Việc ngọc rồng bị đánh cắp chắc chắn là tin xấu đối với hai ba con nhà Lâm Trạch.
Viên ngọc rồng được canh giữ nghiêm ngặt thế mà vẫn bị đánh mất, thần xã Tengu đúng thật là kém cỏi.
Ngọc rồng là bảo vật vô giá nếu không phải vậy thì việc thu thập nó đâu cần phải tốn nhiều công sức.
Hiện tại dù viên ngọc rồng không thuộc quyền sở hữu của họ nhưng Lâm Bảo Căn vẫn cảm thấy bực bội.
“Biết thế thì ra tay sớm hơn rồi.”
Lâm Bảo Căn nói với vẻ hối tiếc.
Bởi vì cứ giữ cái suy nghĩ “ra quân chắc chắn phải thành công” nên Lâm Bảo Căn luôn cẩn thận từng tí một, sợ làm đánh cỏ động rắn.
Không ngờ chính sự cẩn thận ấy đã dẫn đến sự việc ngọc rồng bị kẻ thứ ba nẫng tay trên.
“Bây giờ nói gì cũng vô ích thôi.”
Nói rồi Lâm Trạch cầm điện thoại xem giờ, bây giờ là 22 giờ 30 phút, ngày mai, rồi tới ngày kia là ngày thần xã Tengu trưng bày ngọc rồng.
“Ngày mai đi ngâm suối nướng nóng, ngày mốt bay về nước thôi.”
Lâm Trạch đưa ra ý kiến với ba cậu.
Bởi vì ngọc rồng cũng đã bị đánh cắp rồi, hai ba con cậu cũng không cần phải ở lại đây nữa.
“Bây giờ về nước không phải hơi sớm sao?”
Lâm Bảo Căn trả lời Lâm Trạch.
“Chẳng lẽ ba muốn lấy cái cớ tìm ngọc rồng để ở Nhật Bản chơi à?”
Lâm Trạch lờ mờ đoán.
Nếu thật sự là như vậy thì Lâm Trạch cũng không phản đối.
Là quốc gia có nền công nghiệp phát triển nhất nhì thế giới.
Nhật Bản luôn là đất nước mà Lâm Trạch yêu thích, nếu như nán lại đây lâu thêm vài ngày thì cậu cũng có nhiều nơi muốn đến.
Ví dụ như Akihabara hay những địa điểm mà otaku nhất định phải ghé khi tới Nhật Bản.
Đến tham quan những địa điểm lấy cảm hứng từ manga hay anime cũng nhất định phải đi.
Thậm chí vài ngày cũng không đủ để Lâm Trạch đi hết những chỗ đó.
Dù sao lúc về nước còn cả núi công việc phiền phức đang chờ giải quyết, chẳng thà ở Nhật Bản thư giãn ít hôm.
Chỉ là Lâm Trạch đã đoán sai, mục đích ở thêm của ba cậu không phải để đi vui chơi.
“Con nghĩ ba rảnh đến mức dành ra vài ngày để chơi ở đây à? Tất nhiên là không rồi. Chỉ là theo thông tin mà ba đã điều tra được, vài ngày trước ngọc rồng vẫn còn ở thần xã Tengu. Nếu như hành động sau hai ngày thì sẽ vụt mất ngọc rồng, vậy chúng ta thử đến sớm nẫng tay trên của họ được không?”
Lâm Bảo Căn đưa ra một ý kiến.
Lâm Trạch hiểu rõ ý định của Lâm Bảo Căn nhưng cậu lại lắc đầu nguầy nguậy.
Sau khi trải nghiệm tận mắt khu vực núi phía sau thần xã Tengu trùng trùng điệp điệp cạm bẫy, Lâm Trạch thật sự không muốn quay lại lần thứ hai.
“Nếu ngọc rồng đã bị đánh cắp rồi, thì chúng ta đến thần xã Tengu có ích gì nữa chứ?”
Lâm Trạch muốn thuyết phục ba từ bỏ ý định hoang đường này.
“Con nói cũng có lý, nhưng mà lỡ như bây giờ ngọc rồng vẫn chưa mất thì sao? Nếu như phòng thủ của thần xã Tengu đang lỏng lẻo như vậy, thì có lẽ hành động bây giờ khả năng thành công sẽ cao hơn.”
Lâm Bảo Căn cố khuyên nhủ Lâm Trạch.
“Quyết định như thế cũng hơi hấp tấp rồi.”
“Ba đã tốn bộn tiền đến đây rồi, ba sẽ không cam lòng rời khỏi đây mà không thu được kết quả gì.”
Thái độ của Lâm Bảo Trạch rất kiên quyết, Lâm Trạch đã cố thử khuyên nhủ vài lần nhưng ông vẫn cứng rắn kiên định với ý kiến của mình.
