Đầu tiên đeo kính râm và khẩu trang, sau đó thêm miếng độn ngực vào áo sơ mi.
Nhìn vào gương Lâm Trạch xoay người lấy tay giữ cho váy không bị tung lên.
Vì bản thân ở trong gương nên Lâm Trạch không muốn nhìn thấy cảnh tượng lộ đồ lót hay gì đó.
Cải trang xong.
Nhìn đi nhìn lại cũng không có vấn đề gì.
Chỉ cần không mở miệng nói chuyện trông cậu chẳng khác gì một nữ sinh Nhật Bản bình thường.
Hoàn tất công tác chuẩn bị xong, cậu phải ra ngoài mua một vài vật dụng cần thiết.
“Nhớ hành động cẩn thận vào nhé.”
Trước khi Lâm Trạch ra ngoài Lâm Bảo Căn lại nhắc nhở cậu.
“Ba cứ yên tâm, con chỉ ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua ít đồ dùng cá nhân thôi, không có gì làm khó con được đâu.”
Sau khi nói xong, Lâm Trạch rời khỏi khách sạn nhỏ ở một thành phố hẻo lánh.
Lâm Trạch nhìn xung quanh một lượt, nếu phát hiện ra điều gì khác thường cậu sẽ quay về khách sạn ngay.
Hiện tại mọi thứ đều bình thường nên cậu vẫn ra ngoài theo kế hoạch.
Lâm Trạch mang một đôi vớ dài màu đen, đôi chân dài của cậu rất hợp với loại tất này thế nên lúc cậu đi trên đường không khỏi có những ánh mắt ngoái theo nhìn.
Dù Lâm Trạch đeo kính râm và khẩu trang nhưng đôi chân dài kia lại thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
Lâm Trạch không hề muốn thu hút sự chú ý của mọi người như vậy, bất đắc dĩ lắm cậu mới mặc cái này ra đường thôi.
Những người chưa từng giả trang thành nữ giới làm sao mà hiểu được nỗi khổ này chứ.
Chỉ có những người từng giả trang nữ mới hiểu được thôi.
Dù cho mang tất dài bị người ta chú ý thì có hơi xấu hổ.
Nhưng mà nếu không mang tất để lộ đôi chân thô thì còn xấu hổ hơn nữa.
Để mà mô tả thì giống như ra ngoài mà không mặc đồ lót vậy.
Thậm chí cảm giác này nữ giới cũng không cảm nhận được chỉ những người giả nam thành nữ mới hiểu được thôi.
Lúc đã quen với việc mang tất dài ra đường rồi, nếu không có nó sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Thế nên dù có bị người ta chú ý nhưng Lâm Trạch không thể không mang tất dài khi ra ngoài.
Bị người ta nhìn chằm chằm vào chân cũng không mất đi miếng thịt nào hết, Lâm Trạch thầm an ủi bản thân.
Lâm Trạch quan sát xung quanh sau đó đi đến một ngã tư.
Theo như kế hoạch đi qua hết ngã tư này sẽ đến cửa hàng tiện lợi, nơi Lâm Trạch cần mua một vài đồ dùng cá nhân.
Thế nhưng bên ngoài cửa hàng tiện lợi lại xuất hiện hai tên côn đồ của băng mafia nào đó, vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
Khi đi qua ngã tư, Lâm Trạch đã liên tục để ý đến hai người áo đen đó rồi.
Hai người kia có vẻ như đã tìm đúng chủ đề hăng say nói chuyện, không hề chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Trạch.
Trong mấy giây cuối của đèn xanh ngay ngã tư, Lâm Trạch vội vàng vượt qua mà không nghĩ ngợi gì.
Nếu như bên ngoài cửa hàng tiện lợi đã xuất hiện hai tên thuộc băng đảng mafia.
Cho dù không rõ hai tên này có phải kẻ đang truy lùng cha con cậu không, nhưng Lâm Trạch không dám mạo hiểm để thử.
Những khả năng dẫn đến bị bại lộ dù là nhỏ nhất cũng phải tránh.
Nhân lúc hai tên kia chưa chú ý đến cậu, Lâm Trạch nhanh chóng rời khỏi khu vực đó.
Mấy tên côn đồ xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi có khả năng đã được tính toán từ trước.
Lâm Trạch đã chuẩn bị thêm ba địa điểm dự phòng, nếu không được chỗ này thì đi chỗ khác.
Trường hợp xấu nhất là không vào được cửa hàng tiện lợi nào cả, thế nhưng trên lý thuyết ai mà xui xẻo đến vậy chứ.
Dù số lượng thành viên của mafia có nhiều đến đâu thì làm sao có thể phủ sóng mọi nơi được.
