Với sự dẫn đường của nàng Elf xinh đẹp Titania, Mylia từ từ bước vào nhà và ngồi xuống tại phòng khách.
Sau đó Titania đã mang một tách trà ra cho Mylia.
Trong khi Mylia đang giới thiệu ngắn gọn về bản thân mình, Titania mỉm cười đầy kiều diễm và nhìn lấy cô.
“Mylia ư… Thật là một cái tên dễ thương nhỉ. Vậy thì nhóc sử dụng được ma pháp từ bao giờ đấy?” (Titania)
“Umm… Sau khi cháu chạm vào mặt dây chuyền này vào tầm một tháng trước.” (Mylia)
“À, ta hiểu rồi. Thật ra thì ta là người đã làm ra mặt dây chuyền đó. Nó là một ma cụ giúp kết nối ma lực của con người với ta thông qua một sợi dây. Ma lực của người đó càng lớn thì sợi dây lại càng trở nên rõ ràng. Ta cũng đã làm một con đường từ lối vào của khu rừng này đến nhà mình nhằm giúp nhóc không bị lạc đấy.” (Titania)
Nói xong, Titania ngáp dài.
“Whooaamm…… Từ câu chuyện của nhóc thì xem chừng ta đã ngủ được hơn 150 năm rồi… Nhưng dường như ta vẫn còn buồn ngủ lắm…” (Titania)
“Haha…ha…” (Mylia)
Mylia gượng cười rồi nhấp một ngụm trà.
“...Nhóc không tin ta đúng không? Ngôi nhà này có ma pháp giúp ngăn chặn sự xuống cấp đấy biết chứ?” (Titania)
“Hể? Có tồn tại loại ma pháp như thế sao ạ?” (Mylia)
“Đương nhiên rồi. Ta có thể làm hầu hết mọi thứ với ma pháp. Tuỳ thuộc vào người sử dụng mà nó sẽ có những điểm mạnh và điểm yếu riêng. Tuy nhiên, mấy loại ma pháp như là bất tử hay đảo ngược thời gian thì sẽ đòi hỏi một lượng ma lực cực kì khủng khiếp và việc đó gần như là không thể.” (Titania)
“Hee-” (Mylia)
(Ta có thể làm hầu hết mọi thứ, đúng không nhỉ? Tuyệt thật đấy…! Nếu như mình có thể sử dụng ma pháp một cách hoàn hảo thì việc ăn yakiniku mỗi ngày sẽ không còn là một giấc mơ nữa! Heee.)
Trong khi vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ về việc ăn uống thì bỗng dưng một huấn luyện viên thể hình người nước ngoài xuất hiện trong tâm trí Mylia cùng với câu nói “Bạn có thể làm được!”.
(...Sao đến cả khi mình chuyển sinh rồi mà cái tên huấn luyện viên thể dục nam tính đó vẫn ám ảnh mình cơ chứ hả… Lẽ ra mình không nên xem TV cho đến tận đêm muộn… Mà đúng ra thì ngay từ đầu, tại sao họ lại sử dụng một người ngoại quốc để quảng cáo thiết bị tập gym của Nhật Bản cơ chứ!?)
Mylia lắc đầu nhằm xóa tan hình bóng của người đàn ông ngoại quốc kia ra khỏi tâm trí mình.
“Nhưng, Titania-san… Tại sao cô vẫn trông trẻ như vậy dù đã 150 năm trôi qua?” (Mylia)
“Chà, bởi vì một Elf thường có tuổi thọ rất cao.” (Titania)
“Hee… cháu hiểu rồi.” (Mylia)
“Quay lại chủ đề chính nào. Nhóc không thể sử dụng được ma pháp nếu như thiếu đi cái mặt dây chuyền đó đúng không?” (Titania)
“Vâng…” (Mylia)
“Nhóc không thể sử dụng được ma pháp cũng bởi vì bản thân nhóc sở hữu quá nhiều ma lực trong khi nhóc chẳng thể kiểm soát được chúng. Mặt dây chuyền đó có khả năng hấp thụ ma lực của người đeo nên nhóc mới có thể sử dụng được ma pháp đấy. Đó cũng chính là lý do vì sao nhóc chỉ có thể sử dụng được ma pháp nếu như có mặt dây chuyền cạnh bên.”
“Hả? Cháu sở hữu rất nhiều ma lực ư?” (Mylia)
“Đúng vậy. Cũng chẳng có gì lạ khi nhóc không thể nhận ra được việc đó. Nó như thể là việc chèo thuyền giữa đại dương vậy. Nhóc sẽ chẳng thể biết được mình đang ở đâu và sẽ đi về đâu.” (Titania)
Với đôi mắt trợn tròn, Mylia tưởng tượng ra một lượng ma lực khó hiểu trong cơ thể khi nhìn vào lòng bàn tay bé nhỏ của mình.
“Không cần quá lo lắng Mylia. Nhóc sẽ không chết kể cả khi sở hữu một lượng ma lực lớn như thế trong cơ thể đâu… Chắc vậy…” (Titania)
“C,Chắc vậy…?” (Mylia)
(Nào, đừng có thêm “chắc vậy” vào cuối câu chứ…!)