Ba cậu càng ngày càng kiên quyết, Lâm Trạch mắt thấy không thuyết phục nổi đành bất lực hành động cùng ông.
Đêm đã khuya, Lâm Trạch liếc mắt nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ 41 phút rồi.
Sau khi trang bị mặt nạ sẵn sàng, Lâm Trạch cùng ba cậu tiến về hướng thần xã Tengu.
Ba cậu thuộc kiểu người quyết đoán, một khi đã xác định thì sẽ hành động ngay lập tức.
“Nếu thật sự thánh vật ngọc rồng của thần xã Tengu bị đánh cắp, chúng ta cũng không thể để chuyến đi Nhật Bản này trở nên vô ích được. Ba biết là con thích Nhật Bản, nếu con muốn đến đâu thì cứ nói với ba, hai chúng ta sẽ cùng đi.”
Lâm Bảo Căn an ủi Lâm Trạch.
“Có phải lúc này con nên nói cảm ơn không?”
Lâm Trạch nói bằng giọng châm biếm.
“Không cần khách sáo.”
Lâm Bảo Căn bình tĩnh chấp nhận.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã tới phía sau núi của thần xã Tengu.
Bởi vì đây không phải là lần đầu Lâm Trạch tới đây, cậu đã nắm rõ một phần địa hình nơi này thế nên việc di chuyển cũng trở nên dễ dàng hơn đôi chút.
Trong lúc theo dõi ông ngoại của Sayuki, Lâm Trạch đã phát hiện ra một căn nhà ở phía sau núi.
Cũng chính ở bên ngoài căn nhà này, Lâm Trạch đã bị tấn công.
Sau khi thánh vật ngọc rồng bị đánh cắp, ông ngoại Sayuki đã tới đây ngay lập tức, theo phân tích của Lâm Bảo Căn, căn nhà này chắc chắn có liên quan đến nơi cất giữ ngọc rồng.
Có khả năng thánh vật ngọc rồng được cất giấu ở đâu đó trong căn nhà này.
Thế nên Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch tiếp cận gần căn nhà, dự trù vào bên trong để xem sao.
Lúc này đã là đêm khuya, ánh trăng le lói rọi qua kẽ lá dưới tán cây rậm rạp của khu rừng nguyên sinh.
Nếu có người đang ẩn nấp trong bóng tôi, thật khó để phát hiện ra.
Không vội tiếp cận căn nhà, Lâm Bảo Căn lôi từ trong túi ra một “thần khí” và đeo lên.
Máy cảm ứng nhiệt!
Vốn đã biết trước thần xã Tengu nuôi dưỡng một đám ninja thiện chiến, làm sao có thể lơ là không chuẩn bị gì chứ.
Dù những ninja này học có những kỹ thuật ẩn nấp tinh vi, hòa mình vào thiên nhiên, nhưng họ vẫn không thể chống lại được sức mạnh của khoa học.
Đối mặt với khả năng xuyên thấu của máy cảm ứng nhiệt, dù có hòa mình vào bóng tối cũng sẽ bị lộ.
Không biết thần xã Tengu nghĩ gì nữa, thời đại nào rồi mà còn bỏ một đống tiền bồi dưỡng đám ninja mà chỉ hữu dụng trong thời đại vũ khí lạnh.
Lâm Bảo Căn cẩn thận rà soát xung quanh, bắt đầu từng bước một cách thận trọng, nhưng không phát hiện ai cả.
Thế là hai ba con Lâm Trạch đã tiếp cận căn nhà thành công.
Nhìn từ khung cửa sổ vào căn nhà, bên trong là hệ thống camera quan sát đầy đủ tiện nghi, rõ ràng đây là phòng quản lý giám sát.
Có vẻ như cả đoạn đường từ chân núi lên tới đỉnh đều được giám sát từ đây.
Trong căn nhà có hai người đàn ông trưởng thành, nhìn trang phục của họ có vẻ đây là ninja của thần xã Tengu, bọn họ không hề phát hiện ra sự xuất hiện của ba con Lâm Trạch.
Do bình thường không có chuyện gì xảy ra nên họ có chút lơ là.
Có lẽ chính vì lí do này mà ngọc rồng đã bị đánh cắp.
Lâm Bảo Căn sử dụng một thiết bị trống giống như compa khoét một lỗ nhỏ trên cánh cửa gỗ, sau đó thổi thuốc mê vào bên trong.
Khiến cho hai người kia chìm vào giấc ngủ sâu hơn, dù có bị lay mạnh cũng không tỉnh.
Như thế hai ba con Lâm Trạch có thể thâm nhập vào căn phòng giám sát này làm tất cả mọi thứ mà không cần lo hai người kia sẽ tỉnh dậy bất chợt.