Lâm Trạch gặp lại ba mình Lâm Bảo Căn, cậu ngay lập tức kể cho ông về sự tình mình vừa trải qua.
“Nếu đã bị phát hiện rồi, thì rõ ràng điều tra tiếp cũng không có kết quả gì, chúng ta nên rút lui thôi.”
Lâm Bảo Căn nói với Lâm Trạch, sau đó cả hai cùng nhau rút lui.
Nhưng lúc này Lâm Bảo Căn dường như cảm nhận được nguy hiểm, lập tức đẩy Lâm Trạch ra, một mũi tên cắm vào vị trí cậu vừa đứng.
Một nhóm gồm năm người, ăn mặc đeo băng đô kỳ quái, trông cứ như đang cosplay ninja vậy.
Mũi tên vừa rồi là do kẻ cầm đầu nhóm này bắn ra.
“Lại xuất hiện rồi.”
Lâm Trạch phàn nàn.
“Biết ngay là có đồng bọn mà, không uổng công tôi theo dõi nãy giờ. Nếu bây giờ các người ngoan ngoãn nhận tội, tôi có thể đảm bảo sau này ngươi sẽ đỡ bị tra tấn hơn.”
Người cầm đầu cảnh báo Lâm Trạch.
Chắc chắn khuất phục là điều không thể, Lâm Trạch ngay lập tức chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để đối mặt với một trận chiến ác liệt.
Lâm Bảo Căn sau khi quan sát tình hình âm thầm đưa ra quyết định.
“Con đi trước đi, ba sẽ yểm hộ phía sau.”
Lâm Bảo Căn nói với Lâm Trạch.
Lâm Trạch có nghe nhầm không, người cha thường ngày đùn đẩy trách nhiệm cho cậu, nay lại nói rằng ông sẽ chặn đường địch để cậu rút lui.
Hôm nay mặt trời mọc đằng Đông à?
Dù Lâm Trạch cũng muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Lâm Bảo Căn cũng là ba mình.
“Con không thể để ba ở lại một mình được.”
Lâm Trạch giả vờ nói.
“Yên tâm đi, ba có thể trốn thoát được, nếu con ở lại đây thì ba sẽ không hành động được.”
“Vậy thì con đi trước nhé.”
Nếu ba cậu đã nói như thế thì Lâm Trạch cũng không lưỡng lự nữa.
Lâm Trạch dành trọn niềm tin vào ba cậu, quyết định rút lui, để lại Lâm Bảo Căn đối phó với kẻ địch.
Ba Lâm Trạch đã nói rằng ông sẽ thoát được nên cậu chọn cách tin tưởng ông.
Hơn nữa với kỹ năng hồi sinh của mình, trong trường hợp cần thiết Lâm Trạch có thể sửa chữa sai lầm, cũng vì điều đó mà cậu cảm thấy tự tin hơn đôi chút.
Lâm Trạch tính toán đầu tiên sẽ rút lui đến một nơi an toàn trước, nếu sau một tiếng đồng hồ không thể liên lạc được với ba, cậu sẽ xem xét lại tình hình mà hành động sau.
Lâm Trạch ngay lập tức không còn do dự, quay lưng đi theo con đường rút lui để lên kế hoạch từ trước.
“Muốn chạy à, không có cửa đâu.”
Đối phương muốn ngăn cản Lâm Trạch.
“Có tôi ở đây các người sẽ không đuổi kịp nó đâu.”
Lâm Bảo Căn thách thức đối phương đồng thời cầm chân chúng.
Rất nhanh Lâm Trạch đã chạy được hơn mười phút, nhưng vẫn không thấy ai bám theo sau.
Có thể thấy ba của Lâm Trạch đã thành công ngáng chân chúng.
Một đấu năm mà không thua, thực lực của ba cậu đúng là đáng nể thật.
Trước đây Lâm Trạch có lúc không vui vì ông luôn đùn đẩy những công việc khó khăn hơn cho mình.
Thế nhưng lần này ông lại chủ động ở lại để cản đường đối phương đã khiến Lâm Trạch có suy nghĩ khác về ông.
Quả nhiên không nên đánh giá thấp ba của cậu, có lẽ ông không có ý xấu như cậu từng nghĩ.
Nếu ba cậu đã sẵn sàng hy sinh để bảo vệ mình, để không làm phí hoài công sức của ông, Lâm Trạch nghĩ mình phải đảm bảo bản thân an toàn trước đã.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cậu vô tình giẫm phải thứ gì đó như lò xo, Lâm Trạch ngay lập tức dừng bước.
