Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Ngày hôm sau, ba người Tống Nhất Viện, Vũ Nghị và Thẩm Phong Bách ăn cơm với nhau.
Hai người không bắt tay, không nói chuyện, mỗi người ngồi một bên.
Dáng vẻ nghiêm mặt lạnh lùng của Vũ Nghị vẫn rất đáng sợ, khuôn mặt cương nghị đầy khí phách, ánh mắt sắc bén, có loại khí thế của người trên cao.
Thẩm Phong Bách thì như công tử nhẹ nhàng, khóe miệng luôn mang ý cười, đôi mắt đào hoa trời sinh đã đa tình, vừa nhìn đã cảm thấy là quỷ phong lưu.
Một mình Tống Nhất Viện là con gái ngồi ở giữa hai người, sóng ngầm của hai người đàn ông bên cạnh bắt đầu nổi lên, người bưng thức ăn lên bước vào cũng không nhịn được liếc mắt tò mò mấy lần.
Tống Nhất Viện ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, một lần nữa giới thiệu đôi bên.
“Đây là bạn tốt thời đại học của em, Thẩm Phong Bách.”
“Đây là chồng tôi, Vũ Nghị.”
Tim Vũ Nghị đập nhanh hơn một chút.
Thẩm Phong Bách bĩu môi: “Ánh mắt không ra sao cả.”
Tống Nhất Viện nhìn anh ta.
Thẩm Phong Bách giơ tay đầu hàng.
Một bữa cơm ăn trong sự im lặng. Cơm nước xong, Tống Nhất Viện đi trang điểm lại, trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông.
Thẩm Phong Bách nhìn chằm chằm vào anh, anh ta mở miệng trước: “Tống Nhất Viện tùy ý lấy chồng, còn anh tùy tiện cưới vợ à?”
Vũ Nghị cũng không trả lời anh ta.
“Tôi mặc kệ vì sao anh cưới cô ấy, có thể ly hôn không?”
Vũ Nghị nặng nề trả lời: “Không có khả năng.”
“Cô ấy không phải chim hoàng yến.” Thẩm Phong Bách rất bình tĩnh, “Cái lồng sắt mà anh tạo ra sẽ hủy hoại cô ấy.”
“Tôi không chế tạo lồng sắt cho cô ấy.” Ánh mắt Vũ Nghị trở nên sâu thẳm, “Tôi sẽ để cô ấy sở hữu nó. Lúc cô ấy muốn làm chim hoàng yến, tôi sẽ dành lồng sắt cho cô ấy, lúc cô ấy muốn làm chim ưng, tôi sẽ tặng cô ấy vách núi cao. Bầu trời mãi mãi là của cô ấy, tôi xây dựng cho cô ấy một mái nhà.”
Rất lâu sau Thẩm Phong Bách không lên tiếng.
Vũ Nghị nhìn anh ta, “Tôi biết anh cảm thấy tôi không xứng với cô ấy. Anh hiểu cô ấy hơn tôi. Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là hiểu mà thôi, anh không thể ở bên cô ấy, ngoài mặt không muốn cản trở cô ấy, thực tế là anh không có dũng khí lớn đến mức dám kết duyên với một người phụ nữ mà trong lòng họ chứa núi cao biển rộng. Đàn ông đều hi vọng người phụ nữ như chim nhỏ nép vào người, còn mình thì vĩ đại. Bây giờ Tống Nhất Viện đã thay đổi, cô ấy bình yên với hiện tại, cuộc sống ràng buộc bởi những điều vụn vặt thì anh lại cảm thấy mình có thể trở thành chúa cứu thế của cô ấy sao? Anh cứu cô ấy của hiện tại còn sau này thì như thế nào? Khi cô ấy lại là một Tống Nhất Viện kiêu ngạo tùy ý, sải rộng cánh bay cao, anh sẽ tiếp tục ở bên cô ấy ư? Không phải anh muốn cứu cô ấy, anh chỉ muốn làm anh hùng, còn cô ấy chẳng qua chỉ là một thành tựu.”
Sắc mặt Thẩm Phong Bách thay đổi
“Tôi nói chuyện thẳng thắn, anh đừng để ý.” Vũ Nghị nói, “Đàn ông hiểu đàn ông.”
