uuuuuuuu!?”
Sau vài phút bay vun vút trên trời thì cuối cùng cô cũng đã tới được ngôi nhà ở trong khu rừng.
Và rồi, Sư phụ của cô đứng trước cửa và chào đón cô ấy với một nụ cười tươi rói.
“Chào nhóc ~ Ta hơi bị mệt mỏi vì phải chờ đợi nhóc đấy, biết chứ? Còn trẻ như vậy mà nhóc không thể đi nhanh hơn được à?” (Titania)
“Con xin lỗi, nhưng việc này có nhiều nguyên nhân lắm ạ…)(Mylia)
“Sau khi quan sát nhà của nhóc thì ta cũng hiểu được đại khái rồi, nhưng hãy cứ giải thích chi tiết thử xem. Thời gian của con người là có hạn vậy nên ta nghĩ nhóc không nên lãng phí dù chỉ một giây.” (Titania)
(Sư phụ… Dù là một Elf những sao người ấy lại thiếu kiên nhẫn tới vậy chứ?)
Mylia cảm thấy có chút nực cười khi nghe những lời như vậy được phát ra từ miệng của một nàng Elf đã không làm gì khác ngoài việc ngủ suốt 150 năm qua.