Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Tống Nhất Viện nhíu mày, lùi lại mấy bước, “Có chuyện cứ nói.”
“Mời em ăn cơm.”
“Không được.”
“Ngay cả làm bạn bè cũng không được nữa sao?”
Tống Nhất Viện thật sự muốn bóp chết anh ta, “Anh xem lại cách mời của anh đi.”
Thẩm Phong Bách buông tay, “Anh gặp Vũ Nghị trong một bữa tiệc thương mại. Anh ta dẫn theo một người phụ nữ, người đó không phải em.”
Tống Nhất Viện hỏi: “Chuyện của tôi cần anh lo chắc?”
“Anh cầm tinh con chó, được chưa?”
Tống Nhất Viện im lặng.
“Gâu.” Thẩm Phong Bách bình tĩnh ung dung, “Gâu gâu.”
“Khi nào?”
“Bốn ngày trước.”
Tống Nhất Viện nhìn như không có việc gì, phất tay, “Được rồi, tôi biết rồi.” Cô định đi.
“Này, ăn cơm.” Thẩm Phong Bách đứng phía sau cô gọi với.
Tống Nhất Viện nhíu mày, “Đã nói không ăn rồi.”
Thẩm Phong Bách uất ức đi theo sau cô: “Anh đợi em một tiếng rưỡi.”
“Tôi không bắt anh đợi.”
“Anh biết. Anh tự nguyện.” Thẩm Phong Bách đáp, “Thế nên đi ăn cơm nhé? Nói chuyện phiếm, ôn chuyện cũ, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau rồi.”
Tống Nhất Viện bực mình, trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện Vũ Nghị đi ra ngoài ăn cơm với người phụ nữ khác nên có phần tức giận, “Không ăn không ăn không ăn, Thẩm Phong Bách, anh tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi.”
Phía sau không có tiếng động.
Tống Nhất Viện quay đầu lại, Thẩm Phong Bách nhắm mắt đi theo cô.
“Anh làm gì vậy?”
“Đi theo em mà.”
“Đi theo tôi làm gì?”
“Hóng mát đấy.”
Tống Nhất Viện cạn lời. Một thời gian dài ở bên người đàn ông có thói quen nói chuyện vụng về như Vũ Nghị, giờ đột nhiên bị Thẩm Phong Bách gài bẫy, bỗng chốc cô không kịp phản ứng.
Thẩm Phong Bách bước đến bên cạnh cô, khẽ kéo cô, “Đi vào trong đi, xe cộ nhiều.”
Tống Nhất Viện yên lặng đi lên phía trước.
“Em ở cạnh anh ta không thấy chán à?”
Tống Nhất Viện không trả lời.
“Ngay từ đầu anh tưởng hai người chỉ chơi đùa thôi.” Thẩm Phong Bách không định gây gổ, “Nhưng phản ứng của anh ta ở sân bay lại không giống vậy.”
“Hơn nữa hình như anh ta biết anh. Em từng nói với anh ta à?”
Thẩm Phong Bách nói suốt quãng đường, Tống Nhất Viện đi tới chỗ gọi xe.
Tống Nhất Viện không trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh ta nhưng Thẩm Phong Bách giống như đã biết tất cả đáp án, anh ta tiễn cô lên xe, nhìn cô: “For you, a thousand times over.” ()
() Dịch nghĩa: Vì em, cả ngàn lần rồi. Đây là câu nói được trích từ cuốn sách The Kite Runner (Người đua diều) của tác giả Khaled Hosseini
Tống Nhất Viện cụp mắt.
Cô về tới khách sạn, Vũ Nghị vẫn chưa về. Cả người cực kỳ mệt mỏi, Tống Nhất Viện thả mình trong bồn tắm.
Cô nghĩ đến chuyện của mình và Vũ Nghị.
