Khi Công tước Sentoren quay về, từ xa công chúa Marianne xuất hiện với bộ váy màu vàng sáng trông vô cùng bắt mắt. Công tước đã rất ngạc nhiên khi biết tin Marianne muốn nói chuyện với mình.
"Công chúa muốn nói chuyện một mình với Công tước."
"Tại sao?"
"Tôi cũng không hiểu tại sao, nhưng cô ấy đã nói rằng đó là một vấn đề rất quan trọng."
Công tước Sentoren suy nghĩ vài giây trước khi gật đầu với cô hầu gái của Marianne.
“Theo ta”
Công tước Sentoren khẩn trương đi qua khu vườn tối.
Marianne thật sự muốn nổi giận khi cố gắng theo sau Công tước. Cô thậm chí đã dùng hết sức chạy theo nhưng đáp lại cô chỉ là bóng lưng đang dần biến mất của ngài Công tước.
"Tại sao anh ta lại đi nhanh như vậy chứ!" Cô cằn nhằn một mình trong sự bực bội.
Cô gần như tắt thở khi đuổi theo anh ta.
"Điên mất thôi, lần đầu tiên thấy một người cao mà vô dụng đến như vậy!" Công tước Sentoren có một chiều cao và đôi chân đáng ngưỡng mộ nhưng cũng không thể cứu vãn được khuôn mặt khó ưa và tính cách thô bạo của anh ta. Anh chẳng có nét gì giống như một quý ông lịch thiệp cả.
"Thật là một kẻ man rợ!"
Marianne không muốn kết hôn với Công tước Sentoren.
Trên thực tế, nếu cô kết hôn với Công tước Sentoren thì cô phát điên mà giết anh ta mất.
Anh ta đã cho cô quá đủ sự điên rồ và thịnh nộ rồi.
Marianne nắm chặt lấy chiếc váy của mình và tỏ ra bực bội với nó. Như hiểu được sự tức giận của cô, Công tước Sentoren dừng lại để đợi cô. Đôi mắt anh lạnh lùng và lãnh đạm.
"Công chúa Marianne, cô có chuyện gì cần thảo luận với tôi không?"
Marianne mở miệng, nhưng không nói nên lời trong giây lát khi cô cố gắng lấy lại nhịp thở. Cô ta tự nhủ rằng mình nên giả vờ lịch sự để thuyết phục Công tước hủy bỏ cuộc hôn nhân giữa hai người.
“Công tước Lionel, chúng ta có chuyện cần nói. Chúng ta đã đính hôn, phải không? ”
Công tước Sentoren nhướng mày, dồn toàn bộ sự chú ý vào cô ta.
"Cô đang nói về cái gì vậy?"
Marianne ghét thái độ lạnh lùng của anh ta.
"Không phải ở đây."
“Vậy hãy chỉ đường cho tôi.” Lionel ngẩng đầu ra hiệu về phía Marianne.
Tất nhiên, chỉ đơn cử việc này thôi đã khiến Marianne cảm thấy phát điên rồi.
Lionel dường như không muốn quỳ gối trước cô ta, anh ta thiếu sự tôn trọng mà bất cứ ai cũng phải thể hiện với cô.
"Đi đường này." Lần đầu tiên, Marianne đã cố gắng giữ cho cơn giận dữ của mình không bùng phát. Nhưng sự giận dữ ấy vẫn hiện rõ trong lời nói của cô ấy.
Gặp mặt trực tiếp với người đàn ông này luôn là điều khó khăn, chẳng khác nào nói chuyện với tượng đá. Cô muốn thoát khỏi anh ta càng sớm càng tốt.
Marianne bước nhanh.
Anh bước theo, với sự ngẫu hứng và điềm đạm. Điều này cũng khiến Công chúa tức giận.
