Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Lúc Mạnh Ny gọi điện thoại đến, Tống Nhất Viện đang tập yoga.
Vừa kết nối bên kia đã hét to: “Tớ thi đỗ rồi!”
Tống Nhất Viện bật dậy: “Thật không?”
“Thật thật.” Đầu bên kia phấn khích không chịu được, “Tớ muốn về Trung Quốc!”
Cô thật lòng cười nói: “Hoan nghênh trở về.”
“Tống, cậu khá hiểu khoa tiếng Trung, có thể giới thiệu hai người hướng dẫn uyên bác không?”
“Nếu để tớ giới thiệu, chắc chắn tớ chỉ biết đề cử một người thầy thôi.”
“Là tiến sĩ Đỗ phải không?”
“Ừ.”
“Tớ sợ thầy ấy không vừa mắt tớ.”
“Cậu rất xuất sắc.” Tống Nhất Viện cười, “Cho dù đến lúc đấy cậu và thầy không có duyên thầy trò thì với tính cách của thầy, ông ấy cũng sẽ tìm cho cậu một người hướng dẫn phù hợp với cậu.”
Mạnh Ny rất vui vẻ: “Cảm ơn!”
“Cậu giỏi lắm, Mạnh Ny.” Tống Nhất Viện nhẹ nhàng lên tiếng.
“Cậu cũng thế.” Giọng Mạnh Ny nhẹ hẳn đi.
Trong lòng Tống Nhất Viện chua xót, nhắm mắt lại, im lặng nở nụ cười.
Một tiếng sau khi nói chuyện điện thoại với Mạnh Ny, Tống Nhất Viện gửi tin nhắn WeChat cho Tào Trân Châu: "Mạnh Ny thi đỗ tiến sĩ văn học hiện đại và đương đại của đại học Y rồi, tháng sau sẽ về Trung Quốc."
Đến tối Tào Trân Châu mới trả lời cô: "Chúc mừng."
Không có lời nói thừa thãi nào.
Thời gian là một mũi tên gai góc lao về phía trước, khi có người muốn dừng lại để trở về thời điểm bắt đầu thì máu thịt lẫn lộn, nửa bước khó rời.
Không có ai muốn đi ngược về, Tống Nhất Viện cũng không thể.
Chẳng mấy chốc Vũ Nghị đã về, Tống Nhất Viện cắt hoa trong phòng khách, lúc Vũ Nghị đi ngang qua, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tống Nhất Viện cười nhạt nhẽo: “Về rồi à?”
Vũ Nghị nhìn cô, “Ừ.”
Sau đó là bầu không khí yên lặng.
Tống Nhất Viện cắt hoa, Vũ Nghị ngắm cô. Một lát sau, anh xoay người rời đi.
Lúc ăn cơm hai người cũng im lặng không nói, Tống Nhất Viện chỉ uống một bát canh như thường lệ rồi nói: “Em lên nghỉ ngơi trước.”
Lúc Vũ Nghị về phòng ngủ, Tống Nhất Viện nói: “Có lẽ em phải đi thành phố Y mấy ngày.”
Vũ Nghị nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện không nhìn anh, trong lòng cô đang nghĩ tới chuyện khác nên cũng không thấy có gì không đúng, chỉ bảo: “Đi gặp một người thầy.”
Vũ Nghị im lặng rất lâu, anh nặng nề lên tiếng: “Được.”
Tống Nhất Viện không tập trung, “Vậy anh nghỉ ngơi đi, em vào phòng sách chuẩn bị ít tài liệu.”
“Ừ.”
Vũ Nghị đợi đến lúc trời sắp sáng thì Tống Nhất Viện mới quay về phòng ngủ. Cô chui vào chăn, Vũ Nghị cảm giác được cô đang nhìn mình.
Một lát sau, Tống Nhất Viện khẽ thở dài một tiếng, chui vào trong lòng anh.
“Mau dậy đi, mau dậy, mau dậy…”
Vũ Nghị tỉnh ngay, dáng vẻ giả vờ như bị đánh thức nhìn cô.
Tống Nhất Viện buồn cười, lại có phần cảm động, nghẹn ngào thì thầm: “Tâm trạng của em không được tốt lắm.”
Vũ Nghị không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
“Anh nói gì dễ nghe dỗ em đi.”
