Tại sân bay Kyushu, Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch bắt đầu một cuộc chiến giằng co giữa đám côn đồ.
Nghệ thuật thật sự luôn bắt nguồn từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, lúc này Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch bị truy đuổi trông không khác gì đang đóng phim hành động.
Đến một ngã ba, đột nhiên Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch bất ngờ chia ra hành động, người rẽ trái kẻ rẽ phải khiến cho đám côn đồ đuổi đến đây cũng trở nên hoang mang không biết nên chạy theo hướng nào.
Nhân lúc đám côn đồ vẫn còn đang hoang mang, hai người đã thành công kéo giãn khoảng cách giữa bọn chúng.
Lúc bấy giờ tên cầm đầu mới chạy tới nơi, có lẽ do lười biếng rèn luyện cơ thể thế nên khi chạy đến nơi hắn phải chống một tay vào đầu gối thở hồng hộc.
“Đại ca, bây giờ chúng ta nên đuổi theo hướng nào bây giờ.”
“Ngu như lợn, chia ra mà đuổi đi còn hỏi nữa.”
Tên cầm đầu quát tháo đám đàn em.
Khác với các băng đảng thời Showa, nhớ những ngày đó anh em trong băng đảng như thể tay chân, tràn trề sức sống, gan dạ, dám làm dám chịu.
Nhìn lại bây giờ, đám côn đồ này toàn một lũ hèn nhát, đứa nào cũng trốn tránh trách nhiệm, không có lấy một chút dũng khí nào.
Anh em trong băng đảng cũng không còn hy sinh vì nhau nữa mà phận ai nấy lo thôi.
Đúng là mỗi thời mỗi khác.
Nghe tên đạ ca quát mắng, đám đàn em vẫn hơi do dư một chút nhưng rồi cũng nghe theo.
Phía Lâm Trạch thì cảm thấy quái lạ, sao chẳng có ma nào đuổi theo cậu hết vậy? Hay là bọn chúng tập kích toàn bộ về phía ba cậu rồi? Nếu thế thì hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Lâm Trạch.
Nếu vậy thì kế hoạch phải thay đổi một xíu để quay lại yểm trợ ba.
Lâm Trạch cố tình giảm tốc độ chạy để quan sát thêm tình hình hiện tại.
Nhưng không lâu sau, Lâm Trạch đã thấy đám côn đồ đã đuổi tới, may qua mọi thứ vẫn diễn ra như cậu nghĩ và cũng đồng nghĩa rằng ba cậu vẫn an toàn.
Chắc là cái đám này đứng suy nghĩ lâu lắm mới quyết định hành động, đúng là thiếu quyết đoán.
“Ai bắt được tao thì tao đãi một bữa Oden nhé.”
Lâm Trạch lớn giọng khiêu khích.
Đương nhiên đám côn đồ kia không hiểu Lâm Trạch đang nói cái quái gì hết.
Thế nhưng từ giọng điệu của Lâm Trạch, bọn chúng có thể đoán được cậu đang khiêu khích chúng.
“Baka!”
Đám côn đồ bị chọc trúng chỗ tức, nhanh chóng tăng tốc độ đuổi theo.
Thấy đám người tăng tốc đuổi theo, Lâm Trạch cười khẩy, cái đám này đúng là không biết kiên nhẫn là gì.
Trong một cuộc đua đường dài, sức bền là điều kiện tiên quyết để giành chiến thắng.
Mà trong việc giữ sức bền thì điều kiêng kỵ nhất đó chính là tăng tốc độ đột ngột, bởi vì nếu làm thế sẽ khiến bạn tiêu hao sức nhanh hơn.
Phải biết cách điều chỉnh tốc độ hợp lý mà không cần dùng đến quá nhiều sức mới chính là chìa khóa thành công trong cuộc đua chạy đường dài.
Dù biết đám người đang đuổi theo sống chết quyết tâm bắt bằng được mình, nhưng Lâm Trạch vẫn ung dung, bởi cậu tin chắc đám người kia không có cửa đuổi kịp cậu.
Chưa nói đến chuyện Lâm Trạch có sức bền vượt trội trong chạy đường dài, ngày xưa hồi còn học trung học cậu đã thường xuyên rèn luyện thể lực, thành tích chạy đường dài luôn vượt trội hơn hẳn so với bạn bè đồng trang lứa và cậu cũng chính là một trong những ứng viên hàng đầu được chọn tham dự các cuộc thi điền kinh ở trường cùng địa phương.
Trải qua quá trình rèn luyện ở Vịnh Xuân Đường, khả năng kiểm soát cơ thể của Lâm Trạch đã được nâng lên một tầm cao mới.