Một khu vườn tối hiện ra trước mắt, lính canh luôn canh gác ở hai bên đường vào khu rừng trông vô cùng trang nghiêm. Marianne dừng lại trước lối vào khu vườn. Cô nhận ra đám người hầu của mình đang nấp trong bụi cây quanh đây. Bóng tối bao phủ hết lối đi, chỉ còn lại lờ mờ hình dáng cây cối. Tiếng ồn duy nhất là tiếng châu chấu kêu, khoảng không gian cứ thế trở lên trầm lặng. Họ cũng không nói với nhau điều gì, cứ thể im lặng giữa những suy nghĩ của riêng mình.
Marianne quay lại và bắt gặp ánh mắt của Lionel.
"Tôi có điều muốn nói, Lionel."
"Tiếp tục đi." Lionel tự hào cúi đầu một cách đầy kiêu hãnh, như thể cho phép cô ta được phép nói chuyện.
Marianne gần như bốc khói.
Cô ghét nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo của anh, nhưng đột nhiên trong khoảnh khắc đó cô lại cười rạng rỡ như một thiên thần.
"Anh có muốn kết hôn với tôi không, Công tước Sentoren?"
Lông mày của Lionel nhíu lại. "Nhà vua mong muốn điều đó."
Marianne quyết định tỏ ra tử tế hơn một chút và nói với giọng dịu dàng và ít đòi hỏi hơn. "Lionel."
“………”
"Anh sẽ làm theo lệnh của cha ta chứ?"
“………”
Khi Công tước Sentoren giữ im lặng, Marianne nhanh chóng trở nên mất kiên nhẫn.
"Tôi không biết Công tước nghĩ gì về tôi, nhưng tôi không thể kết hôn với anh."
" Tại sao vậy?"
Đã đến lúc cô thể hiện khả năng diễn xuất tuyệt vời của mình.
Khi Công tước Sentoren hỏi điều này, Marianne đã hét lên với vẻ tuyệt vọng giả tạo, "Lionel, tôi đã yêu một người khác."
"Công chúa Marianne muốn kết hôn với anh ta không?"
"Dĩ nhiên."
"Vậy thì hãy cưới anh ta đi."
Đôi mắt của Marianne mở to. Vẻ mặt của cô ấy dịu xuống ngay lập tức và cố gắng nén sự ngạc nhiên của mình. Trên thực tế, cô ta đã quá hạnh phúc để che giấu nét mặt của mình, và một tia vui sướng lướt qua mắt cô ta.
"Vậy thì, cuộc hôn nhân thì sao?"
“Công chúa Marianne có thể tự mình xử lý việc đó. Công chúa phải tự chịu trách nhiệm về hành động của mình ”.
Vào lúc đó, câu trả lời cay đắng của Lionel khiến tâm trí Marianne gần như quay cuồng và cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh.
"Gì? Anh có bị điên không, Lionel? ”
“Tôi không muốn bị hoàng gia buộc trả tiền cấp dưỡng” Anh lạnh lùng nhìn cô “Vậy tại sao cô cho rằng tôi lại mất trí chứ? Công chúa Marianne muốn phá bỏ hôn ước, vì vậy cô nên là người tuyên bố nó bị vô hiệu và thuyết phục cha mẹ cô về điều đó.”
Marianne bất ngờ trước những phản bác của Lionel, nhưng cô không thể phản bác lời nói của anh.
“Lionel, kết thúc chuyện này đi. Anh không hiểu sao? Hãy hủy hôn đi! ”
Lionel nhíu mày.
“Việc đính hôn là mệnh lệnh của hoàng gia, tôi không thể can thiệp vào nó. Cha của cô là người khăng khăng muốn cuộc hôn nhân này diễn ra.”
Không phải tôi, anh ta ngầm ám chỉ.
"Nhưng…"
"Nếu cô muốn phá bỏ hôn ước của chúng ta, cũng chẳng sao cả nhưng cô phải nhanh lên."
“Tôi vẫn còn quá trẻ! Họ sẽ không nghe tôi nói! "
Marianne hét lên, nhưng Lionel đáp lại mà không mảy may thay đổi biểu cảm, "Tôi không phản đối cuộc hôn nhân này như Công chúa Marianne."
