Lớn chuyện rồi!!!
Sao lại có người theo dõi mình!!!
Lâm Trạch chợt cảm thấy lạnh sống lưng, chẳng lẽ cậu bị biến thái theo dõi ư?
Nghe đồn ở Nhật Bản có nhiều tên biến thái theo đuôi nữ sinh lắm, chẳng lẽ Lâm Trạch đang trở thành nạn nhân?
Dù Lâm Trạch là đàn ông nhưng bây giờ cậu đang giả trang thành nữ giới.
Vì thường xuyên gặp chuyện nguy hiểm nên Lâm Trạch đã tạo thành thói quen luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh, có người theo dõi là cậu nhận ra ngay.
Dù chỉ là cái liếc mắt dâm đãng của một người nào đó trên đường, nhìn chằm chằm vào chân mình, cậu cũng biết ngay ánh mắt đó đến từ hướng nào.
Lúc đầu khi bị những ánh mắt ấy soi xét, Lâm Trạch cũng thấy xấu hổ lắm chứ.
Thế nhưng từ ngày giả trang thành nữ giới, cậu cũng đã dần tập làm quen với những ánh mắt như vậy rồi.
Dù đã nhạy bén nhận ra nhưng đôi khi Lâm Trạch cũng không thèm quan tâm nữa.
Thế nhưng ánh mắt này thì khác, nó khác xa mức độ dâm đãng thông thường rồi.
Thường thì những tên biến thái Lâm Trạch gặp chỉ nhìn vào những phần da thịt lộ ra ngoài và cũng chỉ nhìn vài lần rồi thôi.
Còn ánh mắt kia cứ khóa chắc vào Lâm Trạch, khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cảm giác giống như một con sói đang rình rập con mồi của nó, ánh mắt lướt qua từng bộ phận cơ thể không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, như đang nhấm nháp từ từ thưởng thức từng chút một nỗi hoảng sợ của con mồi.
Chỉ có những tên biến thái tột cùng mới nhìn người ta với ánh mắt kinh tởm như vậy.
Kinh tởm đến nỗi khi ánh mắt đó quét qua người Lâm Trạch, toàn thân cậu nổi đầy da gà.
Nhìn một lần là đủ rồi, nhìn đến lần thứ hai thì thật sự quá thô lỗ.
Thế nhưng kẻ này dường như không có ý định buông tha Lâm Trạch, dù cậu đã đi rất xa rồi vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt kinh tởm đu bám trên cơ thể cậu.
Ai mà không bực chứ!
Nếu lúc này mà ở Trung Quốc chắc chắn Lâm Trạch sẽ quay lại dạy cho hắn một bài học rồi.
Nhưng hiện tại không phải quê nhà mà là địa phần của nước bạn - Nhật Bản.
Mà chỉ thế thôi thì không nói làm gì, bây giờ cậu còn bị mafia truy nã nữa chứ.
Cộng với việc không thành thạo tiếng Nhật nên tuyệt đối không được để xảy ra xung đột với dân địa phương.
Lâm Trạch không dám quay người lại nhìn, sợ đối phương phát hiện ra cậu cũng đang quan sát hắn
Khi đi ngang qua ngã tư có tấm gương phản chiếu, Lâm Trạch đã nhìn rõ diện mạo của tên biến thái kia.
Lâm Trạch chỉ liếc qua tầm vài giây không dám nhìn hắn lâu, vờ như chỉ vô tình liếc qua mà thôi, khi đèn xanh bật sáng Lâm Trạch lại tiếp tục di chuyển.
Ánh mắt này đã theo dõi từ lúc Lâm Trạch bước chân ra khỏi cửa hàng tiện lợi, có vẻ tên biến thái kia chính là người đàn ông kỳ lạ đọc tạp chí Shonen Jump ở cửa hàng lúc sáng.
Đương nhiên Lâm Trạch cũng không phải kẻ khờ khạo, cậu cũng nhận ra thật kỳ lạ khi người đàn ông trung niên mà lại đọc Shonen Jump.
Mà kể ra tầm tuổi sáu mươi bảy mươi nhưng tâm hồn mười tám đôi mươi thì đọc Shonen Jump cũng chẳng có gì sai trái.
Nhưng mà lén lút theo dõi con gái nhà người ta thì sai hoàn toàn, không biết chuyện đó ở đây có được xem là trái luân thường đạo lý hay không.
Vì đã bị theo dõi nên Lâm Trạch không trở về khách sạn ngay mà cố gắng đi đường vòng để cắt đuôi tên biến thái kia.
Nhưng sau khi đi qua một ngã tư nữa, Lâm Trạch nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua cạnh kim loại của một biển hiệu, gã đàn ông kỳ quặc lúc này không thấy đâu nữa thay vào đó là một thanh niên trông có vẻ nghiêm túc đang bám theo cậu.