Vũ Nghị suy nghĩ một lúc lâu mới cất lời: “… Tùy em tiêu tiền?”
Tống Nhất Viện: “…”
Vũ Nghị quan sát biểu cảm của Tống Nhất Viện, thấy cô không hài lòng thì lại suy nghĩ, “Ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi?”
Tống Nhất Viện tức giận đá anh.
Bốn chân quấn lấy nhau, Vũ Nghị không thầy dạy cũng tự hiểu mà vỗ lưng Tống Nhất Viện như dỗ đứa bé cáu kỉnh ồn ào. Tống Nhất Viện như được vỗ về trấn an, lầm bầm hai tiếng, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Trong lúc nhất thời hai người không nói gì. Vũ Nghị vỗ về một lúc, hơi thở của Tống Nhất Viện nhẹ nhàng phả lên cổ anh.
“Vì sao tâm trạng không tốt thế?”
Tống Nhất Viện cảm thấy cực kỳ dễ chịu, ấm áp và an toàn, cô không tự giác lại gần Vũ Nghị, khẽ thì thào: “Vì nghĩ đến chuyện quá khứ.”
Cơ bắp Vũ Nghị căng cứng, giọng nói cũng dồn dập hẳn lên: “… Ừ.” Anh không hỏi nữa.
Tống Nhất Viện lẩm bẩm gì đấy, mơ hồ không rõ, Vũ Nghĩ không nghe rõ, còn cô đã ngủ rồi.
Hơn bốn giờ chiều, Tống Nhất Viện định ra ngoài thì Vũ Nghị về.
Tống Nhất Viện nói: “Anh không cần về đưa em đi đâu, có tài xế mà.”
“Không phải.” Vũ Nghị trịnh trọng nói, “Anh về lấy tài liệu công tác.”
“Đi công tác à?”
“Ừ, đi thành phố Y.”
Tống Nhất Viện bình tĩnh nhìn anh.
“Mùa tốt nghiệp vào tháng sáu, công ty muốn tuyển một số nhân viên nghiên cứu từ trường học, anh qua đó giữ chỗ trước.”
Tống Nhất Viện hiểu rất rõ, tháng sáu đúng là mùa tốt nghiệp, nhưng thời gian tốt nhất thông báo tuyển dụng tại nhà trường là sáu tháng cuối năm từ tháng chín đến giữa tháng mười một, tục xưng là tuyển dụng mùa thu; nếu không thì cũng nên là tháng ba tháng tư năm sau, cũng chính là tuyển dụng mùa xuân. Tháng sáu, công việc của phần lớn sinh viên đã giải quyết hết, bây giờ đi để nhặt đồ rơi rớt à? Vũ Nghị còn tự mình đi? Tống Nhất Viện nhìn anh như nhìn đứa ngốc.
Vũ Nghị mấp máy môi: “Hạt giống tốt nhất cần được khai thác.”
Tống Nhất Viện nhún vai: “Dù sao anh cũng là ông chủ.” Người ngốc nhiều tiền, miệng nói dối nhưng thân thể lại thành thật. Sau đó cô bất ngờ lao về phía Vũ Nghị, vui vẻ nói: “Thế nên chúng ta cùng đi thành phố Y à?”
Giọng Vũ Nghị lạnh nhạt: “Phải.”
Cảm thấy đối tượng kết hôn rất yêu tôi, làm sao bây giờ nhỉ?
Thẳng thắn mà nói, Tống Nhất Viện không muốn một mình đi thành phố Y, nhưng cô cũng không nghĩ tới việc bắt Vũ Nghị bỏ công việc xuống để đi với cô, còn những người khác, từ sau khi cô nghỉ việc thì vòng xã giao đã hoàn toàn tê liệt, người xuất hiện trong cuộc sống hằng ngày chỉ có Vũ Nghị và dì Triệu.
Bây giờ thì tốt rồi, Vũ Nghị muốn đi công tác ở thành phố Y, Tống Nhất Viện yên tâm hơn không ít.
Xuống máy bay, hai người đi ra cửa ra sân bay, đột nhiên một người xông tới, hét lớn: “Tống Nhất Viện!” Rồi chạy như bay lại ôm cô. Tống Nhất Viện chỉ nhìn thấy một cái bóng đen, sau đó có một lực mạnh bên người kéo cô lại, ngăn cản người chạy tới ôm cô.
