Sau khi chắc chắn rằng hai ninja của thần xã đã ngấm thuốc mê mà ngủ thiếp đi.
Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch đến trước cửa nhà, lấy công cụ mở khóa tính toán phá cửa vào bên trong.
Trong khoảng thời gian ngắn tạm thời hai ninja kia không thể tỉnh lại được, thế nên có vài tiếng động hơi ồn cũng chẳng ảnh hưởng đến họ lắm.
Đến khi Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch hì hục phá xong cửa, họ mới nhận ra rằng cửa này không khóa có thể trực tiếp đẩy vào.
Có nghĩa là căn nhà này trước đó không hề khóa cửa, bất cứ ai muốn vào thì vào, phòng bị yếu thế này bảo sao.
Nhưng mà càng như thế Lâm Bảo Căn lại càng tức giận.
Ông đã chuẩn bị nhiều như vậy, coi thần xã Tengu như một đối thủ nặng ký, thậm chí đi bước nào cũng phải tính toán từng chút một không dám hành động bừa bãi.
Ai mà ngờ thần xã Tengu lại phòng bị yếu ớt như vậy, biết thế tấn công sớm cho rồi.
Sau khi mở cửa, Lâm Trạch và Lâm Bảo Căn không bước vào ngay.
Thứ nhất là vì thuốc mê trong phòng vẫn chưa tan hết.
Thứ hai vì họ đã quen hành sự cẩn thận rồi, dù ninja bên này có lơ là đến đâu họ cũng không thể buông bỏ phòng bị được, biết đâu trong phòng điều khiển này còn có camera giám sát đang theo dõi thì sao.
Nhưng khả năng có camera giám sát trong căn phòng này rất thấp, nếu không tại sao hai người kia có thể vô tư ngủ mà không sợ gì hết chứ.
Nếu có người thường xuyên kiểm tra camera giám sát thì làm sao họ có thể ngủ yên bình như thế được.
Khi thuốc mê đã tan hết, Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch mới từ từ bước vào căn phòng, bắt đầu kiểm tra xung quanh, quả nhiên không có camera giám sát nào cả.
Lâm Bảo Căn bước đến bên bàn điều khiển bắt đầu thao tác.
Bảng điều khiển yêu cầu nhập dấu vân tay, thế nên Lâm Bảo Căn đã dùng dấu vân tay của một trong hai ninja đang ngủ say kia để mở khóa bảng điều khiển sau đó xâm nhập vào hệ thống giám sát.
Nhập vân tay sử dụng thông tin trắc sinh học như một loại mật khẩu, thực chất là một phương thức bảo mật kém an toàn nhất, việc phá giải mật khẩu đó rõ ràng còn đơn giản hơn mật khẩu số nhiều.
Nếu là mật khẩu số có lẽ phải tốn nhiều công sức hơn nữa để phá giải.
Sau khi mở các camera giám sát, Lâm Bảo Căn nhanh chóng kiểm tra các hình ảnh, mắt ông như dán vào màn hình của bảng điều khiển.
Vì không biết vị trí chính xác của từng camera, nên Lâm Bảo Căn chỉ còn cách xem từng khung một.
Sau một lúc bận rộn chuyển đổi màn hình liên tục, cuối cùng trên màn hình hiện ra một cửa hang.
Cửa hang bị chắn bởi một cánh cửa kim loại, trên tường kim loại có một khóa mật mã.
Lâm Bảo Căn cứ cảm giác nơi này như một cái bẫy để dụ dỗ người ta vào tròng, như thể muốn nói rằng có vật quý báu đang được cất giữ ở bên trong.
Tất nhiên trong lúc đó Lâm Trạch cũng không rảnh rỗi, cậu lục lọi xung quanh căn phòng để tìm xem có cơ quan hay ngăn bí mật nào được ẩn giấu không.
Lâm Bảo Căn lúc này điều chỉnh tiêu cự của camera quay về phía cửa hang, phóng to hình ảnh của khu vực đó.
Khi phóng to hình ảnh ấy, Lâm Bảo Căn phát hiện ra rằng cánh cửa kim loại hình như chỉ đang đóng hờ, có vẻ như đã bị ai đó mở ra.
Suy nghĩ một chút ai cũng biết chuyện này bình thường thôi, chắc là có người đang ở bên trong.
Còn tại sao lại đóng hờ như thế, chắc là để tiện cho lúc đi ra.
Cũng có nghĩa là người mới bên trong chỉ có ý định vào một lát rồi ra ngay.
Ông ngoại của Sayuki phong cách làm việc rất cổ hủ, nếu ông vào bên trong, chắc chắn sẽ không để cửa mở hờ như thế.
Lâm Bảo Căn hoài nghi nhanh chóng đổi sang camera khác, phát hiện ra có một camera quay về phía một con suối tự nhiên, trên phiến đá đặt một chiếc hộp bạch ngọc và bên trong chính là viên ngọc rồng quý giá.
