Riv chần chừ, cô nghi ngờ vào đôi tai của mình.
"Cởi đồ ra ư?"
“Ừ , đó là cách duy nhất tôi có thể lấy số đo của cô. Xét cho cùng thì cô cần một bộ váy. "
"Chà, đó hẳn là một sự thật."
Anna thản nhiên nhấn mạnh: “Có lẽ cô sẽ dễ gây chú ý hơn nếu cô mặc một chiếc váy không phù hợp với bản thân”.
Riv hít thở sâu. Cô cần chuẩn bị tâm lý để đối mặt với con người thật của mình.
Đã hơn năm năm kể từ khi cô ấy thực sự nhìn thấy bản thân mình ra sao.
“Xin cô cho tôi vài phút.”
Riv khóa tất cả các cửa ra vào, đảm bảo cửa sổ được kéo rèm, bật đèn và giữ chặt lấy chiếc váy khổng lồ của cô.
Cô cởi nó ra một cách chậm rãi. Vì nó quá cồng kềnh nên cô không thể cởi nó ra quá nhanh.
Anna tròn mắt khi Riv cởi bỏ quần áo cô mặc thành nhiều lớp dưới chiếc váy.
Riv bước ra khỏi lớp vỏ đen khổng lồ của ‘Cô Katana’ và ngập ngừng hỏi Anna, "Tôi có nên cởi nhiều hơn không?"
“R-Riv, cô đang mặc cái gì vậy? Cô vẫn còn quá nhiều lớp đồ sao? "
Anna sốc không nói nên lời.
“Riv, cô đang mặc bao nhiêu lớp vậy? Cởi bỏ hết chúng ra ngay bây giờ đi nào ”.
Quần áo của Riv chất thành đống dưới đất thành một ngọn núi nhỏ.
Anna thậm chí còn kinh ngạc hơn bao giờ hết khi Riv được giải phóng hoàn toàn khỏi các lớp trang phục mà trước đây đã nhấn chìm hình dáng thật của cô.
"Riv, cái quái gì thế này?"
Riv,
thoát khỏi đống quần áo đó, cô có một khung xương lớn, nhưng cơ thể của cô không hề thừa cân. Dẫu rằng, cô ấy không thể được gọi là hoàn hảo, tuy nhiên, cơ thể cô ấy mảnh dẻ.
Riv không thể nào tăng cân khi cô liên tục kéo lê theo một đống quần áo nặng nề.
“Điều này – là sự thật,” Riv lẩm bẩm, từ chối giải thích thêm. "Tôi từng là hầu gái của Nữ hoàng Selina."
Những người hầu gái của Nữ hoàng Selina thường bị gọi là những tên hề do cách trang điểm kỳ quái nổi tiếng của họ. Nữ hoàng đã ra lệnh như vậy vì nhà vua đã chọn lấy một trong những người hầu gái xinh đẹp của bà trở thành người tình của mình.
“Vì vậy, đó là lý do tại sao à.” Riv cố gắng mỉm cười, mặc dù thay vào đó nó giống như là nhăn nhó hơn.
"Từ bao cô đã phải chịu đựng điều này?"
"Tôi nghĩ đó là từ khi tôi bước chân vào cung điện này."
Chuyện xảy ra đã lâu đến nỗi Riv thậm chí còn không thể nhớ rõ.
"Vậy thì đã bao giờ cô mặc thứ gì đó vừa phù hợp với mình chưa?"
"Tôi không biết nữa."
Riv chưa bao giờ mặc quần áo phù hợp với mình ngay cả trước khi vào cung điện, vì vậy cô không biết mình nên mặc quần áo cỡ nào.
“Tôi chưa bao giờ mặc quần áo may sẵn, vì vậy tôi không biết liệu có bộ nào hợp với tôi hay không”.
"Tôi biết.”
Anna thở dài thêm vài lần nữa khi cô ấy đo kích thước của Riv. “Tại sao vòng eo của cô lại nhỏ như vậy? Đây có phải là một trò lừa đảo không đấy? "
Riv nở một nụ cười hiền.
Hai ngày sau, Philip II tổ chức một cuộc thi săn bắn gần Cung điện Ailte.
Nhiều hoàng tử, công tước và quý tộc đều tụ họp lại với nhau. Trong số đó có cả Công tước Sentoren.