“Vậy còn anh?” Trước giờ Thẩm Phong Bách chưa từng nghĩ tới việc đây có lẽ là suy nghĩ thật lòng trong nội tâm của mình, bị người ta nói toạc ra, nhất thời anh ta không chịu nổi, “Anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đến cả anh hùng cũng không phải.”
“Tôi không làm anh hùng của cô ấy.” Vũ Nghị đáp, “Tôi đứng phía sau cô ấy, vĩnh viễn không buông tay.” Anh dừng lại một lúc rồi tiếp tục, “Các anh đều cảm thấy Tống Nhất Viện phải như thế nào phải ra làm sao, không được như vậy thì sẽ rất có lỗi với tài năng văn chương của cô ấy. Còn tôi cảm thấy cô ấy như thế nào cũng tốt, chỉ cần trong lòng cô ấy thoải mái, khỏe mạnh vui vẻ là được.”
Trong phòng nhất thời rơi vào im lặng.
Cuối cùng, Thẩm Phong Bách nhún vai: “Anh thắng rồi.”
Tống Nhất Viện không biết làm gì mà chưa trở lại.
Hai người đàn ông không nói gì, một lát sau Thẩm Phong Bách lên tiếng: “Anh cũng chẳng phải dạng người im lìm!”
Vũ Nghị liếc anh ta, không nói gì.
“Vừa nãy nói một câu rồi lại một câu, tài ăn nói còn giỏi hơn cả Tống Nhất Viện.”
Vũ Nghị vẫn không nói gì.
Thẩm Phong Bách buồn cười: “Anh bị đa nhân cách à?”
Vũ Nghị nhíu mày: “Nhàm chán.”
Thẩm Phong Bách suy nghĩ, “Chúng ta tâm sự về Viện Viện đi.”
Vũ Nghị nhìn anh ta: “Đừng gọi cô ấy là “Viện Viện”.”
Thẩm Phong Bách cười: “Quan hệ của tôi và cô ấy rất tốt, gọi là “Viện Viện” thì có gì mà không thể? Nếu anh cũng muốn thì cứ gọi, quản người khác gọi hay không à?”
Vũ Nghị kinh ngạc.
Thẩm Phong Bách nhìn dáng vẻ của anh, giống như hiểu ra gì đấy, anh ta cười to: “Với tôi, anh nói rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, tình sâu như biển, nhưng Tống Nhất Viện không biết thì có ích gì chứ? Ngay cả xưng hô cũng không dám gọi mà còn nói cho cô ấy một mái nhà!”
Vũ Nghị lạnh mặt. Lúc này điện thoại vang lên.
Màn hình hiển thị tên Tống Nhất Viện.
“Sao thế?”
“…”
“Em ở đâu?” Giọng Vũ Nghị căng thẳng.
“… Nhà vệ sinh.” Hình như Tống Nhất Viện hơi xấu hổ, “Anh mua giúp em cái đó nhé.”
Cúp điện thoại, tai Vũ Nghị đỏ lên.
“Giải tán thôi.” Nói xong anh bước đi, “Thanh toán.”
Thẩm Phong Bách, “?” Vợ chồng hai người làm cái quái gì thế?
Vũ Nghị đi ra ngoài tìm siêu thị, theo lời Tống Nhất Viện đi đến trước kệ hàng.
mm? Hãng XX?
Hãng XX tìm được rồi, mm trông như thế nào nhỉ? Nhìn qua thì cũng có khác nhau lắm đâu?
Một người đàn ông cao m đứng trước kệ hàng màu sắc sặc sỡ, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Nhân viên hướng dẫn đứng cách đó không xa nhìn anh, không dám tùy tiện tiến lên.
Vũ Nghị nhìn về phía cô ấy.
“Thưa, thưa anh, anh muốn chọn băng vệ sinh ạ?”
Vũ Nghị nghiêm mặt: “Phải.”
“Anh đã chọn được nhãn hiệu chưa ạ?”
“Cái này.” Vũ Nghị chỉ vào.
“Muốn dùng ban ngày hay ban đêm ạ?”
Vũ Nghị: “Vợ tôi dùng.”
Nhân viên hướng dẫn: “???” Chứ chẳng lẽ anh dùng?
