Khi nghe Trương Phi nói đang giữ trong tay hai viên ngọc rồng, cả Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch đều rất vui mừng.
Thấy đối phương chỉ vì đánh cắp ngọc rồng mà không từ thủ đoạn nào, thậm chí còn lẻn sâu vào trong hang động của thần xã Tengu, thế nên không có lý do gì để nói dối cả.
Đối phương có đến hai viên ngọc rồng, người khao khát có chúng như Lâm Bảo Căn lập tức nghĩ đủ mọi phương kế để dụ dỗ Trương Phi giao ngọc rồng.
Mượn ngọc rồng vài hôm sau đó trả cho hắn cũng ổn mà.
Trong lúc Lâm Bảo Căn vẫn đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ thì Trương Phi đã lên tiếng trước.
“Chúng ta thành lập một giao ước đi, các người cho tôi mượn ngọc rồng một tháng, sau đó thì tôi sẽ cho hai người mượn ngọc rồng của mình, thế nào?”
Đề nghị của đối phương quả thật nghe rất ổn, nhưng lai lịch bí ẩn của Trương Phi lại là một rào cản niềm tin quá lớn.
Trước khi biết rõ Trương Phi là ai, Lâm Bảo Căn tuyệt đối không dám giao ngọc rồng cho đối phương.
Lỡ như đối phương nuốt lời không cho mượn ngọc rồng thì sao, lúc đó chẳng phải họ sẽ mất cả chì lẫn chài ư?
“Nếu cậu thật sự có thành ý thì hãy nói cho chúng tôi biết tên tuổi thật của mình trước.”
Lâm Trạch chất vấn Trương Phi.
“Trương Phi” là tên một vị tướng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, vừa nghe đã cảm thấy đây là tên giả không đáng tin rồi.
Nếu mà có tên “Trương Phi” thật, thì bố mẹ người đó cũng đặt tên hời hợt quá.
“Tên thật của tôi là Trương Phi mà, sao lại không tin? Cơ mà trước khi hỏi tên của người khác thì bản thân nên giới thiệu tên mình trước mới phải đúng không?”
Trương Phi hỏi ngược lại Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch.
“Tôi tên là Lâm Trạch, ba tôi là Lâm Bảo Căn, tôi không nghĩ là anh không biết.”
Lâm Trạch dứt khoát trả lời đối phương.
“Thế thì, tôi không thể không nói tên thật của mình rồi, tên tôi là…”
Nghe thấy Trương Phi sắp sửa tiết lộ danh tính, Lâm Trạch liền chăm chú lắng nghe.
“Tên thật của tôi là…Quản Ngư, ‘Quản’ là ống nước còn ‘Ngư’ là con cá.”
Trương Phi giải thích tên thật của mình cho hai người.
Trước đó hắn ta bảo tên thật là Trương Phi giờ là Quản Ngư, hai cái tên chả cái nào nghe thật hết.
Nói không chừng lát nữa lại biến thành Lưu Bị cũng nên.
Ai mà tin lời hắn ta nói chứng tỏ là đang không tỉnh táo.
“Anh đang đùa chúng tôi à?”
Lâm Trạch bực bội hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, tôi nói thật đó, tôi tên Quản Ngư, tin tôi đi.”
Trương Phi nói chắc nịch nhưng làm gì có chuyện Lâm Trạch tin ngay được, trừ khi hắn đưa chứng minh thư ra.
“Nói thật đi tên cậu là Lưu Bị đúng không?”
Lâm Bảo Căn châm biếm hỏi Trương Phi.
“Sao ông biết!”
Trương Phi nghe thế cũng lấy làm ngạc nhiên.
“Thằng nhóc này đùa ai đấy hả?”
Lâm Bảo Căn thấy đối phương vờn mình càng thêm tức giận.
Gặp phải người lươn lẹo như vậy, đúng là không thể dùng lời nói suông để lừa hắn lấy ngọc rồng được rồi.
Thế nên Lâm Bảo Căn không muốn khách sáo thêm nữa, nghĩ rằng trước tiên cứ bắt nhốt hắn lại rồi tính tiếp.
“Chắc cũng sắp tới rồi.”
Trương Phi bỏ lại câu đó rồi bất ngờ bỏ chạy.
Lâm Trạch và Lâm Bảo Căn tất nhiên không để hắn chạy thoát dễ dàng như vậy vì trong tay hắn vẫn còn giữ ngọc rồng của thần xã Tengu.