Thế nên so với sức bền của Lâm Trạch thì đám côn đồ kia cũng chỉ là muỗi.
Cứ cho là trong cái đám đó có một hai tên có sức bền vượt trội đi chăng nữa thì bọn chúng vẫn còn thua xa Lâm Trạch.
Giống như so sánh một chiếc xe đua và một chiếc máy kéo cùng tăng tốc, trong điều kiện bình thường, máy kéo không bao giờ có thể đuổi kịp xe đua.
Và dù có mười cái máy kéo thì cũng không thể đuổi kịp chiếc xe đua được.
Và cũng giống như câu chuyện “Cuộc đua giữa rùa và thỏ”, chỉ cần thỏ tập trung hơn, rùa sẽ không bao giờ đuổi kịp thỏ, cũng giống như vậy.
Đâu thể nào có chuyện gộp vận tốc mười con rùa lại là đuổi kịp được thỏ đâu.
Thế nên mặc dù đám côn đồ quân số đông hơn nhưng trong mắt Lâm Trạch bọn chúng chả khác gì một đám rùa, còn cậu chính là con thỏ.
Khi chúng càng tăng tốc độ chạy thì chúng sẽ càng bị tiêu hao thể lực nhanh hơn mà thôi.
Trong tám người bám theo Lâm Trạch nhanh chóng tách làm hai nhóm, một nhóm năm người thì đã bị tụt về phía sau vì đuối sức, còn một nhóm ba người thể lực tốt hơn vẫn ráo riết bám sát cậu.
Thậm chí có tên con mệt tới mức ngã vật ra đất mà thở.
Hút thuốc đã ảnh hưởng một phần đến công năng của phổi cộng thêm việc lâu ngày không vận động cơ thể khiến phổi của hắn như muốn nổ tung.
“ Người, người Trung Quốc… ai cũng… luyện võ hả trời? Sao… mà chạy nhanh dữ vậy…”
Một tên mặt đỏ bừng vừa thở hổn hển vừa lầm bầm.
Khác với tình trạng của đám côn đồ, Lâm Trạch vẫn duy trì sức bền như lúc đầu, thậm chí cậu còn chưa tăng tốc độ chạy.
Người bình thường có nghị lực sống thì ai đâu mà chọn làm xã hội đen chứ?
Không chỉ có ở Trung Quốc, mà ngay cả xã hội Nhật Bản cũng có những tư tưởng như vậy.
Thậm chí ở một số bể tắm công cộng người ta còn cấm những người có hình xăm mảng lớn trên người nữa kìa.
Lâm Trạch ngoái lại nhìn phía sau, mới có bảy phút trôi qua, mà nhóm bị tụt phía sau đã không còn thấy ai nữa.
Thời gian trung bình trong đường đua 1km là ba phút rưỡi.
Bảy phút thì vị chi là 2km rồi.
Có nghĩa là chỉ với 2km Lâm Trạch đã có thể cắt đuôi được hơn nửa người đuổi theo, có lẽ mọi việc đang diễn ra suôn sẻ hơn dự đoán của cậu.
Trước đó Lâm Trạch đã dự trù đến tình huống xấu nhất, đó là đám người kia đều bám sát không rời.
Lâm Trạch nhanh chóng chạy vào tầng hầm đỗ xe của của sân bay, khi nhìn thấy một ký hiệu đặc biệt cậu lập tức dừng lại.
Cậu giả vờ kiệt sức, nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất.
Lúc nhìn thấy Lâm Trạch cuối cùng cũng kiệt sức dừng lại, ba tên côn đồ thầm cảm tạ thần Amaterasu, bởi bọn chúng cũng chẳng còn sức mà chạy nữa rồi.
“Mày… cái thằng này…”
Một tên côn đồ vừa thở hổn hển vừa áp sát Lâm Trạch.
Hắn phải nhanh chóng bắt Lâm Trạch lại chứ lỡ đâu để lâu Lâm Trạch phục hồi sức lức, lúc đó muốn bắt cũng không được nữa.
Chỉ là Lâm Trạch lúc này đang giả vờ mệt mà thôi.
Lúc tên côn đồ đặt tay lên vai Lâm Trạch, cậu nhanh chóng bắt lấy thời cơ, đột ngột đứng dậy nắm lấy vòng eo của tên côn đồ xoay mạnh.
Trời đất đảo lộn.
Tên côn đồ mệt đến rã rời tay chân kia không ngờ tới Lâm Trạch sẽ hành động như thế, hắn bị quay vòng trên không trung rồi ngã xuống đất, choáng đến mức ngất lịm đi.