Lâm Trạch nhận ra hiệu quả làm việc của ba cậu thật sự rất cao, sau khi xử lý xong vụ chiếc xe thuê, trong lúc trở về ông đã nhanh tay đặt vé máy bay về nước cho hai người.
Hơn thế vé máy được đặt là chuyến năm giờ ba mươi chiều cùng ngày hôm nay, làm việc thật sự rất nhanh gọn.
Nếu đã thế thì ở lại khu nhà nghỉ này cũng không để làm gì.
Ngay khi vừa về tới khi nhà nghỉ, Lâm Bảo Căn đã nhờ bà chủ gọi cho họ một chiếc taxi.
Sau khi thu dọn đồ đạc và thanh toán các loại hóa đơn thì xe taxi cũng đã đến.
Tuy taxi ở Nhật Bản rất đắt đỏ nhưng trong thời điểm nhạy cảm này tiết kiệm tiền không phải là cách hay.
Dùng phương tiện công cộng vừa mất thời gian mà còn vừa phát sinh các tình huống không lường trước được.
Khu này cách sân bay khá xa, phải mất hai tiếng đồng hồ ngồi xe mới tới nơi.
Nhìn con số khổng lồ trên bảng giá, Lâm Bảo Căn đau đớn gục ngã trong lòng, nói thật taxi ở Trung Quốc thân thiện với ví tiền người dùng hơn nhiều.
Sau khi thanh toán tiền xe xong, Lâm Trạch bước xuống duỗi thẳng người.
Nhìn chung chuyến đi Nhật Bản này không mấy thuận lợi.
Ở nơi này Lâm Trạch đã tình cờ gặp lại Sayuki và rồi còn phát hiện ra cô ấy là một miko.
Quan trọng nhất là việc thu thập ngọc rồng thất bại, bị cái tên Trương Phi kia nẫng tay trên.
Nhưng vẫn chưa thể biết được việc Trương Phi xuất hiện là tốt hay xấu, giống như câu người ta vẫn hay nói “tái ông thất mã, yên tri phi phúc” ấy, biết đâu đó lại là một cơ hội thì sao.
Lâm Trạch vẫn cảm thấy Trương Phi là người có bản lĩnh, viên ngọc rồng ở Vịnh Xuân Đường cũng suýt rơi vào tay hắn còn gì.
Thế nên Lâm Trạch có thể khẳng định trong tay hắn chắc chắn có nhiều hơn một viên ngọc rồng.
Viên ngọc rồng bị hớt tay trên kia có thể sẽ là mồi dụ giúp Lâm Trạch và ba cậu có thể thu lưới bắt gọn hết tất cả.
Theo lời ba cậu con mồi đã được dâng tới miệng Trương Phi rồi, chỉ còn chờ xem hắn có cắn câu hay không thôi.
So với việc tốn công chạy khắp thế giới để truy tìm ngọc rồng, thì việc nhàn nhã ngồi đợi Trương Phi mang tới vẫn tốt hơn nhiều.
Chuyện ngọc rồng tạm gác sang một bên, đầu Lâm Trạch lại bắt đầu thấy hơi nhức khi sắp trở về Trung Quốc.
Chẳng dễ dàng gì khi phải cân bằng giữa hai việc sống chung với Claudia và chịu sự tấn công dồn dập của Hân Diên.
Hơn nữa chuyện Tần Ca phát hiện ra mối quan hệ giữa Lâm Trạch và Claudia cũng sẽ trở thành mối đe dọa cho sự yên bình của cậu.
Claudia vẫn chưa hề biết sự tồn tại của Tần Ca, thế nên Lâm Trạch sẽ cố không để hai người này có cơ hội chạm mặt nhau.
Nghĩ đến việc trở về Trung Quốc còn hàng đống chuyện cần giải quyết vẫn đang đợi cậu, Lâm Trạch liền cảm thấy chán nản nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Trước đây Lâm Trạch chỉ xem Trương Phi là tên trộm bình thường, nếu sớm biết hắn là tên đại đạo có lẽ chỉ cần ôm cây đợi thỏ mà thôi, thậm chí còn không cần lặn lội tới Mỹ nữa.
Nếu không tới Mỹ thì Lâm Trạch cũng không có một vị hôn thê “đáng yêu” như Claudia rồi.
Đúng là sai lầm!
Ở đâu ra một vị hôn thê miễn phí như vậy chứ.
Đến được sân bay Lâm Trạch cảm thấy hơi thoải mái nên đã buông lỏng phòng bị.
Tất nhiên lý do quan trọng nhất là xung quanh cậu lúc này không có bóng dáng người phụ nữ nào.
Phía xa xa gần cửa vào sân bay xuất hiện vài tên mặc vest đen vẻ mặt hầm hố trông giống như người của băng đảng mafia Nhật Bản vậy.