Riv quan sát họ từ đằng xa. Trong số những người đàn ông tham dự, người đàn ông cao, tóc sáng màu có vẻ là Công tước Sentoren. Cô ấy không thể nhìn rõ biểu cảm nét mặt của Công tước Sentoren vì cô đang nhìn trộm họ từ một khoảng cách khá xa.
Nhà vua và nhóm đi săn của ông ta đã không trở lại cho đến buổi chiều hôm đó.
"Ahahaha, đó là một cuộc đi săn thành công."
Philip II đã rất hài lòng và cười điệu cười lớn, vang lên.
Với sự giúp đỡ của các hiệp sĩ và Công tước Sentoren, nhà vua đã thành công trong việc săn bắn ở các trò chơi khác nhau, bao gồm cáo đỏ, lợn rừng và các loài động vật khác.
"Với tốc độ này, ta sẽ diệt sạch đám thú trong rừng."
"Kỹ năng săn bắn của ngài rất xuất sắc." Thuộc hạ của ông ta đã không tiếc lời xu nịnh ông ta.
Với tâm trạng hào hứng, nhà vua trao thưởng cho các quý tộc và những người hầu của bọn họ có tham gia vào cuộc đi săn. Một bữa tiệc tối lớn diễn ra, và phòng tiệc lớn đã được sử dụng. Các gia đình hoàng gia và quý tộc ăn mặc lộng lẫy tụ tập thành từng nhóm, trong tiếng ồn ào của những cuộc tán gẫu tràn ngập khắp căn phòng.
Những món ăn hấp dẫn từ các đầu bếp hoàng gia đã được đưa lên không ngừng và những ly rượu vang tuyệt hảo được đem ra phục vụ. Chiến lợi phẩm của nhà vua cũng được phục vụ như một phần của ẩm thực hảo hạng.
"Hôm nay là một ngày rất may mắn." Philip II nhìn chằm chằm vào Công tước Sentoren, người thanh niên cao ráo có mái tóc ánh lên màu bạch kim đang ngồi bên phải ông.
Vẻ mặt của Công tước Sentoren rất lạnh lùng, nhưng nhà vua có vẻ chẳng để tâm đến điều đó, ông đã quen với tính cách lạnh lùng của anh ta.
“Lionel de Sentoren, chàng rể của ta, đã giúp ta trong chuyến đi săn hôm nay. Ta thậm chí còn bắt được một con cáo xinh đẹp nhờ hắn ta ấy. ”.
Nhà vua cũng không quên kể lại câu chuyện của mình, phóng đại một cách quá đáng chiến công của bản thân trong cuộc đi săn bằng những động tác khua tay múa chân thô thiển.
“Với sự giúp đỡ của Công tước Sentoren, ta đã đạt được thành công khi săn được tới ba con lợn rừng.”
"Thật tuyệt vời, Bệ hạ!"
Các quý tộc đã tung hô nhiệt liệt để ca ngợi chiến tích của nhà vua. Một số người nâng ly chúc mừng.
Sau khi Công tước Sentoren giết chết con lợn rừng mẹ, nhà vua đã ra tay với ba con nhỏ của nó, bọn chúng bị những người hầu của ông dẫn dụ, nhưng nó không phải là chiến công to lớn lắm, chắc chắn không đến mức mà nhà vua nói đến nó theo một cách ngạo mạn như vậy.
Philip II tiếp tục ba hoa về kỹ năng săn bắn của mình. “Ta thậm chí đã bắn trúng một con chim đang bay lượn trên bầu trời. Những con chó săn của ta đã ăn một nửa con chim ”.
Hàng loạt những tràng cười tán dương vang lên ở khắp mọi nơi, với những vị khách nghe không sót một chữ của ông ta hoặc ít nhất là giả vờ như vậy.
"Tính cả những con chim đó, ngài đã hạ được gần mười con thú."
"Không hổ là bệ hạ, thực sự đáng kinh ngạc."
Giữa những tiếng hoan hô và khen ngợi của mọi người, nhà vua cảm thấy lúng túng, mặc dù ông ta đã ra sức khoe khoang trước đó.
“Tất cả là nhờ Công tước Sentoren và những người bạn của ta. Họ đã khiến cho cuộc chơi đến đúng tầm của ta. Ta đã không còn đủ sức để đuổi theo tất cả các con mồi.”
