“Không tốt lành chút nào hết, buổi tối mà không gặp ông mới gọi là tốt lành.”
Sau khi nghe giọng nói người kia, Lâm Trạch càng thêm chắc chắn về danh tính của hắn.
Trương Phi!
Dù đối phương trước giờ xuất hiện trước mặt họ lúc nào cũng đeo mặt nạ, chưa bao giờ lộ mặt thật.
Nhưng cái bóng dáng quái dị và cả giọng nói quen thuộc ấy không lẫn vào đầu được, chúng đã tố cáo đối phương là ai.
Lâm Trạch nhanh chóng báo với ba cậu phát hiện của mình.
Nghe thấy người trước mặt chính là kẻ suýt nữa đã đánh cắp thành công ngọc rồng ở Vịnh Xuân Đường, Lâm Bảo Căn cũng bất ngờ.
Lúc đầu Lâm Bảo Căn chỉ nghĩ hắn là một tên trộm bình thường, chỉ tình cờ đi trộm ngọc rồng ở Vinh Xuân Đường thôi.
Nếu ở đây cũng gặp hắn thì chắc chắn đó không phải là tình cờ.
Lâm Bảo Căn quyết định đầu tiên phải bắt giữ đối phương để tra hỏi thêm.
Dựa trên kinh nghiệm của mình, Lâm Bảo Căn nghĩ với những thủ đoạn tinh vi như thế này, chắc chắn hắn còn đồng bọn nữa.
Điều quan trọng hơn, đối phương cũng đi thu thập ngọc rồng, có khả năng trong tay chúng còn vài viên nữa.
Nếu thật sự bọn chúng đang sở hữu những viên khác nữa thì tốt quá, tiết kiệm được biết bao công sức.
Nghĩ đến đây, Lâm Bảo Căn lập tức xắn tay áo sẵn sàng hành động.
Ông lấy ra từ túi một hộp bi sắt rải ra xung quanh, hai mươi viên bi sắt rải xuống liền quay xung quanh Lâm Bảo Căn.
Đấy là khả năng đặc biệt của Lâm Bảo Căn “điều khiển vật thể”.
Khả năng điều khiển của Lâm Bảo Căn có thể thao túng các vật thể có tổng trọng lượng dưới 10kg, hiện tại số lượng vật thể tối đa mà ông có thể điều khiển là 20. Phạm vi điều khiển dao động khoảng từ 700 đến 1000 mét trong bán kính xung quanh ông.
Chỉ cần tốc độ xoay đủ nhanh, vận tốc những viên bi này bắn ra có thể tương đương với đường đạn bắn.
“Sao nào, tiết mục múa xiếc này vui không?”
Lâm Bảo Căn nói với Trương Phi, dường như muốn thôi miên hắn đây chỉ là kỹ năng diễn xiếc mà thôi.
“Bình tĩnh đi, có gì từ từ nói. Có vẻ như mục đích tới đây của ông cũng là ngọc rồng, vậy thì chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đi. Cứ mãi dây dưa ở chỗ này đối với hai bên chẳng ai có lợi, chúng ta cứ như trai cò đánh nhau, còn ngư ông đắc lợi là thần xã Tengu đấy.”
Lời Trương Phi nói không phải không có lý.
Nơi này là địa bàn của thần xã Tengu, nếu đánh nhau với Trương Phi ở đây, kéo dài thời gian sẽ dẫn đến những rắc rối khôn lường.
Xét thấy nếu đối phương đã muốn giải quyết trong hòa bình cũng tốt thôi, thế nên Lâm Bảo Căn đã đồng ý.
“Vậy cậu nói xem đi đâu nói chuyện đây?”
“Trước tiên hai người theo tôi rời khỏi khu này rồi tính tiếp. Dù tôi cũng đã lên kế hoạch đánh lạc hướng ninja thần xã bảo vệ khu này, nhưng mà không thể cầm cự được lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời đi trước khi bọn họ quay trở lại.”
Nói rồi Trương Phi nhanh chóng lẫn vào trong rừng sâu, Lâm Bảo Căn lập tức gọi Lâm Trạch theo sau, ba người một trước hai sau nhanh chóng băng qua khu rừng.
Trương Phi di chuyển rất nhanh, Lâm Trạch cố lắm mới có thể theo kịp bước chân hắn.
Lâm Trạch nhận ra hình như Trương Phi rất quen thuộc với địa hình nơi này, bởi vì hắn tránh được hết tất cả cạm bẫy trên đường.
Nếu không phải người quen thuộc với địa hình này, chắc chắn không thể làm như vậy được.
Đi theo Trương Phi trong rừng nguyên sinh này rất dễ bị mất dấu.
Tuy nhiên, nhờ vào công nghệ hiện đại với hệ thống định vị vệ tinh, việc xác định tọa độ trên bản đồ cũng trở nên dễ dàng, vì thế không cần lo sẽ bị lạc đường.