“Tôi muốn loại mm.”
Nhân viên mỉm cười, lấy một cái trên kệ hàng, “Đây là mm ạ."
Vũ Nghị nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Vũ Nghị xoay người rời đi.
“Cảm ơn đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau lại tới.”
Lúc Tống Nhất Viện từ nhà vệ sinh đi ra, về cơ bản Vũ Nghị đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Tống Nhất Viện xấu hổ: “Hôm nay ra ngoài đổi túi nên em quên mang theo.” Chủ yếu là vì kinh nguyệt đến trước hai ngày.
“Ừ.”
“Thẩm Phong Bách đi rồi à?”
“Ừ.”
“Các anh nói chuyện gì thế?”
“Không nói gì cả.”
“Thẩm Phong Bách nói gì?”
“Không có gì.”
Tống Nhất Viện tức giận, “Đã nói tìm hiểu nhau cơ mà? Anh vẫn cứ nói chuyện kiểu vậy à?”
Vũ Nghị có phần không biết làm sao.
Tống Nhất Viện nhìn anh: “Không nói gì?”
Vũ Nghị không trả lời.
Tống Nhất Viện tức giận: “Anh nói chuyện thêm với em đi chứ.”
“Nói gì?”
“Gì cũng được.”
Vũ Nghị suy nghĩ một lúc lâu: “Không có gì để nói cả.”
Tống Nhất Viện tức điên.
Lên xe, Tống Nhất Viện đã bình tĩnh hơn, cô nhận ra hai người thật sự không có gì để nói cả. Cô hoàn toàn không biết gì về Vũ Nghị, Vũ Nghi không hề hiểu gì về cô. Tam quan, hành động, ngôn ngữ, biểu cảm của mỗi người đều đã được hình thành từ trước. Khi bỗng nhiên gặp được nhau cũng chỉ có thể tâm sự cảnh vật hiện có vào giờ phút này, ví dụ như: “Trăng tròn thật đấy!”, “Thời tiết đẹp quá!”, “Mùi vị không tệ!”. Người trưởng thành đã qua cái tuổi thích khoe khoang hay bộc trực thẳng thắn, sẽ không dễ dàng mở lời về quá khứ. Không phải vì người đó đề phòng với người trước mặt mà là chính bản thân họ không thể nói rõ ràng những chuyện đã qua. Tất cả những điều muốn cho tình yêu biết đều rất tinh tế.
Vũ Nghị lại không có tài ăn nói.
Tống Nhất Viện lên tiếng: “Chúng ta viết thư cho nhau đi.”
“Một tuần trao đổi một lần.”
Vũ Nghị cũng không từ chối Tống Nhất Viện, “Được.”
Trở lại khách sạn, Tống Nhất Viện đau bụng vì giữa trưa uống nước ép trái cây lạnh, cô nằm trên giường, vừa bứt rứt lại không có tí sức lực nào.
Vũ Nghị làm việc ở phòng bên cạnh, có tiếng gõ bàn phím rất nhỏ.
Không bao lâu sau, Tống Nhất Viện đứng dậy đi tìm anh. Vũ Nghị định gọi video để họp, thấy cô uể oải tựa vào cửa, sắc mặt mệt mỏi thì nhíu mày: “Sao vậy?”
Các nhân viên cấp cao đã mở camera ra, trong video là sườn mặt của Vũ Nghị, đường nét sâu xa, đường cong mạnh mẽ lạnh lùng, không biết đang nói chuyện với ai.
Mọi người im lặng như gà.
Tống Nhất Viện tủi thân: “Đau bụng.”
Vũ Nghị biết vì sao nhưng hiểu biết về phương diện này chỉ có một chút ít, hình như không có biện pháp giải quyết thì phải?
“Uống nhiều nước ấm vào.”
Tống Nhất Viện: “…”
Người ở các cửa sổ chat thấy Vũ Nghị đứng lên, rời khỏi máy tính.
Tống Nhất Viện biết hiện giờ anh đang làm việc, không nên quấn lấy anh. Nhưng trong kỳ sinh lý của phụ nữ, cảm xúc thay đổi nhiều, giờ cô chỉ muốn có người ở bên cạnh.