Lâm Trạch đã sớm chú ý đến họ rồi, nhưng vì tất cả đều là đàn ông nên cậu cũng không lo.
Ở Nhật Bản các băng nhóm xã hội đen hay còn gọi
là yakuza được hợp pháp hóa một phần nào đó trong xã hội.
Một quốc gia tự xưng là phát triển như Nhật Bản ấy thế mà lại hợp pháp hóa các băng đảng mafia, đúng thật là làm người ta bất ngờ.
Lâm Bảo Căn cũng giống Lâm Trạch đã sớm chú ý tới đám người mặc đồ đen kia, thế nhưng khác với cậu ở chỗ ông nhanh chóng phát hiện ra điểm nguy hiểm bất thường, không ngờ lại nhanh như vậy.
Dù cần phải xác mình thân phận trước khi lên máy bay nhưng giờ phút này Lâm Bảo Căn vẫn đang mặc trang phục nữ giới lúc nãy.
Khi Lâm Bảo Căn bước xuống khỏi taxi, ông nhận ra một trong những người kia hình như đã chú ý tới ông.
Người trong băng đảng nhận ra Lâm Bảo Căn ngay lập tức thì thầm nói gì đó với những tên bên cạnh, sau đó đám côn đồ đột nhiên lao về phía Lâm Bảo Căn, trong khi đó có một tên vừa gọi điện thoại vừa báo cáo cho ai đó tình hình.
“Không ổn rồi.”
Lâm Bảo Căn thấp giọng nói.
Lâm Trạch cũng giống như Lâm Bảo Căn, cảnh giác rất cao.
Dù ban đầu Lâm Trạch không để ý tới đám người mặc đồ đen đó, nhưng nhận ra mục tiêu của chúng là ba mình, cậu lập tức nhận thức được tình hình nghiêm trọng bây giờ.
Lâm Trạch đâu phải kẻ ngốc, vừa nhìn là biết chúng nhắm tới ba cậu rồi.
Không biết chủ mưu lần này có phải là thần xã Tengu, hay là Trương Phi và tổ chức đằng sau hắn.
“Mau lên xe.”
Lâm Bảo Căn thúc giục Lâm Trạch, cả hai ba con cùng leo lên xe.
Tài xế taxi tóc đã bạc trắng áng chừng khoảng 65 tuổi.
Ở cái tuổi mà người ta đã về hưu rồi còn ông vẫn phải ra ngoài bươn chải.
Thấy Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch trở vào trong xe, ông hòa nhã hỏi:
“Hai vị khách này vẫn còn việc gì sao?”
Lâm Trạch vốn không biết tiếng Nhật nên mù mờ không hiểu ông đang hỏi gì, nhưng Lâm Bảo Căn thì biết.
“Lái xe đi, nhanh!”
Tài xế taxi liếc mắt nhìn gương chiếu hậu nhận ra có vài tên xã hội đen đang lao về phía xe của ông.
Ông cau mày quyết định giả vờ không nhìn thấy đám người kia, nhanh chóng khởi động xe.
Đám côn đồ kia cũng không phải dạng vừa, chúng nhanh chóng ghi lại biển số xe rồi thông báo với những tên khác.
“Có phải hai người đã gây chuyện gì không?”
Người tài xế hỏi Lâm Bảo Căn.
Lâm Bảo Căn không thể kể chuyện đêm qua cho tài xế được vì thế chỉ đành mỉm cười khổ sở thay cho câu trả lời.
Người tài xế cũng hiểu ý của Lâm Bảo Căn.
“Hai vị à thật sự tôi cũng không muốn dính vào rắc rối này, lúc nãy tôi giả vờ không thấy bọn chúng chở hai người chạy có thể đã đẩy bản thân vào tình huống nguy hiểm rồi. Thế nên tôi chỉ hai người đến khu vực thành phố thôi nhé, hai vị gọi xe khác giúp tôi.”
Tài xế taxi đưa ra lời đề nghị với bọn họ.
Dù sao mới gặp nhau nhưng đối phương lại sẵn lòng giúp đỡ họ đến đây, Lâm Bảo Căn thấy vậy là quá đủ rồi.
“Thật sự cảm ơn ông nhiều lắm.”
Lâm Bảo Căn cảm ơn người tài xế.
Thật ra nếu tài xế taxi không lên tiếng thì Lâm Bảo Căn cũng không có ý định ngồi ở chiếc xe này nữa.
Vì dù sao đám côn đồ kia cũng đã ghi lại biển số xe rồi, sau khi đến nơi an toàn ông sẽ nhanh chóng thay đổi phương tiện khác để trốn.
Cứ ngồi trên chiếc xe này thì chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này chứ.