Khi chân đạp phải lò xo, điều đầu tiên mà Lâm Trạch nghĩ tới chính là công tắc kích hoạt cái bẫy nào đó.
Vì phải chạy trốn thật nhanh, thế nên Lâm Trạch không thể luôn duy trì tâm lý phòng bị.
Rừng nguyên sinh mặt đất rậm rạp khiến Lâm Trạch khó nhận ra đâu là bẫy đâu là đường đi.
Cứ cho là Lâm Trạch có thể để ý hết bẫy trên mặt đất nhưng cậu hoàn toàn không thể tránh được những thứ chôn dưới mặt đất.
Sau khi giẫm phải cơ chế Lâm Trạch không dám di chuyển lung tung, hình như đây không phải là hố bẫy nếu không cậu đã bị sụp xuống từ lâu rồi.
Lâm Trạch cẩn thận không hành động vội vàng mà đứng im tại chỗ quan sát cảnh vật xung quanh.
Lâm Trạch cảnh giác bốn hướng xung quanh ở đâu cũng có khả năng tấn công về phía cậu, cậu cẩn thận quan sát mọi động tĩnh xung quanh sẵn sàng ứng phó với bất kỳ mối nguy hiểm nào.
Nhưng vài giây đã trôi qua mà không có gì xảy ra, nếu như đây là kíp ngòi phát động bẫy thì lẽ ra bây giờ nó đã được kích hoạt rồi chứ.
Không có cái bẫy nào tấn công hết, chẳng lẽ thứ cậu giẫm phải là một loại thiết bị phát tín hiệu?
Nếu thì không nên ở lại nơi này lâu.
Lâm Trạch rút chân ra lập tức kiểm tra xem mình giẫm phải thứ gì.
Khi không còn trọng lực đè lên lò xo lập tức bật lại, đồng thời kích hoạt một vụ nổ hất tung Lâm Trạch lên không trung.
Lâm Trạch giống như con diều bị đứt dây, đâm vào thân cây rồi rơi xuống mặt đất.
Cơn đau dữ dội khiến Lâm Trạch cảm thấy choáng váng đầu óc, nhưng theo bản năng của vẫn thúc giục cậu chống tay gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất.
Tai Lâm Trạch bây giờ cứ lùng bùng âm thanh tiếng nổ, không còn nghe được gì khác nữa.
Nhưng không thể ngóc dậy nổi, phải mất một hồi lâu Lâm Trạch mới hồi phục lại, nhận ra tình hình hiện tại.
Cơ thể của cầu từ bụng trở xuống đều bị nổ tan tành.
Khi đưa tay sờ vào hai chân, cậu chỉ còn cảm giác cơ thịt bên trong đang chảy ra.
Lâm Trạch không chết ngay tại chỗ đã là phép màu thần kỳ rồi.
Lúc này Lâm Trạch mới hiểu cậu đã giẫm phải gì rồi.
Mìn nổ mảnh.
Quái quỷ gì vậy, sao lại chôn những thứ nguy hiểm như thế ở sau núi? Thần xã Tengu bị điên rồi à?
Trong giây phút cuối cùng Lâm Trạch thầm mắng, sau đó đôi mắt cậu tối sầm lại dần mất đi nhận thức.
Lâm Trạch bỗng dưng tỉnh lại lần nữa, cậu nhanh chóng nhìn xung quanh để xác định vị trí.
Với tình hình hiện tại, hình như cậu vẫn đang ở khu nhà nghỉ.
Bên ngoài là màn đêm dày đặc, Lâm Trạch bật dậy.
Bên cạnh là ba cậu - Lâm Bảo Căn đang ngủ say.
Dường như ông cảm nhận được bên cạnh có động tĩnh, ông liếc nhìn Lâm Trạch sau đó xoay người ngủ tiếp.
“Sao thế, lại gặp ác mộng à?”
Lâm Bảo Căn mệt mỏi hỏi Lâm Trạch.
“Không phải thế, con mới vừa dùng hồi sinh quay về đây.”
Lâm Trạch không hề giấu diếm mà kể cho ông nghe.
Nghe Lâm Trạch nói đến đây Lâm Bảo Căn đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo, ông biết việc Lâm Trạch sử dụng kỹ năng chứng tỏ một điều tương lai đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Nếu đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, thì phải hỏi cho thật rõ ràng.
Lâm Trạch cũng không có ý định giấu, lập tức kể vắn tắt những vấn đề cơ bản trước.
“Viên ngọc rồng ở thần xã Tengu bị đánh cắp.”
Lâm Trạch nói với Lâm Bảo Căn, sau đó bắt đầu kể hết toàn bộ diễn biến của sự việc.