Vũ Nghị rót nước cho cô, Tống Nhất Viện nhận lấy, cô nhìn anh, “Anh đang làm gì thế?”
“Họp qua video.”
“Đau bụng.”
Vũ Nghị không biết trả lời thế nào.
“Anh giúp em đi mà.”
Mặt Vũ Nghị rất vô cảm.
Tống Nhất Viện không sợ gì, giống như đã nhìn quen rồi.
“Đau bụng lắm.” Tống Nhất Viện tựa vào người anh, “Muốn xoa cơ.”
Vũ Nghị hết cách với cô.
Các nhân viên cấp cao đợi một lúc lâu thì thấy có một bàn tay khép máy tính lại, cố ý không tắt video, bên kia loáng thoáng có tiếng động.
Vũ Nghị đặt máy tính lên trên bàn trà, anh ngồi trên thảm, trên đùi đặt một cái gối mềm mại. Tống Nhất Viện nằm xuống, Vũ Nghị xoa bụng cho cô.
Máy tính lại được mở ra, mặt Vũ Nghị xuất hiện trên màn hình, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Bắt đầu đi.”
Nhân viên cấp cao bắt đầu báo cáo công việc.
Tống Nhất Viện phát hiện, khi Vũ Nghị làm việc rất đẹp trai.
Tuy không nói quá nhiều nhưng mỗi câu đều ngắn gọn lưu loát, nhắm thẳng vào điểm quan trọng, mặc dù là người có quyền quyết định chiến lược cao nhất công ty nhưng tuyệt đối không lên mặt dạy đời. Tôn trọng các ý tưởng, nói thẳng các mặt lợi hại, mang lại sự tín nhiệm lớn nhất, không lén che giấu, tấm lòng rộng lớn, ánh mắt độc đáo, nhận xét toàn diện… Lúc các nhân viên cấp cao đối diện với anh, họ tôn trọng mà không nịnh nọt, tin tưởng nghe theo mà không mù quáng, hơn nữa cực kỳ chịu khó, cực kỳ nhiệt tình với công việc.
Đột nhiên Tống Nhất Viện nảy sinh cảm xúc sùng bái.
Đặc biệt là trong tình huống như thế, người đàn ông này còn nhẹ nhàng xoa bụng cô.
Không có người phụ nữ nào kháng cự được tình cảm dịu dàng trong sự nghiêm túc.
Vũ Nghị đang nói chuyện, trong lúc lơ đãng mắt anh và Tống Nhất Viện giao nhau, “…” Tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, anh bối rối rời mắt đi, lập tức quên vừa rồi đang nói gì, lắp bắp hai câu rồi hỏi, “Vừa nãy nói đến chỗ nào rồi?”
Nhân viên cấp cao: “?”
“Vừa rồi là ai báo cáo?”
Trưởng phòng thị trường Dương Thắng Nam im lặng một lúc mới nói: “Là tôi thưa sếp.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Nói gì ạ?”
“Báo cáo công việc, tôi quên rồi.”
Dương Thắng Nam: “…”
Tống Nhất Viện nhìn anh ra vẻ bình tĩnh, khóe miệng cong lên, ôi, đáng yêu quá!
Cô nghĩ gì nói nấy, Vũ Nghị liếc cô một cái, ánh mắt dao động, “Em nói cái gì?”
“Em nói anh đáng yêu.”
Vũ Nghị mấp máy môi, không tiếp lời.
Tống Nhất Viện cảm thấy bụng không đau nữa, tinh thần cũng tốt, trong lòng mềm mại, nhẹ nhàng nói: “Dáng vẻ anh làm việc đẹp trai lắm.”
Yết hầu Vũ Nghị chuyển động, cũng không biết tiếp lời như nào.
Nghẹn hồi lâu mới bật ra một câu: “Đừng nói chuyện, đang họp.”
Dương Thắng Nam: “?” Không phải anh bảo tôi báo cáo lần nữa sao? Mở cuộc họp không phải để nói chuyện à? Sếp ơi, đầu óc anh ngừng hoạt động rồi hả?
Tống Nhất Viện cọ cọ anh: “Tiếp tục xoa đi anh.”
Ánh mắt Vũ Nghị trở về màn hình: “Tiếp tục.”
Dương Thắng Nam: “À.”