"Gì? Ý anh là như thế nào?"
“Công chúa Marianne còn quá trẻ. Đối với tôi, việc hôn sự cũng chỉ là lấy vợ mà thôi.”
"Anh...anh vừa nói gì ?!"
Marianne tức giận đến mức hét vào mặt anh ta.
“Làm thế nào tôi có thể yêu cầu hủy bỏ hôn ước được, tôi không thể để phẩm giá của mình bị phá hủy như vậy? Đó là những gì anh phải làm! ”
"Tôi không thể yêu cầu hủy bỏ hôn ước với cô trước theo cách thô thiển như vậy được, phải không?"
“Vậy thì kiếm cớ phá bỏ hôn ước! Chỉ cần nói rằng anh có một đứa con ngoài giá thú hoặc một người tình khác là được thôi! ”
"Điều đó sẽ không có ích gì cả."
Marianne thật sự đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Cô nhận ra nói với hắn cũng chỉ như nước đổ đầu vịt thôi.
Tuy nhiên, những lời của Công tước không phải là không đúng. Không có gì bảo đảm rằng nhà vua sẽ phá bỏ hôn ước của họ ngay cả khi Công tước Sentoren đưa ra lý do là người yêu giấu mặt hoặc đứa con ngoài giá thú. Nhà vua cũng có vô số những người con và người tình ngoài giá thú.
Nghe những lời anh nói, Marianne vô cùng tức giận. "Tôi thà chết chứ không kết hôn với một người đàn ông máu lạnh như anh!"
"Làm theo ý cô đi."
“Cái… anh… Cái gì ?! Gừuuu! ” Marianne la hét, nhưng chẳng có ích gì trước sự lạnh lùng của người đàn ông kia. Những người hầu gái của Marianne chạy đến để giúp cô ta đứng dậy.
"C...Công chúa!"
"Xin người hãy bình tĩnh!"
Lionel vẫn bất động ở vị trí của mình trên lối đi lát đá ngay cả sau khi những người hầu gái của Marianne biến mất.
Quay trở lại phòng tiệc để gánh chịu tất cả những ánh mắt thiêu đốt đang đổ dồn về phía mình là vô cùng khó chịu.
Ngoài ra, có một lý do khác khiến anh ấy chưa thể rời đi...
Một bóng đen đáng ngờ đã theo dõi anh ta trong nhiều giờ. Một kẻ theo đuôi, người đã làm anh ta khó chịu.
Khẽ quay gót trước lối vào khu vườn mê cung, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không tràn ngập bóng.
“Ngươi, cô gái kia. Đừng trốn nữa. Xuất hiện đi."
Trước đó, Riv đã âm thầm theo đuôi hai người khi Công chúa Marianne đi theo Công tước Sentoren bên ngoài sảnh tiệc.
Bóng tối là một vỏ bọc tốt, nhưng rất khó để không phát ra bất kỳ âm thanh nào, vì vậy cô đã tháo giày để tránh bị phát hiện. Ẩn mình an toàn dưới bóng cây, Riv theo dõi sát sao Công chúa Marianne và Công tước Sentoren.
Những người hầu gái của công chúa đã rải rác khắp nơi, vì vậy cô ấy không thể đến gần họ hoặc di chuyển đến một vị trí thuận lợi hơn.
Cô quyết định duy trì khoảng cách và theo dõi tình hình từ xa.
Marianne có vẻ vẫn tức giận, tiếng thét thật chói tai. Cuộc trò chuyện của họ có vẻ như sẽ rất ngắn, nhưng cô ấy vẫn la hét ngay ca khi anh ta chẳng nói thêm gì nữa.
Riv trở nên lo lắng hơn khi thời gian trôi qua.
"Mình nghĩ rằng mình đã nghe cô ta đề cập đến việc"’hủy bỏ’."
