Khu vực nơi thần xã Tengu tọa lạc, ngoài một số công trình rải rác thuộc thần xã Tengu, hầu hết các khu vực còn lại đều là rừng nguyên sinh chưa khai thác.
Trước đây cũng có một công ty xây dựng liên hệ thần xã Tengu, muốn tận dụng phong cảnh núi non hữu tình nơi đây để xây dựng một khu nghỉ dưỡng nhằm thu lợi nhuận.
Thế nhưng bên công ty này đã bị phía thần xã Tengu mắng té tát, chỉ trích họ vô lý xúc phạm đến thần linh.
Ở Nhật quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài tập đoàn xây dựng lớn, sau khi thái độ của thần xã Tengu được lan truyền, không ai tự tìm phiền phức bắt chuyện hợp tác nữa.
Vì khắp nơi đều là rừng nguyên sinh rậm rạp, đây là địa hình thuận lợi để Lâm Trạch và Lâm Bảo Căn xâm nhập.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lâm Trạch đặt chân tới nơi này, nhưng chỉ cần nhìn qua bản độ vệ tinh cậu có thể nắm được đại khái địa hình nơi này.
Ẩn nấp trong góc khuất theo dõi Sayuki, lần đầu tiên cậu được gặp ông ngoại Sayuki.
Sợ bị phát hiện nên Lâm Trạch không dám đứng quá gần, cậu chỉ ở xa xa dùng kính viễn vọng quan sát tình hình bên này.
Ông ngoại đang nói chuyện gì đó với Sayuki nhưng vì hiện tại khoảng cách quá xa nên cậu không thể nghe được họ đang nói chuyện gì.
Lúc này bên tai vang lên giọng nói của ba Lâm Trạch.
“Tình hình bên con thế nào rồi?”
“Việc theo dõi vẫn ổn, con gặp được ông ngoài của Sayuki rồi.”
Lâm Trạch hạ thấp giọng, trả lời ba cậu.
Để giảm khả năng bị phát hiện hai người phải chia nhau ra hành động.
Sau đó ông ngoại và Sayuki bắt đầu tách ra hành động, Lâm Trạch cũng báo tình hình này cho ba mình.
Lâm Bảo Căn dặn dò Lâm Trạch cứ theo dõi Sayuki, còn ông sẽ bám theo ông ngoại cô ta.
Lâm Trạch không đồng tình cậu cho rằng ba mình suy nghĩ đơn giản quá, cậu nhấn mạnh lại nhiệm vụ chính lần này là gì, sau đó giao cho ba cậu theo dõi Sayuki, còn mình sẽ theo đuôi ông ngoại cô ấy.
Lúc theo dõi ông ngoại Sayuki, Lâm Trạch vô cùng cẩn thận, dù biết có cây cối che chắn nhưng cậu vẫn để ý tới từng ngọn cây nhánh cỏ.
Ai biết đâu được trong rừng rậm có bẫy hay không chứ.
Hố bẫy bên dưới được lấp đầy thanh tre được chuốt nhọn, trên mặt thì phủ một lớp lá khô, nó gần như hòa vào cảnh vật xung quanh mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Nếu không cẩn thận dính bẫy, những thanh tre nhọn sẽ đâm xuyên qua người, lành ít dữ nhiều.
Những sợi thép mảnh căng giữa hai cây rất khó nhận ra, độ cao khoảng chừng đến cổ của một người đàn ông trưởng thành.
Nếu đi qua mà không để ý, cổ họng sẽ bị những sợi dây đó cứa đứt.
Trong khu rừng này Lâm Trạch phát hiện ra vài cái bẫy, mỗi lần thấy cái nào là cậu lại túa mồ hôi lạnh đến đó.
Nếu không cẩn thận dính bẫy hậu quả có thể mất mạng như chơi.
Thế nên mỗi khi phát hiện một cái bẫy, sợi dây cảnh giác trong lòng Lâm Trạch lại căng lên, không dám lơ là một phút giây nào.
Ông ngoại của Sayuki cứ đi mãi đi mãi, Lâm Trạch phát hiện ra ông ấy đến khu vực sườn núi phía sau, nơi đó có một căn nhà bê tông kiểu giống như nhà của thợ săn vậy.
Ở đây có một ninja của thần xã đang canh gác, ông ngoại Sayuki bước tới cho người đó hai bạt tai rồi tức giận đùng đùng bước vào căn nhà.
Nhìn thấy tình hình lúc này, Lâm Trạch bắt đầu tò mò thứ được giấu trong căn nhà đó.
Xung quanh không có dấu hiệu gì bất thường, Lâm Trạch quyết định tiến lại gần để quan sát thêm.
