Mọi thứ diễn ra vô cùng thuận
lợi, đám côn đồ ở Nhật Bản chẳng qua chỉ là những con hổ giấy mà thôi, nhìn vẻ ngoài thì trông hung hãn đấy nhưng thực chất lại yếu vô cùng.
Chỉ đơn giản là chạy thôi mà hơn nửa đám đã không chịu nổi rồi, thực chất Lâm Trạch chỉ giả vờ kiệt sức để âm thầm chờ đám côn đồ mất phòng bị mà ra tay tấn công, dùng kỹ thuật cơ bản để đánh ngất chúng mà thôi.
Tên này mặc dù có học karate cộng thêm kỹ năng chiến đấu cũng khá thế nhưng hiện tại hắn đang trong trạng thái kiệt sức, không lường trước được đòn tấn công bất ngờ của Lâm Trạch, thế nên đã bị xử lý gọn ghẽ trong một nốt nhạc.
Hai tên còn lại thấy vậy lập tức rút ra một cái dùi cui và một máy kích điện.
“Nếu không muốn bị thương thì ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
Tên cầm kích điện nói, nhưng tiếc thay Lâm Trạch hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, thế·nên lời cảnh cáo kia nói với cậu cũng như đàn gảy tai trâu mà thôi.
Một phần không muốn bị thương và một phần muốn đánh lừa cảnh giác của hai tên kia, Lâm Trạch giờ hai tay lên vờ đầu hàng.
Mặc dù bây giờ Lâm Trạch đang cố tỏa ra ngoan ngoãn, nhưng tấm gương của tên côn đồ bị đánh ngất xỉu còn trước mắt kia, thế nên bọn chúng cũng không dám đến gần.
Hai tên kia chưa kịp hành động gì thì đột nhiên bị một lực mạnh đánh vào sau gáy, Lâm Bảo Căn lợi dụng lúc bọn chúng dồn mọi sự chú ý vào Lâm Trạch đã kịp thời xuất hiện ra tay giải quyết nhanh gọn hai tên côn đồ.
Cũng nhờ ký hiệu kia nên Lâm Trạch biết ba mình đang ở gần đây, và cũng vì lý do đó nên cậu mới quyết định dừng lại.
Kế hoạch đang diễn ra vô cùng suôn sẻ, việc ba của Lâm Trạch xuất hiện ở đây chứng tỏ một điều rằng ông đã thành công cắt đuôi đám người đuổi theo mình.
Về phần Lâm Trạch, tất nhiên cậu có thể cắt đuôi được đám này thế nhưng cậu không làm thế vì có lý do khác, Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch bắt đầu lục soát ba tên côn đồ kia thật kỹ, không bỏ qua một bộ phận nào.
Đừng hiểu nhầm nhé, không phải giả gái lâu ngày đâm ra thay đổi xu hướng tình dục đâu, họ chỉ đang tìm vài manh mối quan trọng nào đó, Lâm Bảo Căn phát hiện ra một chiếc chìa khóa xe từ trên người bọn chúng.
Hạ gục ba tên này không chỉ đơn thuần là để cắt đuôi đám người truy đuổi, nếu chỉ dựa vào đôi chân thì cùng lắm chỉ có thể trốn ở sân bay Kyushu chứ không thể rời khỏi đây được, dù họ có chạy nhanh đến đâu cũng khó lòng so bằng với việc chạy xe.
Không thể cứ trốn ở sân bay chờ đám người kéo tới càng ngày càng đông, kết quả kiểu gì cũng bị tóm thôi, Lâm Trạch đoán đám người này lái xe đến sân bay thế nên cậu mới lập ra kế hoạch.
Chiếm được xe của đám côn đồ rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi sân bay Kyushu, đến nơi an toàn rồi họ sẽ bỏ xe lại.
Mà để lấy được xe thì phải có chìa khóa, bấy giờ Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch đã có rồi.
Thời gian còn lại không nhiều, dù họ đã đánh bại hơn nữa đám côn đồ thế nhưng chỉ một lát nữa thôi bọn chúng sẽ kéo đến đông hơn nữa, việc họ phải làm bây giờ đó là nhanh chóng tìm ra chiếc xe kia.