“Ahaha… ổn mà ổn mà. Nhóc sẽ không sao đâu.” (Titania)
Đôi tài dài của Titania khẽ đung đưa khi cô ấy nói câu đó.
“........Ừm, thì… Nhân tiện, vào lúc cháu làm bài kiểm tra năng khiếu thì viên pha lê lại không hề phát sáng. Cô có biết vì sao không ạ?” (Mylia)
“Kiểm tra năng khiếu á?... À, là cái nghi thức tìm kiếm người có thể sử dụng được ma pháp á hả? Lý do rất đơn giản đấy nhóc. Giả sử giới hạn nguồn ma lực mà viên pha lê đó đo được là 100 nhá, mà nhóc thì lại có ma lực là 1000 hay 2000 hoặc thậm chí là nhiều hơn thì như một lẽ dĩ nhiên, nó sẽ chẳng thể nào xác định được lượng ma lực có bên trong nhóc theo cách thông thường.” (Titania)
“Thật luôn…? Ngoài ra thì cháu còn bị sốt sau khi làm bài kiểm tra nữa ạ…” (Mylia)
“Dù sao thì nhóc cũng có một lượng ma lực khủng khiếp kia mà, nên việc đó cũng chẳng có gì lạ cả. Ngay đến cả một đứa trẻ tộc Elf sở hữu nhiều ma lực cũng sẽ bị sốt vào lần đầu tiên sử dụng ma pháp.” (Titania)
“Vậy sao…?” (Mylia)
Titania dễ dàng giải quyết được câu hỏi hóc búa đang khiến cho Mylia phải đau đầu.
Sau một hồi suy nghĩ thì cuối cùng cô cũng thuyết phục bản thân tin vào lời của Titania.
“Và… Ừm… Titania-san, cô nghiêm túc về việc trở thành người dạy ma thuật của cháu chứ ạ?” (Mylia)
“Đúng vậy. Thế nên hãy gọi ta là ‘SƯ PHỤ’ đi nào nhóc!” (Titania)
Titania khẽ gật đầu và mỉm cười.
“Loài Elf bọn ta về cơ bản là không hề thích tiếp xúc với con người, nên đây là cơ hội hiếm có để trở thành học trò của một Elf đấy? Vậy nên hãy lấy đó làm vinh dự đi.” (Titania)
“Nhưng… Cháu không thể làm gì để đáp lại ơn tình của cô cả…” (Mylia)
Mylia dần trở nên chán nản khi nghĩ rằng mình sẽ phải trả một khoản phí hàng tháng cho việc theo học ma pháp đó.
Việc học luôn cần đến tiền.
Đó là một sự thật đau lòng đối với Mylia.
Khi cô vẫn còn sống dưới tư cách Miria ở Nhật Bản, cô đã từng muốn học thêm rất nhiều thứ khác nhau như là múa ba lê, chơi piano, khiêu vũ, bàn tính,...
Tuy nhiên, tên cha ruột vô tích sự của cô không hề muốn trả một đồng nào cho những thứ đó…
Nên cuối cùng, cô học sinh tiểu học Miria chỉ có thể nhìn ngắm bạn bè đồng trang lứa vui vẻ với việc học bất cứ thứ gì chúng muốn.
Và đó cũng chính là lý do tại sao với Mylia, việc ‘học một thứ gì đó’ là một điều vô cùng đắt giá.
“Nhóc đang nói lung tung cái gì đấy? Ta muốn dạy cho nhóc không phải là vì muốn nhận lại thứ gì đó từ nhóc, con ngốc này.” (Titania)
“Hể? Nhưng… Cô chắc chứ?” (Mylia)
“Đương nhiên là chắc rồi.” (Titania)
“Thật chứ ạ!? Ahhhhh, cảm ơn cô rất nhiều!” (Mylia)
“Thực ra là ta có mắc nợ Galaxia Atwood. Ta đã hứa với ông ấy rằng sẽ nhận con cháu của ông ấy, người mà mang mặt dây chuyền đó làm học trò của mình. Đó cũng là lý do vì sao ta đã ngủ ở đây để chờ người đó đến.” (Titania)
“Trong tận 150 năm?” (Mylia)
“Chính xác. Sau cùng thì ngủ trong khi chờ đợi là việc của ta mà.” (Titania)
“Haa……” (Mylia)
(Nếu thực sự ngủ mà là một công việc thì mình có thể kiếm được tới 7200 yên từ 8 tiếng ngủ mỗi ngày nếu chiếu theo lương mỗi giờ của mình là 900 yên!)
“Chà, thật ra ngủ không phải là công việc của ta. Nhiệm vụ của ta chỉ là ở đây, giữa ranh giới lãnh thổ của con người và quái vật.” (Titania)
“Ể? Nhưng tại sao chứ?” (Mylia)
“Đám quái vật sẽ tránh xa khỏi đây khi chúng cảm nhận được nguồn ma lực mạnh mẽ từ ta.”