Thanh niên này trông có vẻ khá điển trai và thời thượng.
Dựa vào ngoại hình trước mắt người bình thường không thể tìm ra được mối liên kết giữa chàng trai này và gã đàn ông trung niên kia, thế nhưng Lâm Trạch biết hai người nay là một.
Bởi vì ánh mắt kia vẫn là ánh mắt lang sói soi quét cơ thể cậu từ trên xuống dưới lúc nãy.
Đi thêm hai con phố nữa người kia vẫn còn theo dõi cậu, Lâm Trạch càng tin chắc phán đoán của mình chính xác.
Màn cải trang ấn tượng đấy.
Nếu không phải đụng độ Lâm Trạch thì có lẽ hắn đã lừa được người khác rồi, vì từ ngoại hình đến khí chất của kẻ theo dõi đều thay đổi hết.
Điều khiến Lâm Trạch cảm thấy ghét hơn bị biến thái theo dõi đó là bị một kẻ theo dõi chuyên nghiệp như thế bám đuôi.
Lâm Trạch hơi nghi ngờ, cậu linh cảm kẻ theo dõi này có thể mang tới rắc rối lớn.
Dù lúc này không có bằng chứng nhưng Lâm Trạch nghĩ kẻ theo dõi này tới từ thần xã Tengu.
Có thể là đám côn đồ được thuê, cũng có thể là ninja của thần xã Tengu.
Dù là kẻ nào đi nữa thì cũng không có lợi cho Lâm Trạch, thế nên cậu quyết định rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nếu hắn đang nhắm vào cậu thì rất có khả năng hắn đã thông báo cho đồng đội sự xuất hiện của Lâm Trạch rồi.
Bây giờ hắn chỉ đang theo dõi cầm chân cậu thôi, khi đồng bọn tới chắc chắn sẽ vây bắt Lâm Trạch.
Hắn đã theo dõi Lâm Trạch lâu như vậy rồi, có thể đồng bọn của hắn sắp tiếp cận gần vị trí của cậu rồi.
Lâm Trạch tự trấn an bản thân phải bình tĩnh, hoảng loạn lúc này cũng không giúp được gì.
Lâm Trạch có thể sẽ bị bao vây ở một đất nước xa lạ như Nhật Bản, không quen đường xá, không thạo ngôn ngữ, đối với người bình thường thì tình huống này có lẽ đã là đường cùng rồi.
Nhưng đối với Lâm Trạch thì không là gì cả, cậu đã trải qua tình huống đáng sợ hơn nhiều.
Lâm Trạch nhanh chóng nghĩ ra một kế, cậu lập tức rẽ vào con hẻm hai bên đều là những dãy khách sạn đặc trưng.
Có khách sạn dùng phong cách SM là điểm nhấn, có khách sạn thì lại concept gara, kho chứa, trường học, v.v.
Khi thấy Lâm Trạch chậm rãi rẽ vào con hẻm này, sắc mặt tên theo dõi khẽ thay đổi.
“Đội hỗ trợ khi nào tới?”
Tên theo dõi nấp trong bóng tối, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Ánh mắt của tên theo dõi từ đầu đến cuối vẫn luôn dính chặt lấy Lâm Trạch, cho đến khi cậu bước vào một khách sạn mang phong cách hầu gái.
Sau khi nghe rõ câu trả lời từ đầu dây bên kia, tên theo dõi tiếp tục nói.
“Có lẽ tôi đã phát hiện ra nơi trú của mục tiêu rồi, tọa độ là… để tránh đánh cỏ động rắn, tạm thời tôi sẽ không vào bên trong tòa nhà của mục tiêu, xin đội hỗ trợ hãy nhanh chóng tới đây… được rồi, tôi hiểu rồi.”
Nói xong tên theo dõi kia cúp điện thoại nhét vào túi áo.
Không ngờ là ở khách sạn tình nhân này, quản lý khu này lỏng lẻo cỡ nào mà đám côn đồ vô dụng kia mười bữa nửa tháng không tìm được manh mối gì hết.
Quả nhiên nếu bàn tới tác phong nghiệp vụ hay độ hiệu quả công việc thì đội ninja bọn họ vẫn nhỉnh hơn nhiều, việc gì cũng phải tới tay.
Nếu không nhờ sự hỗ trợ của đội ninja, chắc chắn bọn họ không dễ gì tìm ra được nơi ẩn náu của Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch.
Giao cho đám đầu đường xó chợ kia không biết tới kiếp nào mới tìm ra được, thậm chí có khả năng còn sơ suất để mục tiêu trốn thoát.