Tình hình hiện tại cũng khá căng, có hai trường hợp sẽ xảy ra, một là có khả năng chiếc chìa khóa trong tay Lâm Trạch không tương ứng với bất kỳ chiếc xe nào trong bãi đỗ này, hoặc chiếc xe đó không ở đây. Nếu như thế thì Lâm Trạch cũng đã chuẩn bị một kế hoạch B.
Bãi đỗ xe tại sân bay Kyushu rất lớn gồm ba tầng: hai tầng trên mặt đất và một tầng dưới lòng đất, bởi vì đám côn đồ này đến để bắt Lâm Trạch và Lâm Bảo Căn, nên có lẽ bọn chúng không để xe ở tầng trên mà có thể đã gửi xe vào một góc nào đó ở tầng hầm.
Vì thế Lâm Bảo Căn dẫn Lâm Trạch từ tầng trên mặt đất xuống tầng hầm, cả hai bố con đi khắp tầng hầm đỗ xe, không ngừng nhấn nút mở khóa, hy vọng tìm thấy chiếc xe.
Lúc này có hai tên côn đồ đã phát hiện ra Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch ở tầng hầm đỗ xe, vì hai người chạy quá nhanh thế nên đám côn đồ phải tách ra để lùng sục.
Phát hiện ra Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch bọn chúng lập tức rút bộ đàm ra gọi người hỗ trợ, nhận ra nguy hiểm đang đến gần, hai ba con Lâm Trạch lập tức tăng tốc độ tìm xe.
Hai tên côn đồ cầm dùi cui áp sát, chuẩn bị tấn công Lâm Bảo Căn.
“Con bên trái, ba bên phải nhé.”
Lâm Bảo Căn phân công, Lâm Trạch gật đầu ra hiệu đã rõ.
Lâm Trạch biết nếu không nhanh chóng giải quyết hai người này thì việc tìm xe sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều. Cậu chộp lấy cổ tay của tên côn đồ bên phải, ném hắn qua vai khiến hắn ta ngã mạnh nện xuống sàn.
Lâm Trạch dồn hết lực khiến ít nhất một bên xương sườn của tên côn đồ bị gãy. Tên côn đồ cảm thấy toàn thân như vỡ vụn, không thể đứng dậy được, chỉ có thể nằm rên rỉ trên sàn.
Lâm Trạch vừa giải quyết xong đối thủ của mình vừa lúc Lâm Bảo Căn cũng xử lý xong tên còn lại.
Xử lý hai tên này ngoài việc giải vây tình huống khó khăn mà bọn họ còn có mục đích khác, Lâm Bảo Căn lại lục soát trên người hai tên côn đồ này, và ông lại tìm ra thêm một chiếc chìa khóa nữa.
Đúng là may thật mà, cả hai nhóm côn đồ mà họ đụng độ đều có chìa khóa xe. Bây giờ, với hai chiếc chìa khóa trong tay thì khả năng tìm được chiếc xe sẽ cao hơn nhiều.
Lúc một đám côn đồ khoảng chừng hơn mười người tiến vào bãi đỗ xe cũng là lúc Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch tìm được chiếc xe, Lâm Trạch và Lâm Bảo Căn ngay lập tức mở cửa lên xe, Lâm Trạch ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn, còn ba cậu thì cầm lái.
“Bám chắc vào nhé.”
Lâm Bảo Căn nhắc nhở con trai, sau đó nhấn ga chiếc xe lao đi.
Đám côn đồ tính toán chắn đường nhưng thấy xe của Lâm Bảo Căn lao tới không hề có ý định giảm tốc độ, bọn chúng lập tức tản ra, không một ai dám liều mạng cản xe, cũng nhờ vậy, Lâm Bảo Căn dễ dàng phá vỡ vòng vây của đám côn đồ, lao về phía trước.
Thế nhưng đám côn đồ cũng không phải loại dễ đối phó, bọn chúng đã cho bố trí một chiếc xe chắn ngang đường lên tầng hầm, chắn đường đi của Lâm Bảo Căn, và đó cũng chính là lối duy nhất thoát khỏi sân bay này.
Lối ra đã bị phong tỏa thì dù có xe thì bọn họ cũng giống như cá nằm trên thớt, không có cách nào thoát khỏi.