Cửa hàng tiện lợi thứ hai không có ai canh bên ngoài.
Dù thế Lâm Trạch cũng không vào trong cửa hàng ngay.
Cửa sổ của cửa hàng tiện lợi là loại kính trong suốt, thế nên cậu có thể quan
sát trước tình hình bên trong.
Trong lúc di chuyển đến gần cửa hàng tiện lợi, Lâm Trạch đã nắm được đại khái tình hình bên trong.
Lâm Trạch nhìn thấy bên trong cửa hàng tiện lợi chỉ có một người đàn ông trung niên trông có vẻ là nhân viên văn phòng đang lật cuốn tạp chí Shonen Jump ở kệ sách, còn lại toàn là nhân viên cửa hàng.
Có vẻ như không có dấu hiệu gì bất thường.
Lâm Trạch bước vào cửa hàng tiện lợi nhanh chóng lấy những vật dụng đã liệt kê ra từ trước, rất nhanh đã xong rồi.
“Xin chào, tổng cộng của quý khách hết 7283 yên ạ.”
Nhân viên cửa hàng nói với Lâm Trạch.
Lâm Trạch có thể hiểu một vài từ tiếng Nhật đơn giản, nhưng cậu lại không biết số tiền mà nhân viên nói là bao nhiêu.
Cũng không sao, không ảnh hưởng lắm đến việc thanh toán của cậu.
Lâm Trạch vui vẻ đưa cho nhân viên một tờ tiền mệnh giá 10.000 yên. Sau khi nhân viên trả lại tiền thừa, Lâm Trạch cầm túi hàng và nhanh chóng rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
“Cảm ơn quý khách.”
Nhân viên cửa hàng nói với Lâm Trạch, ánh mắt dõi theo hình bóng cậu cầm túi đồ rời khỏi cửa hàng.
Để đảm bảo an toàn Lâm Trạch cẩn thận chọn đường vòng thay vì đi đường chính về khách sạn.
Sau khi Lâm Trạch rời khỏi cửa hàng tiện lợi, vị khách trung niên còn lại hơi hạ thấp cuốn tạp chí xuống lén lút nhìn theo Lâm Trạch với vẻ mặt thèm thuồng.
Ánh mắt người kia dán lên đôi chân Lâm Trạch, sau đó cứ nhìn từ trên xuống dưới.
Thế nhưng dưới vẻ mặt thèm thuồng ấy là ánh mắt sắc lạnh.
“Người kia đeo kính râm và trùm khẩu trang kín mít, trông có vẻ hơi lạ, nhìn dáng đi trông cũng giống với Lâm Trạch. Có vẻ như cần phải bám sát kỹ lưỡng hơn, manh mối giá trị đấy.”
Vừa nói xong, người đàn ông đặt lại cuốn tạp chí trên kệ nhanh chóng rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Móc điện thoại ra và gọi cho một số nào đó.
“Đã phát hiện ra đối tượng đáng nghi, hiện tại tôi đang bám theo hắn, xin hãy theo dõi vị trí hiện tại của tôi.”
Nói xong hắn ta cúp máy, bắt đầu theo đuôi Lâm Trạch.
Là một ninja tinh nhuệ được tổ chức đào tạo bài bản.
Kỹ năng theo dõi vốn là một bài học cơ bản nhập môn của tổ chức, thế nên hắn ta rất thành thạo việc này.
Hắn có thể theo dõi mục tiêu mà không để lộ bất kỳ dấu vết nào, đồng thời cũng như con sói cắn lấy con mồi không buông tha.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tên ninja kia đã phát hiện Lâm Trạch đi đường vòng, điều này càng khiến hắn nghi ngờ hơn.
Thế nhưng có vẻ như Lâm Trạch không phát hiện ra sự hiện diện của hắn.
Người đàn ông theo dõi Lâm Trạch tới một ngã tư tiếp theo, phát hiện xung quanh có ai hắn đã cởi bỏ bộ vest trên người quăng vào thùng rác gần đó.
Hắn ta lôi từ cặp ra một bộ đồ thoải mái mặc vào.
Hắn ta xoa bóp cơ mặt chỉnh sửa tóc khiến bản thân trông như trẻ ra mười tuổi, lưng cũng không còn gù như lão trung niên văn phòng nữa.
Toàn bộ quá trình từ việc thay đổi trang phục đến việc thay đổi phong thái chỉ mất chưa đầy ba mươi giây.
Với một ninja tinh nhuệ hắn ta biết nếu sử dụng cùng một diện mạo để theo dõi mục tiêu sẽ khiến họ cảnh giác hơn.
Thế nên thay phải thay đổi diện mạo và trang phục để đánh lừa mục tiêu.