Bản thân cũng đã sở hữu hai viên ngọc rồng rồi nên Lâm Bảo Căn cũng không còn xa lạ gì với nó nữa.
Nhìn thấy viên ngọc rồng, mắt Lâm Bảo Căn lập tức sáng rỡ, ngay lập tức phóng to hình ảnh của viên ngọc lên.
“Không sai, đó chính là ngọc rồng!”
Nhìn thấy viên ngọc rồng mà ông đã tìm kiếm bấy lâu nay đang nằm trên phiến đá, Lâm Bảo Căn vô cùng mừng rỡ.
Nếu có thể lấy được viên ngọc rồng này thì chuyến đi Nhật Bản đúng là không tốn công uổng sức rồi.
Dù biết ngọc rồng sắp sửa bị đánh cắp, nhưng hiện tại nó vẫn còn ở nơi này, và hai bố con họ còn có cơ hội lấy được nó.
Ngọc rồng sắp bị đánh cắp, và cánh cửa khép hờ…
Không ổn rồi!
Lâm Bảo Căn chợt nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức đổi màn hình, phát hiện ra có người vào trong hang.
Người kia bịt mặt kín mít, e không phải là người tốt lành ngay chính gì.
“Chắc chắn là tên trộm ngọc rồng, không được để hắn nẫng tay trên của
chúng ta.”
Lâm Bảo Căn vội vàng nói.
Tất nhiên bây giờ không thể báo cảnh sát hay thần xã Tengu rằng có người đột nhập vào hang động được.
Lâm Bảo Căn có một kế hoạch tuyệt vời hơn đó chính là mượn tay tên này cướp ngọc rồng, sau đó bọn họ sẽ cướp lại từ tay hắn.
Thông qua dữ liệu từ bảng điều khiển, Lâm Bảo Căn đã nắm được đại khái vị trí của các camera giám sát.
Lâm Bảo Căn bảo với Lâm Trạch không cần phải lục lọi căn phòng này nữa, bởi vì ngọc rồng chắc chắn không ở đây.
Ông bảo Lâm Trạch theo mình hướng về phía mục tiêu đã xác định.
Trên đường đi, Lâm Bảo Căn kể ngắn gọn tình hình sự việc mà ông đã nắm được cho Lâm Trạch.
Nghe đến đoạn có người đang thực hiện âm mưu đánh cắp ngọc rồng, Lâm Trạch cảm thấy thật may mắn vì họ đã phát hiện kịp thời, nếu không đã bị người khác nhanh chân hơn cướp mất.
Khi Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch chạy đến trước cửa hang, cánh cửa kim loại vẫn đang trong trạng thái khép hờ.
“Sao đây, giờ chúng ta có nên vào trong luôn không?”
Lâm Trạch hỏi ý kiến Lâm Bảo Căn.
“Tạm thời cứ ôm cây đợi thỏ thôi, bên trong hang có rất nhiều bẫy, nếu ngọc rồng đã bị đánh cắp thì chắc chắn người kia phải sống sót ra ngoài. Chúng ta cứ bình tĩnh mà đợi hắn chui đầu vào lưới thôi, cứ để hắn mang ngọc rồng ra cho chúng ta.”
Lâm Bảo Căn đưa ra ý kiến, Lâm Trạch cảm thấy vô cùng hợp lý nên không phản bác gì.
Không lâu sau bóng người màu đen bước ra, rón rén đóng cánh cửa kim loại lại.
Nhìn thấy dáng vẻ của người kia, Lâm Trạch cảm thấy hơi quen.
Đột nhiên Lâm Trạch nhanh chóng nhận ra, bởi vì trước đó người này đã để lại ấn tượng sâu sắc khiến cậu nhớ mãi.
Hóa ra là hắn!
Lúc này ba của Lâm Trạch đã lộ diện.
“Chúc buổi tối tốt lành nhá.”
Tự nhiên ở đâu nhảy ra một người chào buổi tối khiến hắn ta giật mình.
Khi nhìn thấy đó là Lâm Bảo Căn, người này đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn đôi chút.
“Không tốt lành chút nào hết, buổi tối mà không gặp ông mới gọi là tốt lành.”
Sau khi nghe giọng nói người kia, Lâm Trạch càng thêm chắc chắn về danh tính của hắn.
Trương Phi!
Mặc dù hắn đã bịt mặt, nhưng từ dáng vẻ quái gở cùng giọng nói quen thuộc kia thì không phải hắn chứ ai nữa.
Hồi còn ở Vịnh Xuân Đường, chính hắn là người giả trang thành sư phụ của cậu, trà trộn vào môn phái âm mưu đánh cắp ngọc rồng.
May mắn lúc đó hắn bị Lâm Trạch phát hiện, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được.