“À, hiểu rồi! Đó là nguyên nhân vì sao mà lãnh thổ của Gia tộc Atwood chưa một lần bị tấn công mặc dù nó bị bao quanh bởi lãnh thổ của quái vật nhỉ?” (Mylia)
“Hee- Nhóc cũng có chút lanh lợi đấy chứ.” (Titania)
“Aa, cháu xin lỗi, cháu đã có chút phấn khích hơi quá ạ.” (Mylia)
Mylia cúi đầu.
Cô tôn trọng Titania, người đã giữ lời hứa với Galaxia Atwood để bảo vệ lãnh thổ này trong suốt 150 năm qua.
Nhưng mà tất cả những gì cô ấy làm cũng chỉ là ngủ.
Thấy Mylia cúi đầu xin lỗi mình đầy thành kính khiến cho Titania trở nên xấu hổ và dùng ngón trỏ gãi má.
“Nhóc không cần phải xin lỗi ta. Trẻ con không nên lo lắng về những điều tầm thường như thế. Ta có chút đồ ngọt cho nhóc này, vì đã dùng phép thuật ngưng đọng nên chúng vẫn có thể ăn được đấy.” (Titania)
Nói rồi Titania di chuyển ngón tay của mình, từ chiếc tủ trong bếp của cô ấy, một đĩa đầy ắp những chiếc bánh quy bay từ đó ra phòng khách.
“Bánh quy-!?” (Mylia)
Mặc dù rất thích yakiniku nhưng Mylia cũng vô cùng thích đồ ngọt.
Yakiniku: CÓ!, bánh quy: CÓ!
Kết hôn?: THÔI NÀO, KHÔNG!
Món ngọt duy nhất mà cô từng được ăn kể từ khi đến thế giới này chỉ có một thứ trái cây trông giống như là quả sung mà thôi.
Do đó khi nhìn vào chiếc đĩa đầy ắp bánh quy đang bay về phía mình, khoé miệng cô không ngừng run lên vì sung sướng.
“Fufu. Không cần gấp gáp vậy đâu nhóc.” (Titania)
Titania cười khúc khích khi nhìn thấy Mylia ăn bánh quy như một chú sóc nhỏ.
(Ahh~ngon thật đấy~! Mình cũng muốn Chloe onee-chan ăn thứ này… À! Phải rồi! Mình cần phải quay về với Chloe onee-chan! Chắc hẳn bây giờ chị ấy đang lo lắng cho mình lắm!)
Sau khi ăn xong một miệng đầy bánh quy, Mylia nói với Titania rằng mình có một người chị gái xinh đẹp và tốt bụng tên là Chloe, chị ấy luôn giúp đỡ cô trong mọi việc.
Cô cũng kể luôn cho Titania về người chị Robin xấu tính của mình cũng như tên cha não cơ bắp Aaron.
Titania lắng nghe một cách đầy hào hứng.
“Ta hiểu rồi. vậy thì tốt nhất nhóc nên quay về nhanh đi. Ta sẽ đưa nhóc về lại nhà bằng ma pháp, nhóc cũng có thể mang cả phần bánh quy còn lại về để ăn cùng với người chị tốt bụng của mình đấy.” (Titania)
“Vâng ạ! Cảm ơn sư phụ Titaniaa!” (Mylia)
“Fufu. Được gọi là “sư phụ” như này quả không tệ chút nào.” (Titania)
Vừa nói Titania vừa gói những chiếc bánh quy còn lại vào một mảnh vải sạch rồi đưa nó cho Mylia.
Và rồi cô từ từ đưa tay tới trước mặt Mylia.
“Ta sẽ sử dụng ma pháp tìm kiếm để tìm và đưa nhóc tới chỗ người chị gái của mình ngay đây.” (Titania)
“Ooohhh…” (Mylia)
“Nhóc có cảm nhận được ma lực của ta không?” (Titania)
“Vâng, bằng một cách nào đó con có thể cảm thấy được nó ạ.” (Mylia)
“Nhóc có giác quan sắc bén đấy. Được rồi, ta cần phải nhanh lên, dường như chị gái của nhóc đang vô cùng lo lắng cho nhóc đó. Cô ấy đang cúi người trong khi lấy hai tay ôm đầu trong đáng thương chưa kìa fufu. Cẩn thận cắn phải lưỡi nhá. Đi nào.” (Titania)
Và rồi cơ thể của Mylia bỗng chốc bay vút lên.
Ngay khi cánh cửa mở ra, cô ngay lập tức bị kéo ra ngoài.
“Nhớ quay lại vào ngày mai đấy-! Ta đã ngủ 150 năm rồi vậy nên lần sau hãy kể cho ta nghe thêm nhiều điều khác nhé-!” (Titania)
Khi mà giọng nói của Titania xa dần cũng là lúc Mylia lao vút đi như một viên đạn.
“HHHIIIIIIIIIIYYYYYY- - - !!!” (Mylia)
Mylia đang bay giữa rừng cây và tiến thẳng về phía Chloe.
Nhờ quyết tâm muốn Chloe nếm thử những chiếc bánh quy này mà Mylia đã có thể giữ chặt lớp vải gói ở bên ngoài giúp cho những chiếc ấy không bị rơi ra mặc dù cô đang bay trên trời ở một tốc độ cao vô cùng.