Đức vua, ở độ tuổi trung niên, trở nên đầy bụng sau khi ăn xong, đến nỗi thậm chí ông khó mà có thể trèo lên yên ngựa.
Nhìn nhà vua, Công tước Sentoren bình tĩnh nhận xét "Bệ hạ quả là một tay thiện xạ lão luyện."
“Aha, ta là một tay thiện xạ. Ahahaha! ”
Philip II lại mỉm cười và khen ngợi Công tước Sentoren, hài lòng về lời khen của anh ta. “Công tước Sentoren, chúng ta sẽ sớm trở thành một gia đình, vì vậy ngươi có thể thư giãn và thoải mái với ta. Ta sẽ cố gắng đi săn thường xuyên hơn từ bây giờ. ”
Nhà vua quay lại và nói lớn với một giọng gần như gào lên với tất cả những vị khách đang chờ phần còn lại của bài phát biểu.
“Để cuộc đi săn thành công! Tất cả chúng ta hãy tận hưởng bữa tiệc tối nay! ”
Chỉ sau khi bữa tiệc trôi qua, nhà vua mới nhận ra rằng Công tước Sentoren và con gái của ông, Công chúa Marianne, không hề giao tiếp bằng mắt chứ đừng nói đến việc chào hỏi nhau.
Nhà vua khiển trách Công chúa Marianne, người trông như một nàng tiên khoác trên mình một bộ y phục màu vàng.
"Marianne, tại sao con không nói chuyện với vị hôn phu của mình?" Mọi con mắt trong phòng đều hướng về quan sát Công tước Sentoren và Công chúa Marianne.
“Thưa phụ hoàng, con ghét những kẻ man rợ.” Marianne trả lời.
Từ 'man rợ' khiến cả phòng tiệc trở nên lạnh lẽo, và sự im lặng đè nén hệt như những tấm chăn nặng dập tắt một ngọn nến. Biểu cảm của nhà vua vặn vẹo và méo mó một cách xấu xí.
Ban đầu, Công tước Sentoren và Marianne có một mối quan hệ không mấy tốt đẹp.
Công tước là một người lầm lì, vô cảm với khuôn mặt lạnh nhạt.
Mọi chuyện còn tệ hơn thế vì anh ta vốn sinh ra để trở thành một người chiến binh. Anh ta không nói những điều thân thiện và không biết cách mỉm cười mà không mang theo vẻ đáng sợ. Marianne ghê tởm mọi thứ về anh ta.
Nhà vua đã sai khi nghĩ rằng thời gian sẽ cải thiện mối quan hệ giữa hai người.
Nhà vua cảnh cáo con gái của mình, "Marianne, điều đó rất bất lịch sự đấy."
Sự im lặng lạnh ngắt khiến bầu không khí trở nên khó xử khi nhà vua nhìn con gái và con gái thì tránh ánh mắt của ông. Các quý tộc nói vài lời cố gắng vớt vát lại bầu không khí để nó có thể trở nên thân thiện.
“Không, có lẽ cô ấy chỉ diễn đạt có chút nhầm lẫn thôi và có ý nói rằng Công tước thực sự giỏi săn bắn.”
“Kỹ năng săn bắn của Công tước Sentoren mạnh một cách dã man. Ahaha.”
Bầu không khí càng trở nên khó xử, nhà vua và hoàng hậu đều khẽ thở dài. Đối với nhà vua, Marianne là một người con gái quý giá mà ông không thể chịu đựng được khi thấy nàng đau buồn và bất hạnh.
Cô con gái nhỏ xinh như thiên thần của ông.
Kết đôi Marianne với một công tước trẻ tuổi có nguồn gốc xuất chúng và giàu có là lựa chọn tốt nhất trong suy nghĩ của nhà vua.
Nhưng ông không lường trước được rằng đây sẽ là kết quả. Nhà vua lại thở dài và những nếp nhăn lại thêm hằn sâu hơn khi ông cau mày.
"Marianne, ta muốn con xin lỗi vị hôn phu của mình." Nhà vua nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ta, nhưng Marianne kiên quyết không nghe.
Nữ hoàng Selina khẩn trương chen vào. "Bệ hạ, thật khó xử cho Marianne khi gặp vị hôn phu của mình trong lúc như thế này."
"Ta hiểu rồi."
