Một tên côn đồ đã điều khiển xe chặn ở lối ra của tầng hầm nhằm khiến Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch không thể rời khỏi đây. Nếu Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch không thể rời khỏi tầng hầm, thì dù họ có lấy được xe, cũng không thể thoát khỏi sân bay này.
Lâm Bảo Căn nhìn thấy chiếc sedan chắn ngang lối ra, nhưng chiếc xe chỉ có thể che đi một phần, vẫn có khe hở hai bên đủ để vượt qua, quan sát tình hình hiện tại, Lâm Trạch lập tức hỏi ba mình:
"Làm sao bây giờ? Hay là bỏ xe lại rồi chạy?"
"Không bỏ xe được. Chúng ta phải liều một phen đâm ra ngoài thôi.”
Lâm Bảo Căn trả lời.
Bỗng nhiên Lâm Bảo Căn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức tăng tốc.
"Bám chặt vào nhé!"
Lâm Bảo Căn nhắc nhở, Lâm Trạch lúc này nhanh chóng kiểm tra lại dây an toàn.
Xe của Lâm Bảo Căn đột ngột tăng tốc khiến tài xế của chiếc xe kia hơi hoảng sợ, dù xuất thân là một tay tài xế chuyên nghiệp, nhưng hắn ta chỉ là người nhận tiền làm việc, không có bất kỳ mối thù gì với Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch, chẳng có lý do gì để hắn ta phải liều mạng đưa thân chịu đòn hết.
Nhận ra Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch bị dồn vào đường cùng nên làm liều, tên·tài xế đang chặn ở lối ra quyết định bỏ xe chạy lấy người, hắn ta nghĩ tự nhiên nằm đó rước họa vào thân làm gì, có bị khờ không?
Các động cơ của xe ô tô đa phần đều nằm ở phía trước, một khi dính trục trặc gì đó xe sẽ không thể di chuyển được.
Thế nhưng điều mà tên tài xế không ngờ tới nhất đó chính là Lâm Bảo Căn tăng tốc không phải để đâm vào chiếc xe kia mà ông đang lao về phía hắn.
Lâm Bảo Căn đạp mạnh chân thắng, chiếc xe đã ngay lập tức dừng lại nhưng lực xe còn sót đủ để hất ngã tên côn đồ kia.
Lâm Bảo Căn điều khiển xe rất chuẩn xác chỉ cách một phân nữa thôi tên côn đồ kia chắc chắn sẽ bị hất văng ra xa.
“Chuyển sang xe khác.”
Lâm Bảo Căn quay sang nói với Lâm Trạch, nhanh chóng xuống xe bẻ gãy chìa khóa trong tay.
Ông tiếp tục tới bên cạnh tên côn đồ bị đâm ngã kia, lục soát khắp người hắn tìm thấy một chiếc chìa khóa xe khác.
Tên côn đồ kia không phải không muốn phản kháng mà là vì có vẻ xương sườn của hắn đã bị gãy vài cái, cử động một tí thôi cũng khiến hắn đau thấu trời.
Hắn dường như bất động như cá chết chỉ đành để Lâm Bảo Căn lục soát khắp người.
Đám xã hội đen lúc này mới bắt đầu ùa tới, lúc này Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch đã nhanh chóng khởi động chiếc xe mới.
Lâm Bảo Căn đạp mạnh chân ga sau đó xoay mạnh vô lăng, điều khiển chiếc xe lao vọt lên dốc chạy ra khỏi đường.
Đám côn đồ muốn đuổi theo thế nhưng xung quanh lại không còn chiếc xe nào nữa.
Chiếc xe lúc đầu Lâm Bảo Căn lái thì bị ổng bẻ gãy khóa xe rồi, cũng không thể khởi động được.
“Căng thẳng thật.”
Lâm Trạch vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm.
Phần lớn đám côn đồ đã dồn hết xuống hầm đỗ xe, dù không thể đảm bảo an toàn 100% nhưng tình hình bây giờ tính ra đã ổn hơn nhiều rồi.
Chỉ cần rời khỏi sân bay Kyushu thôi cũng tạm an toàn phần nào.
Nếu thanh chắn ở bãi đỗ xe không mở thì Lâm Bảo Căn cũng quyết định đâm thẳng vào nó.
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Có lẽ bây giờ đã bị cảnh sát nhắm tới rồi. Nếu không thể đi máy bay hay tàu thì về nước kiểu gì đây? Đâu thể cứ lãng phí thời gian ở Nhật mãi như này được..”
“Không cần lo, chúng ta vẫn còn đường lui nhưng ba thật sự không muốn dùng cách này lắm vì nó dính líu tới bên pháp luật nữa, lằng nhằng lắm. Bố còn giữ một vài mối quan hệ xã hội, bên đó có thể giúp ta vượt biên.”