Quả thật, có lẽ Vũ Nghị có chút thích cô, tuy không nhiều lời, cũng không thích nói chuyện nhưng Tống Nhất Viện có thể cảm nhận được. Biểu cảm của một người đàn ông khi nhìn cô gái mình thích, Tống Nhất Viện đã chứng kiến rất nhiều, điều này sẽ không sai.
Nhưng có lẽ cũng chỉ mới thích thôi. Cô không cảm nhận được chút xíu dục vọng tìm tòi nghiên cứu nào với quá khứ của cô từ anh, anh cũng chưa bao giờ hỏi cô “Vì sao?”, tất cả của cô, anh đều nhẹ nhàng chấp nhận toàn bộ. Nếu anh có một chút dục vọng muốn hiểu rõ cô thì biểu hiện của anh không thể điềm tĩnh như thế.
Thích cô nhưng không có ý định hiểu rõ cô.
Thật ra như vậy cũng rất tốt, chút thích đó đủ để thời điểm ân ái có thể hôn môi, hằng ngày ở chung có thể gần gũi nhau, lúc hứng lên còn có thể ra ngoài ăn bữa cơm và xem một bộ phim. Sinh hoạt với nhau, đôi bên độc lập.
Lúc này Vũ Nghị đã về.
Nhưng mà….
Chuyện anh dẫn người phụ nữ khác đi tham dự tiệc thương mại bỗng lướt qua đầu.
Có phải trời sinh đàn ông chỉ còn thiếu thước đo “so sánh mức độ khi ở chung với con gái” không?
Tống Nhất Viện mặc quần áo bước ra ngoài, Vũ Nghị đang thay đồ ở nhà. Cơ bắp cánh tay cân xứng dễ nhìn, không biết từ khi nào cơ bụng đã biến thành tám múi, gợi cảm muốn chết đi được.
Tống Nhất Viện vô cảm đi lướt qua anh, bĩu môi rồi hừ một tiếng, dám ra ngoài đi chơi với người phụ nữ khác cơ đấy.
Tống Nhất Viện ngồi xuống bên giường, thở phì phò tức giận: “Sấy tóc cho em.”
Vũ Nghị đi tới, Tống Nhất Viện dựa đầu vào cơ bụng anh, không động đậy.
Vũ Nghị cứ thế sấy tóc cho cô.
Mái tóc Tống Nhất Viện dài và suôn mượt, mềm mại trơn bóng, hơi ẩm ướt, có mùi hương tươi mát của dầu gội. Động tác Vũ Nghị rất nhẹ, có phần vụng về, tần suất rung của máy sấy không đều, Tống Nhất Viện nghe rất khó chịu. Bàn tay to của người đàn ông thật cẩn thận xuyên qua tóc cô, nâng niu từng sợi tóc như bảo bối dễ vỡ, tiếng máy sấy vù vù vang lên.
Tống Nhất Viện ra sức ngửi mùi trên người Vũ Nghị, không có hương thơm gì đặc biệt, thậm chí không có mùi hương nào cả, nhưng không biết từ khi nào, Tống Nhất Viện có thói quen lúc ở bên Vũ Nghị, cô sẽ theo bản năng ngửi ngửi hít hít, giống như có thể ngửi được mùi hương độc đáo trên làn da anh. Mùi hương đấy không hình dung được nhưng Tống Nhất Viện biết nó tồn tại, mỗi lần cô và Vũ Nghị ở bên nhau đều có thể cảm giác được.
Trán hơi đau, lại đúng lúc Vũ Nghị sấy khô một bên tóc, Tống Nhất Viện động đậy đầu, sườn mặt dán vào anh.
Vũ Nghị nhìn đỉnh đầu cô.
Vợ lại đang làm nũng rồi.
Người đàn ông mấp máy môi, trong lòng tê dại. Vì sao lại đáng yêu thế này?
Vũ Nghị sấy xong, tiếng máy sấy dừng lại, Tống Nhất Viện hỏi: “Anh đi xã giao với người phụ nữ khác à?”
Vũ Nghị: “?”
“Mấy hôm trước, có buổi tiệc gặp gỡ gì đấy.”