Ba người nhanh chóng rời khỏi núi đến một bãi đậu xe công cộng ở chân núi.
Bãi đậu xe không có nhiều xe, chỉ có vài chiếc đậu rải rác.
Có lẽ vì số lượng xe đậu không nhiều, nên cả bãi đậu xe rộng lớn chỉ có vài bóng đèn leo lét để tiết kiệm điện.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt của đêm khuya, bãi đậu xe trở nên vô cùng u ám, giống như trong phân cảnh của một bộ phim kinh dị xưa của Nhật Bản.
“Lại gặp nhau rồi.”
Trương Phi lại chào Lâm Trạch.
“Anh nói gì tôi không hiểu.”
Lâm Trạch không thừa nhận rằng mình biết Trương Phi mà cậu chọn cách giả vờ không quen biết.
Lâm Trạch không muốn tiết lộ danh tính thật của mình cho đối phương biết, vì hiện tại không rõ đối phương có đang thử lòng cậu hay không.
“Không hiểu sao? Tôi nghĩ là cậu biết hết rồi ấy chứ, cậu thông minh đến mức có thể vạch trần kế hoạch tỉ mỉ của tôi ở Vịnh Xuân Đường kia mà, sao lại không hiểu tôi đang nói gì chứ?”
Trương Phi tiếp tục gây áp lực cho Lâm Trạch, hắn thậm chí còn nhắc lại chuyện ở Vịnh Xuân Đường.
Cũng giống như việc Lâm Trạch nhận ra Trương Phi dù hắn đang đeo mặt nạ, và Trương Phi cũng nhận ra cậu.
Nhạy bén nhận ra tình hình không ổn, Lâm Bảo Căn biết lúc này ông nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Đừng nhắc đến mấy chuyện không quan trọng nữa, mục tiêu của chúng ta đều là ngọc rồng, cậu hay là các cậu hiện tại đang nắm giữ bao nhiêu viên?”
“Theo phép lịch sự trước khi hỏi người ta không phải ông nên tiết lộ trước mình nắm bao nhiêu sao?”
Trương Phi không khách sáo chút nào hỏi ngược lại Lâm Bảo Căn.
Thấy chủ đề hiện tại đã được đá sang ngọc rồng, Lâm Trạch thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng tôi có hai viên rồi.”
Lâm Bảo Căn thành thật nói tình hình thực tế của bọn họ cho Trương Phi.
Lâm Trạch cảm thấy hơi ngạc nhiên khi bố mình dễ dàng tiết lộ thông tin như thế, nhưng rất nhanh cậu đã hiểu ý đồ của ông.
Ý đồ của ông là muốn giải quyết mọi chuyện bằng lời nói, thế nên thành thật với nhau là cách tốt nhất để đối phương cảm thấy sự chân thành của mình.
Hơn nữa, bọn họ chỉ thấy một mình Trương Phi ở đây không có nghĩa là hắn không có đồng bọn.
Trương Phi chắc chắn biết rằng ngọc rồng của Vịnh Xuân Đường đang nằm trong tay Lâm Trạch.
Còn về viên ngọc rồng ở Mỹ, có lẽ trong gia tộc Gambino có người của hắn, thế nên hắn cũng biết được việc Lâm Trạch thu thập ngọc rồng như thế nào.
Thế nên nói dối thì không được, mà nói thật cũng chẳng mất gì.
Mục tiêu của đối phương là ngọc rồng thế nên dù chỉ
là một viên ngọc rồng ở Vịnh Xuân Đường họ cũng sẽ chú ý tới.
“Khéo quá, cũng giống như hai người, tôi cũng đã thu thập được hai viên.”
Trương Phi nói với hai người họ.
Lâm Bảo Căn biết việc thu thập ngọc rồng khó khăn đến nhường nào.
Khi nghe thấy đối phương đã thu thập được hai viên ngọc rồng, Lâm Bảo Căn không khỏi vui mừng, ông vốn dĩ đang lo lắng không biết đi đâu để thu thập ngọc rồng ấy thế mà ở chỗ Trương Phi là có đến hai viên.
Lâm Bảo Căn tin rằng chắc chắn đối phương thật sự có hai viên ngọc rồng.
Chỉ riêng chuyện bọn họ sắp xếp kế hoạch xâm nhập vào cấm khu của thần xã Tengu cũng đủ để chứng minh trong tay bọn họ sở hữu hai viên ngọc rồng là nhờ vào thực lực.
Nếu không phải nhờ Lâm Trạch đã hồi sinh một lần, đối phương đã sớm lấy được ngọc rồng thần xã Tengu thành công rồi.
Dựa vào tất cả đánh giá trên, nếu lòng tin tưởng đặt sai chỗ thì Lâm Bảo Căn cũng chấp nhận.
Bây giờ, Lâm Bảo Căn đã bắt đầu suy nghĩ đến những kế sách để lừa Trương Phi lấy hai viên ngọc rồng kia.