RE:Yandere

chương 885: lựa chọn (34)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhằm cho Trương Phi một bài học, nữ hầu bên cạnh ông ngoại của Sayuki đã bắn ra một chiếc kim thép về phía hắn.

Cốt để cho Trương Phi biết thân phận của hắn là gì và người trước mặt hắn là ai, để hắn không làm ra những hành động vô lễ.

Trước hành động tấn công bất ngờ này, Trương Phi chỉ đơn giản vung tay phải đã bắt được kim thép trước khi nó kịp đụng vào người hắn.

“Cái tên này.”

Nữ hầu nhìn Trương Phi với ánh mắt sắc lẹm, toàn bộ cơ căng cứng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Tên này rõ ràng đã nhìn thấy chiêu của cô rồi, có vẻ là một tên khó đối phó đây thế nhưng nữ hầu không nghĩ mình sẽ thua tên Trương Phi này.

Thấy bầu không khí bỗng dưng trở nên căng thẳng, ông ngoại Sayuki liền ho một tiếng, ngay lập tức khí thế của nữ hầu biến mất hẳn, cô quay trở lại trạng thái bình thường đứng bên cạnh ông.

“Nữ hầu của ngài đáng sợ quá, ninja bình thường không ai có thể chế tạo ra loại kim thép như vậy, có vẻ xuyên được qua xương luôn ấy chứ.”

Trương Phi lắc lắc chiếc kim sắt trong tay sau đó tùy tiện ném nó sang một bên.

Nghe Trương Phi nói mấy lời chế nhạo kia nữ hầu chỉ muốn rút kunai ở thắt lưng mà xé miệng hắn.

Nhưng trước mặt chủ nhân của mình, cô chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống bụng mà thôi.

Với tư cách là một ninja cấp ưu tú của đội, cô vẫn biết đạo “nhẫn” là như thế nào.

Khi Trương Phi không còn giá trị lợi dụng nữa thì lúc đó cô muốn xử hắn như thế nào mà chả được, còn hiện tại nếu chủ nhân đã không cho phép cô chỉ đành kiên nhẫn thôi.

Ông ngoại Sayuki ngồi xuống chiếu tatami trước mặt Trương Phi, hai tay nhét vào trong ống tay áo.

Ông không hề tỏ ra thân thiện hay nhiệt tình mấy với kẻ đã đánh cắp ngọc rồng - Trương Phi.

Điều này quả thật là một sự xúc phạm với ông nếu không phải vì ngọc rồng, ông tuyệt đối sẽ không xuống nước ngồi trước mặt Trương Phi.

Một thần chủ cao quý của thần xã Tengu lại phải hạ mình ngồi đối diện với một tên trộm để tham gia vào cuộc thương thảo bình đẳng nào đó.

Thế nhưng vì “nước mắt Tengu” vẫn còn đang nằm trong tay hắn thế nên dù không hài lòng nhưng ông vẫn phải nhẫn nhịn để lấy lại thánh vật.

“Nói đi, điều kiện của cậu là gì?”

Ông ngoại Sayuki không hề có ý định phung phí thời gian ngồi tán gẫu với một tên trộm như Trương Phi, ông đi thẳng vào vấn đề chính.

Lúc này Trương Phi giơ một ngón tay.

“Thật ra thì điều kiện của tôi cũng đơn giản thôi, thông tin tôi cũng đã cung cấp đầy đủ rồi chỉ cần ngài có thể bắt được Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch, tôi sẽ ngay lập tức trả lại ‘nước mắt Tengu’. Thế nào, giao dịch này công bằng đấy chứ?”

Nói xong, Trương Phi liền nhìn thẳng vào mắt ông ngoại Sayuki đợi chờ câu trả lời từ thần chủ của thần xã Tengu.

Ông ngoại Sayuki không trả lời ngay, ông suy nghĩ một hồi sau đó từ từ thốt ra vài từ qua kẽ răng.

“Giao dịch công bằng?”

“Không thì sao nữa?”

Trương Phi hỏi ngược lại.

“Chẳng phải có cách này hay hơn sao, xuất hiện trước mặt tôi như vậy cậu nghĩ mình trốn thoát khỏi đây được à?”

Ông ngoại Sayuki bình tĩnh nói.

Chỉ thấy ông ngoại Sayuki vẫy tay một cái, hình như đang ra hiệu gì đó.

Từ sau những gốc cây trong khu vườn, dưới chiếu tatami, trên các xà gỗ của mái nhà và trong những cánh cửa tủ mở ra, hơn mười ninja đã xuất hiện bao vây Trương Phi.

Không biết từ khi nào nữ hầu đã rút ra hai chiếc kunai, nhiệm vụ của cô không phải là giết Trương Phi mà là nếu hắn tấn công cô sẽ là người bảo vệ an toàn cho ông ngoại Sayuki.