Sau khi tránh được một cái bẫy nữa, Lâm Trạch đã tiếp cận gần hơn với căn nhà kia.
Lâm Trạch đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm, lùi lại vài bước, ngay lập tức vài mũi phi tiêu cắm xuống đất chỗ cậu vừa đứng.
Theo hướng những mũi phi tiêu, Lâm Trạch nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ núp trên nhánh cây cổ thụ. nhìn cậu từ trên cao.
“Cậu có phải người tham gia vụ trộm lần này không?”
Người kia hỏi Lâm Trạch, nhưng khổ thay hắn ta nói tiếng Nhật nên cậu không hiểu gì hết.
“Có người phát hiện ra con rồi, tới yểm trợ con với.”
Sau khi nhỏ giọng thông báo với ba, Lâm Trạch lập tức quay người bỏ trốn.
Vì thông qua hệ thống định vị vệ tinh, Lâm Trạch biết Lâm Bảo Căn sẽ tìm được vị trí của cậu, nên cậu không cảm thấy lo lắng hai ba con lạc nhau.
Thấy Lâm Trạch không trả lời câu hỏi của mình mà chạy trốn, người đàn ông mặt nạ dường như đã xác định được mục tiêu của mình.
“Cậu không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần bắt cậu về thẩm vấn là ra thôi.”
Người đàn ông này di chuyển rất linh hoạt, hoàn toàn không khớp với thân hình đồ sộ của hắn ta, giống như một con khỉ nhịp nhàng nhảy nhót giữa những tán cây to.
Người đó di chuyển nhanh hơn Lâm Trạch nhiều, cuối cùng cậu cũng đã bị tóm.
Người kia không trực tiếp giết Lâm Trạch, chỉ là vung tay định đánh vào gáy khiến cậu ngất xỉu, vì mục đích của hắn ta là bắt sống cậu.
Lâm Trạch phản ứng nhanh nhạy, lập tức xoay người dùng hai tay để phòng thủ, chặn đứng cú đấm của đối phương.
Cú đấm của hắn tương đối nặng nề, vì cú đấm từ trên cao dồn hết toàn bộ trọng lượng của cơ thể nên lực đấm không thể đùa được.
Lâm Trạch cảm giác như tay mình sắp gãy làm đôi, cậu lùi lại vài bước nhưng vẫn không giảm bao nhiêu lực, cuối cùng chân bị mắc phải dây leo trên mặt đất mà ngã xuống.
Thấy Lâm Trạch thê thảm ngã xuống, người đàn ông khoái chí cười ha hả.
“Cậu bây giờ giống như con cá mắc lưới rồi.”
Nói xong người đàn ông rút ra một sợi dây thừng tiến đến bên cạnh Lâm Trạch.
Lâm Trạch xoa xoa đầu, có vẻ như không nhận ra được sự áp sát của đối phương.
Khi đối phương tiến lại gần, Lâm Trạch đột nhiên lôi ra một vật gì đó trông giống như chiếc bật lửa rồi ấn nút.
Một cây kim nhỏ đã được tẩm thuốc ngủ găm thẳng vào cổ người đàn ông, khiến hắn ta không kịp trở tay.
Để đảm bảo nhiệm vụ được thành công, Lâm Trạch cũng đã chuẩn bị một vài công cụ đặc biệt.
Lâm Trạch nhanh nhẹn lộn người ra phía sau, tránh được sợi dây thừng của đối phương.
“Ba-ka” (đồ ngu)
Câu tiếng Nhật này thì Lâm Trạch biết.
Thuốc mê có vẻ đã bắt đầu phát huy tác dụng, đây là loại thuốc mê đặc trị dành cho voi, Lâm Trạch cảm thấy bước chân của đối phương hơi lảo đảo.
Dù thế hắn vẫn cố gắng lao tới, Lâm Trạch không ngần ngại nắm lấy cổ tay, giữ chặt eo hắn.
Chỉ thấy Lâm Trạch nhẹ nhàng dùng hai tay khống chế đối phương.
Cứ như linh dương vậy.
Cả thân hình người đàn ông to lớn bị lật ngược lại, mặt úp lại ngã xuống đất.
Kết hợp với tác dụng của thuốc mê khiến đối phương dần lịm đi.
“Bên con có đánh nhau à?”
Giọng của Lâm Bảo Căn vang lên từ mic, hình như đã nghe thấy động tĩnh lớn bên phía Lâm Trạch.
“Vâng, nhưng mà con đã xử lý xong rồi, không có gì đáng lo hết.”
Lâm Trạch trả lời ông, sau đó âm thầm rút lui mà không nhận ra rằng còn có một cặp mắt khác đang dõi theo cậu.