Lâm Bảo Căn an ủi Lâm Trạch.
Nghe tới chuyện có thể vượt biên trái phép, Lâm Trạch cũng cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Đương nhiên Lâm Trạch cũng hiểu tại sao phải dùng tới cách này, nếu như còn sự lựa chọn khả dĩ nào khác để về quê hương thì cậu cũng không muốn dùng tới cách trái pháp luật như vậy.
Nếu bị phía thần xã Tengu bắt lại cậu sẽ phải chịu đựng những hình phạt kinh khủng, thậm chí đến mức có thể nguy hiểm tính mạng.
Đứng trước vực sâu sống chết, thì hành vi vượt biên trái phép cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Luật pháp Trung Quốc có quy định, nếu trong trường hợp thiếu lương thực trầm trọng người ta có thể chọn giải pháp ăn thịt bảo vật quốc gia - gấu trúc và hành vi đó được xem là vô tội.
Lúc này có hai tên côn đồ đứng trước thanh chắn bảo hộ tại lối ra tầng hầm, bọn chúng cố gắng dùng các cọc tiêu giao thông cản chiếc xe của Lâm Bảo Căn.
Lâm Bảo Căn cảm thấy đám này thật ngu ngốc, mấy cọc tiêu giao thông này làm sao mà cản được xe của ông chứ, thanh chắn rào ông còn đâm qua được thì mấy cái cọc nhựa này là gì?
Dù chỉ cần đạp nhẹ chân ga thôi ông có thể hất tung cả đám này rồi, thế nhưng ông không hề có ý định đâm chết hai tên côn đồ này.
Lâm Bảo Căn không bao giờ chấp nhận chuyện giết người vô tội vạ như thế.
Vả lại Lâm Bảo Căn cũng không muốn đôi tay này nhuốm máu người, trở thành kẻ giết người ở đất Nhật Bản.
Lâm Bảo Căn thắng xe trước mũi cọc tiêu giao thông, đồng thời đạp mạnh chân ga khiến chiếc xe vang lên tiếng gầm rú đáng sợ.
Lâm Bảo Căn dùng tiếng Nhật trôi chảy cảnh cáo hai tên côn đồ kia.
“Nếu tụi mày không tránh ra thì tao sẽ đâm chết đó. Tao cho tụi mày ba giây, lỡ mà bị đâm trúng thì đừng trách sao tao không cảnh cáo trước.”
Hai tên côn đồ kia cũng không phải kẻ liều mạng, tất nhiên chúng quý mạng sống hơn tất thảy.
Âm thanh gầm rú của động cơ
thể hiện rõ quyết tâm của Lâm Bảo Căn kích thích màng nhĩ của chúng.
Bọn chúng cũng không muốn tự dưng lại chết lãng xẹt như vậy, hai tên côn đồ lập tức né ra.
Ba giây đã trôi qua lâu rồi, để đảm bảo hai tên kia khuất xa tầm ảnh hưởng, Lâm Bảo Căn cho chúng thêm hai mươi giây nữa.
Lúc này có một ánh mắt vẫn luôn dính chặt vào Lâm Bảo Căn, đó là Trương Phi ngồi trên ghế lái của một chiếc xe thể thao âm thầm theo dõi bọn họ.
Trương Phi thầm nghĩ.
“Biết ngay cái đám mafia Nhật này đều vô dụng mà, phân công việc chi tiết đến thế rồi mà cũng không làm được, đúng là một lũ vô tích sự. Không làm ăn được gì hết chỉ có ăn hại là giỏi! Thần xã Tengu bỏ ra một đống tiền thuê đám này đúng là phí phạm. Những lúc quan trọng nhất vẫn là phải tự mình ra tay.”
Trương Phi dứt khoát đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe thể thao trong vòng một trăm mét tăng tốc rất nhanh, như một mũi tên lao vút về phía trước, đâm thẳng vào vị trí ghế phụ của Lâm Trạch.
Giống như một cái xẻng, chiếc xe thể thao lật tung xe của ba con nhà Lâm Trạch.
Lâm Trạch cảm thấy cơ thể mình lập tức bị hất tung lên khỏi ghế ngồi, túi khí trước mặt đột ngột bung ra đập mạnh vào mặt cậu.
Túi khí đột nhiên bật mạnh ra với tốc độ cực nhanh giống như một cú đấm của võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp
khiến Lâm Trạch lập tức ngất xỉu.
Hay thật, túi khí không bảo vệ được người ta thì thôi đằng này còn đánh cho người ngất xỉu luôn.