Trương Phi thấy mình bị bao vây hoàn toàn thế nhưng lại không hề hoảng sợ chút nào.

“Nếu tôi bị xây xát một vết nào thì đồng đội của tôi sẽ khắc vết đó lên trên ‘nước mắt Tengu’. Nếu hôm nay tôi chết ở nơi này thì đồng đội tôi sẽ không ngần ngại mà phát hủy ‘nước mắt Tengu’ đâu.”

Trương Phi nói với giọng điệu bình thản, hắn vẫn ngồi trên chiếu tatami không hề có ý đứng dậy.

Đối mặt với một đội ninja tinh nhuệ như trước mắt, ngay cả Trương Phi cũng không chắc hắn có thể toàn thây thoát được hay không.

Hơn nữa Trương Phi dám trộm ngọc rồng rồi chủ động tới đây gặp ông ngoại Sayuki, có thể đoán được hắn đã lường trước chuyện này.

Trương Phi chỉ đang chơi một ván cờ, cược rằng khi hắn xuất hiện trước mặt ông ngoại Sayuki, vị thần chủ này sẽ không dám làm gì hắn.

Chí ít là trước khi lấy lại được ngọc rồng, ông ta sẽ không dám làm gì Trương Phi.

Ông ngoại Sayuki âm thầm đánh giá Trương Phi từ đầu đến chân, còn hắn vẫn bình tĩnh ổn định như mặt hồ phẳng lặng.

Vị thần chủ của thần xã Tengu cho rằng Trương Phi không lừa mình, nếu ông dám động đến hắn, đồng đội của hắn sẽ phá nát “nước mắt Tengu”.

Những tên trộm thông thường không dũng cảm như vậy, thế nhưng Trương Phi lại có.

Có thể nói Trương Phi không phải tầm thường, một tên trộm bình thường không thể nào có được loại khí chất đó.

Lần này Trương Phi đã thắng, con tin “nước mắt Tengu” đang nằm trong tay hắn thế nên ông ngoại Sayuki thật sự không dám manh động.

Ông ngoại Sayuki vung tay lần nữa, các ninja lập tức rút lui, căn phòng mới đó căng thẳng bỗng trống trơn khi các ninja đã rút lui hết.

Khi thấy các ninja đã đi hết, lúc này Trương Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cứ sợ rằng đám này sẽ từ bỏ “nước mắt Tengu” sau đó kéo theo hắn đồng quy vu tận luôn chứ.

Tuy nhiên hắn vẫn tự tin vào phán đoán của mình hơn, rằng thần chủ Tengu sẽ không làm gì hắn.

“Lâm Bảo Căn với Lâm Trạch không phải đồng đội của ngươi ư?”

“Đã từng là đồng đội nhưng họ đã phản bội tôi, thế nên tôi sẵn sàng hy sinh ‘nước mắt Tengu’ để nhờ ngài giúp đỡ tìm và bắt bọn họn.”

Trương Phi đáp lời ông ngoại Sayuki.

Dù câu trả lời của Trương Phi vô cùng hợp tình hợp lý, thế nhưng ông ngoại Sayuki vẫn còn hoài nghi một kẻ đến tên cũng giả như Trương Phi này làm sao có thể tin tưởng lời hắn nói chứ.

Cấp dưới của ông đã báo cáo lại, ông biết vốn dĩ Trương Phi và nhóm Lâm Bảo Căn không phải đồng minh của nhau, thế nhưng mục tiêu của cả hai đều là viên ngọc rồng này.

Có ai mà chạy trốn rồi tiết lộ tên thật của đồng đội mình không?

Nếu không phải như thế thì cũng không thể đặt toàn bộ sự chú ý lên người Lâm Bảo Căn được.

Rốt cuộc ngọc rồng đang ở trong tay Trương Phi hay là hai bố con nhà họ Lâm?

Nếu ngọc rồng thật sự đang ở chỗ Trương Phi thì giao dịch này ông làm được.

Còn nếu ngọc rồng đang nằm trong tay hai bố con nhà họ Lâm thì ông cũng phải tìm ra và bắt giữ hai người đó bằng được thôi.

Dù là lựa chọn nào đi nữa thì ông cũng phải bắt được Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch, sau một hồi suy nghĩ ông ngoại Sayuki nói.

“Hy vọng cậu sẽ giữ lời.”

“Yên tâm đi, tôi là người nói được làm được.”

Ông ngoại Sayuki khinh thường lời nói của Trương Phi, ông không tin vào lời của một tên trộm.

Tuy nhiên ông đã xác định được mục tiêu trước mắt của mình là Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch.

Nếu bắt được hai người này ông cũng không có ý định giao ngay cho Trương Phi.

Có một số thứ ông muốn thẩm tra Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch kỹ càng.

Truyện Chữ Hay