Vũ Nghị nhớ ra, vô cùng thẳng thắn đáp: “Anh hỏi em có đi không, em nói em không đi.”
Tống Nhất Viện: “Khi nào?”
“Giữa trưa ngày hôm đó.”
Tống Nhất Viện nghĩ một lúc mới nhớ ra, cô phẫn nộ: “Anh không nói rõ ràng gì cả, lại không nhấn mạnh việc phải dẫn theo bạn gái, em cứ tưởng đó chỉ là một bữa tiệc có cũng được không có cũng không sao.”
Vũ Nghị không thể phản bác.
Tống Nhất Viện “hừ” một tiếng: “Anh có biết anh là người có vợ rồi không? Anh để những người đó nghĩ thế nào?”
Vũ Nghị cúi đầu không nói lời nào.
Tống Nhất Viện tức giận: “Anh cắm sừng em.”
Vũ Nghị lập tức căng thẳng, đôi môi mấp máy, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Anh không hề. Cô ấy kết hôn rồi.”
Tống Nhất Viện vẫn không vui: “Vậy anh không biết nói chuyện tử tế với em à? Cũng không phải em không đi được!”
“Lần sau sẽ không như thế đâu.”
Tống Nhất Viện hừ mạnh: “Ngủ!”
Nghiêng đầu thấy ngoài cửa sổ trời vẫn còn sáng, cô khựng lại rồi bò lên giường, chui vào chăn.
Tâm trạng Vũ Nghị rất kích động, giờ phút này anh rất muốn lao xuống dưới chạy hai vòng. Cô ghen sao?
Nhìn đống chăn cuộn tròn một vòng, làm sao bây giờ?
Tên ngốc to con đứng một lúc lâu. Di động Tống Nhất Viện vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
“Alo?”
“Số điện thoại mới của anh, lưu lại đi.”
“Không lưu.”
Đừng nói đàn ông không có giác quan thứ sáu, giác quan thứ bảy của bọn họ còn mạnh hơn trực giác của phụ nữ nhiều, gần như ngay lập tức, Vũ Nghị biết cuộc gọi này là của Thẩm Phong Bách.
Tống Nhất Viện ngồi dậy, cực kỳ bất đắc dĩ nói, “Tôi muốn đi ngủ.”
Cô vừa ngước lên thì thấy Vũ Nghị với vẻ mặt vô cảm nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện thay đổi.
“Ừ.”
“Được.”
Thẩm Phong Bách ở đầu bên kia điện thoại không hiểu gì, “Em nói gì cơ?”
“Bây giờ à?” Tống Nhất Viện nhướng mày, giả vờ xuống giường.
Ngay lúc cô đi ngang qua Vũ Nghị, một tay người đàn ông ôm lấy cô, tay còn lại tắt điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng muốn đóng băng: “Không được đi.”
“Anh có thể ra ngoài đi chơi với người phụ nữ khác mà còn không cho em đi à?”
“Anh không hề.”
“Hừ.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Ngay dưới cái nhìn của Tống Nhất Viện, Vũ Nghị kéo dãy số xa lạ kia vào danh sách đen, anh thả điện thoại sang một bên, ôm chặt lấy cô: “Không được gặp anh ta.”
Tống Nhất Viện: “Ồ.” Trong lòng thì đang nở hoa.
“Không được gặp anh ta.”
“Không được gặp anh ta.”
Tống Nhất Viện nghĩ đến lời của Thẩm Phong Bách, cô nói: “Hình như anh không cảm thấy khó hiểu.”
“Cái gì?”
“Thẩm Phong Bách.”
“Anh không muốn biết.”
Đúng rồi. Tống Nhất Viện cười, “Vậy thôi.”
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, trời dần dần tối lại.
Cảnh đêm ở thành phố Y rất đẹp, Tống Nhất Viện hỏi anh: “Ra ngoài đi dạo nhé?”
