RE:Yandere

chương 882: lựa chọn (31)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhân lúc hỗn loạn do phi tiêu gây ra, Lâm Bảo Căn lập tức kéo Lâm Trạch tiếp tục chạy nhanh hơn để trốn khỏi nơi này.

“Không được để bọn họ chạy thoát.”

Những ninja còn lại vẫn tiếp tục truy đuổi, giống như những con ký sinh trùng bám dai dẳng vào thân chủ, không thể nào rũ bỏ được.

Lúc này Lâm Bảo Căn lấy ra một thanh pháo sáng, ném ra phía sau.

Sau khi pháo sáng nổ, ánh sáng tạm thời che mất tầm nhìn của các ninja khiến họ bị chậm mất một nhịp mà lúc này Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch đã kịp lên một chiếc xe riêng.

Lâm Bảo Căn cầm lái, còn Lâm Trạch ngồi ở ghế phụ.

Chiếc xe này đã được Lâm Bảo Căn chuẩn bị đậu sẵn từ trước ở đây.

Để đảm bảo việc đánh cắp ngọc rồng thành công mà Lâm Bảo Căn đã không tiếc công chuẩn bị, chiếc xe riêng này cũng là một phần trong kế hoạch chuẩn bị của ông.

Giống như câu “ Thỏ khôn đào ba hang”, làm người cẩn thận thì phải chuẩn bị đường lui cho mình chứ.

Lên xe Lâm Bảo Căn khởi động máy đạp ga.

Thế nhưng khả năng tăng tốc của chiếc xe này không nhanh như xe thể thao, có ninja đã đuổi kịp nhảy lên nóc xe.

Một cú huých tay đã làm vỡ kính chắn gió phía sau xe, tạo ra một lỗ hổng.

Người kia lôi ra một quả bom nhỏ, cắm vào lỗ hổng ấy.

Tốc độ xe dần tăng lên, Lâm Bảo Căn đạp phanh gấp sau đó mạnh mẽ đánh tay lái khiến người kia bị văng xuống.

Lâm Trạch không chần chừ nhảy xuống ghế sau muốn lấy quả bom kia và ném ra ngoài, thế nhưng Lâm Bảo Căn đánh tay lái quá gắt khiến Lâm Trạch cũng ngã theo.

Dù không biết quả bom này là loại nào nhưng trông có vẻ như là bom tự chế, không thể để nó phát nổ ở trong xe được.

Lúc này Lâm Trạch cứ như bị cầu thủ bóng đá nhập, không biết lấy đâu ra sức mạnh đá văng quả bom ra ngoài.

Tiếng nổ vang lên từ phía sau đuôi xe, toàn bộ chiếc xe bị rung lắc dữ dội, kính sau xe cũng nứt thành hình mạng nhện.

Lâm Trạch nghĩ lại mới thấy sợ, nếu cú đá lúc nãy của cậu chậm một nhịp thôi thì cả chiếc xe này sẽ nổ tung mất.

Lỗ hổng trên kính thật sự rất nhỏ, chỉ cần nhắm lệch một chút thôi quả bom sẽ bị kẹt lại.

“Nguy hiểm quá!”

Lâm Trạch vỗ nhẹ vào ngực tự trấn an bản thân.

“Ừ nguy hiểm thật, cũng may là ba lái xe điệu nghệ chứ không thì quả bom kia nổ tung rồi.”

Lâm Bảo Căn cũng đồng tình với Lâm Trạch.

Nghe Lâm Bảo Căn nói thế, Lâm Trạch mới nhận ra cú đá chuẩn xác lúc này của mình chính là nhờ ba.

Bảo sao Lâm Trạch cứ nghĩ sao mà mình lại đá chuẩn thế chứ.

Do không có phương tiện di chuyển thế nên những ninja không thể đuổi kịp chiếc xe của Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch.

Lâm Bảo Căn thả Lâm Trạch xuống ở một nơi khá gần khu nhà nghỉ của hai người.

“Con cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi! Phía thần xã Tengu chắc chắn đã ghi nhớ biển số chiếc xe này rồi, ba phải xử lý nó ngay lập tức. Dù là xe mình thuê, nhưng ba đã dùng danh nghĩa của người khác nên chắc là họ không truy ra được chúng ta đâu.”

Dặn dò Lâm Trạch xong, Lâm Bảo Căn liền đạp chân ga, xe nhanh chóng lao đi.

Lâm Trạch nghe theo lời ba dặn, quay về phòng nghỉ ngơi.

Thế nhưng Lâm Trạch vừa trải qua một cuộc truy đuổi không chỉ là Trương Phi mà còn có cả ninja của thần xã Tengu, làm sao có thể bình tĩnh lại ngay được.