Các quý tộc đã bày tỏ lòng tôn kính đối với Nhà vua và Công chúa Marianne, và rồi bầu không khí ấm lên một cách dễ chịu khi cuộc trò chuyện bắt đầu quay lại nhịp vốn có. Chỉ có Công tước Sentoren lạc lõng một mình giữa đám đông người trong bữa tiệc như váng dầu trên đỉnh nước.
"Cái vẻ bề ngoài chết tiệt gì thế này?"
Marianne ghét bỏ trang phục của Công tước Sentoren.
Các quý tộc trong bữa tiệc đều đội những bộ tóc giả màu trắng mới nhất và phủ phấn trắng lên mặt, nó khiến họ trông như tượng sáp. Họ mặc những chiếc áo choàng được ủi hoàn hảo không có nếp nhăn.
Ngược lại, Công tước Sentoren không đội tóc giả chứ đừng nói đến trang điểm.
Mái tóc bạch kim của anh ta được cắt ngắn với những lọn tóc lỉa chỉa, và anh ta mặc một chiếc áo choàng nhàu nhĩ. Khi anh quay đầu lại, vết sẹo trên má trái của anh hiện rõ.
Vẻ nam tính, bờ vai rộng, cơ bắp rắn chắc, đôi mắt sắc sảo và vết sẹo của anh nổi bật giữa những quý tộc ăn mặc lộng lẫy trong bữa tiệc.
Mọi thứ về Công tước, Marianne đều ghét.
Tại sao anh ta lại phải làm vị hôn phu của cô? Tại sao chứ?
Bất cứ ai cố gắng bắt chuyện với anh ta cũng phải bặm chặt môi khi đối mặt với vết sẹo và đôi mắt dữ tợn của anh ta.
"Nhìn đi, mọi người đều sợ hãi Công tước."
Marianne đã nhân cơ hội để phàn nàn với những người giúp việc của mình.
"Sự hiện diện của hắn ta ở đây thật khó chịu."
Không quan tâm đến tâm trạng của Marianne, bữa tiệc được tiếp tục.
Rượu và thức ăn xa xỉ liên tục được phục vụ khi những nhạc công biểu diễn các bản nhạc và điệu múa.
Một số người tham gia cuộc đi săn đã dành tặng nhiều bài hát cho nhà vua để ca ngợi thành công của ông trong ngày hôm nay.
Cuối cùng, Hầu tước Carasta đã hát tác phẩm opera đặc biệt của mình, một bản Aria tinh tế, đầy nổi tiếng.
Công tước Sentoren đang quan sát bữa tiệc xung quanh mình một cách thờ ơ, anh rời khỏi bữa tiệc để hít thở không khí trong lành.
Không có nhiều điều khiến anh ta quan tâm.
Người giúp việc của Marianne nhanh chóng nhận thấy sự vắng mặt của Công tước, đã thông báo cho cô ta về điều đó.
Đây là cơ hội cho Marianne, người đã hy vọng có cơ hội nói chuyện riêng với Công tước Sentoren. Tuy nhiên, anh ta bước đi quá nhanh khiến cô không thể bắt kịp.
"Ngay bây giờ, hãy giữ lấy Công tước Sentoren!"
"Vâng, thưa công chúa." Người hầu gái của Marianne bám lấy anh ta qua các dãy hành lang đại sảnh.
Công tước Sentoren băng qua vườn hoàng gia mà không hề có ý định dừng lại khi nghe thấy tiếng bước chân chạy gấp gáp theo sau mình.
"Chờ đã, thưa Công tước Sentoren!" Khi nghe được tước hiệu của mình, Công tước thờ ơ quay lại nhìn người hầu gái đã đuổi theo anh ta qua cung điện và đang thở hổn hển.
"Ngươi có cần gì không?"
Công Tước Sentoren vô cùng ghét những cuộc trò chuyện vô nghĩa. Anh không chỉ thấy chúng phiền phức mà còn rất lãng phí thời gian.
“Thưa ngài, Công chúa Marianne muốn nói chuyện với ngài.” Cô hầu gái thở hổn hển.
Giọng của Công tước Sentoren trở nên nghiêm túc, mặc dù đôi lông mày hơi nhíu lại hiện rõ sự bực bội, khó chịu. "Có chuyện gì với Công chúa Marianne sao?"