Vũ Nghị nhìn vẻ mặt Tống Nhất Viện, biết cô muốn đi ra ngoài, anh đáp, “Được.”
Hai người một trước một sau đi bên bờ sông, gió đêm phe phẩy, người đi đường ồn ào nhộn nhịp, ngọn đèn thuyền lập lòe trên sông, quang cảnh rực rỡ, bầu trời đêm xanh thẳm như biển.
Cuộc sống bất giác đã trở thành dáng vẻ này.
Đã từng vào buổi chiều nào đó, thầy, Trân Châu, Dương Hâm, Gia Cát và cô theo thường lệ uống trà trong quán, khi thảo luận về cái đẹp mà con gái thích, ông cụ Đỗ đã cười tủm tỉm, nói một câu làm Tống Nhất Viện nhớ đến bây giờ: “Nếu Paris Rome bị hủy diệt, cái đẹp của mấy cô gái trẻ như các em sẽ thiếu mất một tầng.” Lúc tốt nghiệp đại học, cô đã gửi tin nhắn cho thầy Đỗ: “Paris Rome mãi mãi trường tồn.” Tương lai rực rỡ, chói lọi lóa mắt.
Cho đến hiện tại, Paris Rome không còn tồn tại nữa, cái đẹp vẫn còn đấy, chỉ là không còn cao như vậy.
Vũ Nghị đi sau cô, Tống Nhất Viện đang nghĩ đến điều gì đó. Gương mặt cô gái nhỏ nhuốm sự cô đơn lặng lẽ. Anh từng thấy rất nhiều vẻ mặt của cô, đây là lúc cô đẹp nhất. Giống như cô và thế giới này chung một nhịp thở, lại giống như cô và thế giới này không hòa hợp nhau. Trong lòng cô có một khoảng trời riêng, có một không hai. Nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi.
Nhưng dường như lần đầu tiên anh cảm giác được, một Tống Nhất Viện đẹp như vậy lại khiến anh cảm thấy đau lòng.
Tống Nhất Viện quay đầu, “Phía trước là đại học Y, đi vào xem nhé?”
“Ừ.”
Hai người vào khuôn viên trường học, vẫn là một trước một sau. Vườn trường rất yên tĩnh, ngọn đèn u ám, bóng cây trải dài, có tiếng côn trùng kêu vang.
Từng nhành cây, từng ngọn cỏ, tất cả đều là hồi ức. Từng căn phòng, từng tòa nhà đều đong đầy tình cảm biệt ly. Tống Nhất Viện hít một hơi thật sâu, cảm giác máu đang cuộn trào.
Vũ Nghị lẳng lặng đi phía sau cô.
Hai người cứ thế đi đến thư viện, Tống Nhất Viện ngẩng đầu quan sát, ánh mắt lưu luyến.
Từng ký ức đau đớn khiến trái tim cô tê dại.
Có lẽ cô cảm thấy mình đã có thể đối mặt nên lựa chọn một lần nữa đến thành phố Y, nhưng giờ phút này đứng ở nơi đây, Tống Nhất Viện lại sâu sắc cảm nhận được sự bất lực. Cô không thể.
Đến lúc đôi mắt ngấn lệ, cô lơ đãng nhìn sang bên cạnh, khi thấy Vũ Nghị đứng ở đó thì chợt ngẩn người.
Gần như cùng lúc cô quay sang, Vũ Nghị nhanh chóng thay đổi biểu cảm, cất giọng bình tĩnh: “Sao thế?”
Tống Nhất Viện biết là giả, vừa rồi anh không như vậy. Dáng vẻ ngắm cô vừa nãy của anh giống như bằng lòng dâng cả sinh mệnh chỉ vì một giọt nước mắt của cô vậy.
Hai người nhìn nhau.
Tống Nhất Viện hỏi: “Em khóc có xấu không?”
“Không xấu.”
“Chúng ta thử hiểu nhau một chút nhé, được không anh?”
Vũ Nghị khựng lại.
“Được không?”
“… Được.”