Khi hai người định đuổi theo Trương Phi, đột nhiên Lâm Bảo Căn kéo Lâm Trạch lại, vài mũi kim độc sượt qua người cậu.
Vì lỡ nhịp này, nên họ đã bị Trương Phi bỏ lại một khoảng kha khá.
“Rốt cuộc các người là ai mà dám cả gan trộm ngọc rồng hả?”
Một tên ám sát đứng trên cột đèn đường nói vọng xuống cũng chính là người đã bắn ra mấy mũi tên độc kia.
“Nước mắt Tengu đang ở trong tay người đó.”
Trước đó ông cũng đã cảm thấy Trương Phi đáng ngờ rồi đến khi người của thần xã Teng xuất hiện, Lâm Bảo Căn mới biết tình hình không ổn rồi.
Đây là chiêu “mượn dao giết người” của hắn khiến bên ninja xử lý hai người họ, tất nhiên Lâm Bảo Căn sẽ không để hắn được như ý nguyện, ông lập tức cảnh báo tên ninja.
Mà Trương Phi lúc này cũng không chịu thua.
“Anh Lâm Bảo Căn, xin hãy giữ thánh vật ‘Nước mắt Tengu’ cẩn thận, nếu Trương Phi tiếp tục bịa đặt, chúng tôi ở cảng sẽ sẵn sàng hành động.”
Với tình hình như thế, đội ninja có đột ngột tới cũng sẽ không biết ai mới thật sự là kẻ cắp ngọc rồng.
Hơn nữa sự hiểm độc của Trương Phi không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn tiết lộ tên thật của Lâm Bảo Căn.
“Dù các người là ai đi nữa thì hôm nay cũng không được rời khỏi đây.”
Ngoài ninja lúc này, còn có thêm mười hai thành viên khác nữa.
Năm người đuổi theo hướng Trương Phi, còn lại tất cả đều lao về phía Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch.
Một thành viên bung một cái lưới lớn nhằm hốt trọn Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch, thế nhưng cũng chỉ bắt được ruồi muỗi.
Những con côn trùng xui xẻo vừa chạm vào mặt lưới lập tức bị hút vào rồi nổ tung.
Tấm lưới chứa điện áp cao, đám côn trùng vừa đụng vào lập tức nổ tan tành.
Nếu tấm lưới này chạm vào da thịt con người, cũng có thể làm các cơ tê liệt ngay lập tức.
Lúc này việc đuổi theo Trương Phi là bất khả thi, trước tiên họ phải tìm cách thoát khỏi đám ninja
này trước.
Lâm Bảo Căn kéo Lâm Trạch chạy khỏi bãi đỗ xe, luồn vào một con hẻm nhỏ giữa các dãy nhà.
Đám ninja đương nhiên không thể tha cho hai người bọn họ dễ dàng như vậy được, lập tức kéo quân đuổi theo.
“Ba người bọn cậu leo lên mái nhà.”
“Rõ!”
Ba ninja nhanh chóng dùng kỹ năng của mình leo lên mái nhà sau đó phóng những chiếc phi tiêu chữ thập về hướng của Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch.
Những chiếc phi tiêu này có vẻ như sắp chạm vào người Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch, thế nhưng khi sắp cắm vào người họ thì nó bỗng dưng dừng lại như thể va vào một tường chắn bằng không khí.
Không những thế, phi tiêu xoay một vòng trên không trung sau đó tấn công ngược về hướng những người ném nó khiến vài ninja bị thương.
Bởi vì phi tiêu có tẩm một loại thuốc mê cực mạnh, thế nên những thành viên dính phi tiêu lập tức ngất xỉu không còn khả năng hành động.
Thực chất điều này xảy ra là nhờ khả năng điều khiển vật của Lâm Bảo Căn.
Để làm rối loạn sự phán đoán của những người còn lại, Lâm Bảo Căn giả vờ la hét rất kịch tính.
“Bí thuật Nhật Bản - tuyệt kỹ phản xạ phi tiêu đây!”
Tình huống kỳ lạ này quả nhiên đã làm rối loạn sự phán đoán của các ninja khác.
Các ninja khác mặc dù không biết Lâm Bảo Căn đã sử dụng mưu kế nào nhưng tất cả đều đoán đó là thuật ninja và vừa rồi là một chiêu phản phi tiêu tuyệt đẹp.
Họ hoàn toàn không hề nghĩ đến nhân tố siêu nhiên.