Marianne, giọng nói của cô ta dần lớn hơn khi cơn giận dữ của cô ta bùng lên, đột nhiên cô ta loạng choạng nghiêng qua một bên và gần như ngã nhào. Ngay cả sau khi những người hầu gái đã giúp đỡ, Công tước Sentoren vẫn chẳng động đậy lấy một ngón tay.
'Mình nên làm gì bây giờ?'
Cô nghĩ kỹ về cách tiếp cận Công tước Sentoren.
Ngay sau đó, giọng nói của Công tước Sentoren lạnh lùng vang lên bên tai cô.
“Ngươi, cô gái kia. Đừng trốn nữa. Xuất hiện đi." Toàn bộ cơ thể của Riv run lên.
Riv tuyệt vọng trước những lựa chọn của mình. Lựa chọn duy nhất mà cô có lúc này là gặp trực tiếp Công tước Sentoren.
Cô bối rối, tâm trí cô giờ đây trống rỗng.
Cô nên cư xử như thế nào? Cô nên nói gì với anh ta? Những câu hỏi cứ dồn dập trong tâm trí khiến cô không biết phải làm sao
Đầu óc cô dần trở lên mơ hồ.
Công tước Sentoren luôn có một sát khí khiến người khác sợ hãi, ngay cả khi ở khoảng cách rất xa. Bất chấp quyết tâm thay đổi số phận của mình, giọng nói của anh cũng khiến cô rùng mình và lưỡng lự.
Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai, nhưng lời nói thì vô cùng sắc bén và ánh mắt thì vô cảm.
Công tước Sentoren được mọi người gọi là công tước máu lạnh vì lý do này, bởi vì anh ta tỏ ra lạnh lùng, bất cần và không thể nào thể hiện bản thân một cách đúng mực.
Có thể hiểu tại sao Marianne lại từ chối người đàn ông này một cách tuyệt vọng như vậy.
"Ta nghĩ lời nói của ta đã quá rõ ràng rồi, nếu cô tiếp tục lần trốn thì mọi chuyện sẽ không vui vẻ đâu."
Riv nhăn mặt trước giọng điệu sắc lẹm của Công tước Sentoren.
"Mình thực sự bị bắt sao?"
Thật khó cho cô ấy để tin rằng Công tước đã phát hiện ra sự hiện diện của cô.
Riv đã trốn cách anh ta một khoảng khá xa, đủ xa để cô gần như không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ bất chấp tiếng hét lớn của công chúa. Nhưng cô chưa kịp nhận ra thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người đen kịt, đường nét sắc sảo được ánh trăng chiếu rọi. Khi Riv nhìn lên, Công tước Sentoren đã trên đỉnh đầu cô.
Đôi mắt rực lửa của anh ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, cơ thể cô run lên không thể kiểm soát được khi phải đối mặt với sự điên rồ của anh ta.
“Đừng sợ!” Cô ấy tự động viên mình.
Riv đứng dậy, che giấu sự run rẩy của mình bằng cách vòng tay quanh mình.
Đó là sự thông suốt cuối cùng của cô có được vào lúc này.
Nhưng có một vấn đề khác.
"Tại sao người đàn ông này lại cao như vậy.”
Riv cảm thấy bối rối khi đứng trước mặt anh.
Cô ấy cao bằng hoặc thậm chí cao hơn rất nhiều người đàn ông. Thông thường, những người đàn ông mới là những kẻ ngạc nhiên khi họ đối mặt với Riv.
Ngược lại, Công tước Sentoren không hề có dấu hiệu ngạc nhiên, chứ chưa nói đến sự ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy.
Anh ấy thậm chí còn cao hơn hẳn cô ấy.
Khuôn mặt trông có vẻ thô ráp của Công tước Sentoren khiến Riv nhìn chằm chằm, chắc hẳn
anh ta đã trải qua một quá khứ tàn bạo, và đôi mắt màu hổ phách trở lên tức giận.
Trước sự dò xét, Riv cảm thấy khó thở, cơ thể cô run rẩy đến mức mất kiểm soát.
“Mình sợ.”