Mãi đến sáu giờ sáng hôm sau, Lâm Bảo Căn mới quay lại khu nhà nghỉ.

Lâm Bảo Căn lại giả trang thành nữ giới để tránh sự chú ý của mọi người.

“Ba đã xử lý chiếc xe xong chưa?”

“Mấy chuyện vặt vãnh như này sao làm khó ba được, bố đã xử lý ổn thỏa xong xuôi cả rồi. Vấn đề trước mắt là chúng ta nên làm gì đây, không biết bên phía thần xã Tengu có lấy lại được ngọc rồng chưa nhỉ?”

“Có thể là lấy lại được rồi.”

Lâm Trạch an ủi ba mình.

“Con cũng không tin vào chuyện đó đúng không. Cái tên tự xưng là Trương Phi kia nếu đã quyết định đơn phương độc mã tới trộm ngọc rồng ắt là đã có chuẩn bị kỹ lưỡng. Ninja cũng là do hắn gọi tới, nếu không chuẩn bị sẵn đường lui cho mình thì đúng là khờ khạo. Có thể hắn có đồng bọn yểm trở rút lui an toàn. Ba nghĩ bây giờ viên ngọc rồng của thần xã Tengu đã rơi vào tay hắn rồi, thì chắc có lẽ mục tiêu tiếp theo của hắn chính là chúng ta.”

“Nếu ba đã nghĩ như thế thì con cũng xin nhận. Vậy tiếp theo chúng ta làm gì, thần xã Tengu mất ngọc rồng bây giờ xem như không còn giá trị gì, vậy chúng ta ở đây làm gì nữa?”

Lâm Trạch hỏi ba cậu.

“Đúng vậy chúng ta nên về nước thôi, với tình hình hiện tại khi bị mất ngọc rồng, thần xã Tengu chắc chắn sẽ rất tức giận, để tránh rước họa vào thân, tốt nhất là nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Còn nếu Trương Phi thật sự nhắm đến chúng ta thì cũng không có gì xấu, để hắn tự tìm đến chúng ta thôi.”

Nói xong Lâm Bảo Căn nở một nụ cười nhẹ vô lo.

“Ý ba là chúng ta nên ngồi đợi hắn tới thôi ư?”

Lâm Trạch hỏi Lâm Bảo Căn.

“Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ tạo ra một cái bẫy chào đón hắn tới với sân nhà thôi. So với việc chạy đôn chạy đáo bên ngoài tìm ngọc rồng, thì việc Trương Phi tự mang ngọc rồng tới thoải mái hơn nhiều. Tới lúc đó cứ bắt hắn lại ép giao ngọc rồng là được, đỡ biết bao công sức.”

“Sao nghe dễ thế, con nghĩ Trương Phi không phải là người dễ đối phó đâu.”

Dù trông ba cậu có vẻ tràn ngập tự tin nhưng trong lòng Lâm Trạch vẫn còn chút lo lắng.

So với Lâm Bảo Căn thì Lâm Trạch có kinh nghiệm giao chiến với Trương Phi hơn nhiều.

Thậm chí trước đây họ còn có mối quan hệ thầy trò, những cuộc giao đấu ở Vịnh Xuân Đường nói cho Lâm Trạch biết rằng Trương Phi cũng không phải người đơn giản.

Dù tin tưởng ba cậu đến đâu nhưng Lâm Trạch vẫn phải nhắc lại quá khứ của Trương Phi để ông biết địch biết ta, cẩn thận hơn đôi chút.

Sau khi nghe Lâm Trạch nói, ông vẫn giữ một vẻ mặt không quan tâm.

“Con nên tin tưởng vào ba nhiều hơn đi.”

Lâm Trạch cảm giác ba cậu đang quá sức tự tin, mong là ông sẽ không vì sự tự tin thái quá đó mà lơ là mất cảnh giác, đột nhiên cậu cảm thấy ba mình có khả năng không còn đáng tin nữa.

Lâm Trạch cảm thấy bây giờ nên chấm dứt chủ đề về Trương Phi rồi.

Bởi vì họ không thể chắc chắn rằng liệu thần xã Tengu có tìm ra tung tích của họ không, đặc biệt là khi Trương Phi đã tiết lộ tên thật của Lâm Bảo Căn, thế nên Lâm Trạch liền đặt vé máy bay đi ngay vào chiều nay, phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Dù vẫn cảm thấy hơi tiếc vì không thể thăm thú Nhật Bản nhiều hơn, nhưng biết sao giờ tình hình hiện tại lại không cho phép, Lâm Trạch đành ngậm ngùi chấp nhận rời khỏi nơi này.

Truyện Chữ Hay