“Đã lâu không gặp, Viện Viện.” Sau khi bị túm sang một bên, không biết khi nào bên cạnh Tống Nhất Viện có thêm một người đang đứng, người nọ cách cô cực gần, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh ta cười rộ lên, véo mũi cô một cái.
Tống Nhất Viện hoảng sợ.
Động tác Vũ Nghị rất nhanh, ngay lúc anh ta véo mũi Tống Nhất Viện thì giữ lấy cô ôm vào trong lòng, anh nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm người tới, dứt khoát đá một phát.
Đối phương tránh đi.
Vũ Nghị ôm người bước lên đá một phát nữa.
Qua bốn năm phát, tâm trạng Tống Nhất Viện rối loạn như ma, cô vội ôm anh: “Đừng đánh nhau.” Vũ Nghị thoáng dừng lại nhìn cô, mím môi, “Anh không đánh.” Rồi anh lại tiến lên, nhất định đã có kinh nghiệm rồi.
Nhưng dường như đối phương cũng có kinh nghiệm.
Vũ Nghị ôm Tống Nhất Viện nhất quyết không buông tay, lại phải đánh anh ta nên đương nhiên không chiếm được lợi thế.
Tống Nhất Viện bất đắc dĩ, cô đành phải khuyên: “Vậy anh buông ra đi.”
Vũ Nghị lại càng kiên quyết: “Anh không buông.”
Trong tình huống như thế mà Tống Nhất Viện lại muốn cười, cô thấy từ xa có bảo vệ đang đi tới đây, không muốn làm lớn chuyện nên đành phải nói: “Anh siết chặt thế, eo em đau.” Vũ Nghị lập tức buông cô ra. Giây phút buông ra như biến thành người khác, ra tay tàn nhẫn quyết đoán như muốn đánh chết người ta.
Tống Nhất Viện nhìn mà trong lòng sợ run. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Vũ Nghị như vậy.
Cũng may bản lĩnh của đối phương không tệ, nhưng có thoáng qua chút máu.
Hai bên dừng lại, đôi mắt Thẩm Bách Phong ghim chặt trên người Tống Nhất Viện, anh ta lau máu trên khóe miệng, cười cực kỳ suồng sã như quỷ hút máu: “Yêu em.”
Sau đó không đợi Tống Nhất Viện và Vũ Nghị phản ứng lại, anh ta xoay ngoài bước đi không quay đầu lại.
Biểu cảm Tống Nhất Viện đờ đẫn, ngây người một lúc mới lên tiếng: “Đi thôi.”
Trên đường đi, Tống Nhất Viện nhạy bén phát hiện Vũ Nghị không vui, cô cũng nhanh chóng biết vì sao. Cô biết lúc này phải nói chút gì đó, nhưng nghĩ tới chuyện của mình và Thẩm Phong Bách, Tống Nhất Viện lại không biết mở miệng thế nào.
Hai người im lặng vào khách sạn.
Buổi tối, Tống Nhất Viện lăn qua lộn lại không ngủ được. Vũ Nghị còn mất ngủ hơn cả cô, anh mất ngủ vì sự trằn trọc của cô.
Ngày hôm sau, Tống Nhất Viện đi thăm Đỗ Trọng, ông cụ đã qua tuổi bảy mươi, tinh thần minh mẫn, vẻ mặt bình thản, khóe miệng mỉm cười.
Vợ thầy nói: “Từ khi biết em muốn tới, ngày hôm qua ông ấy đã bắt đầu nhắc cô chuẩn bị giày, ông ấy muốn dẫn em tới quán trà mà trước kia mọi người hay uống.”
Tống Nhất Viện cười: “Xa như vậy mà thầy còn đi được sao?”
Đỗ Trọng mỉm cười, thật sự rất vui vẻ, vẫn là vẻ mặt cởi mở và cố chấp cô quen thuộc nhất, “Vẫn có thể đi được chứ.”
Ra cửa mới đi được hai bước ông liền hỏi thẳng: “Dạo này em đọc sách gì?”
Tống Nhất Viện đáp: “Đọc lại sách của Uông Tăng Kỳ () và đọc mấy quyển của Maugham () ạ.”
() Uông Tăng Kỳ là một nhà văn đương thời của Trung Quốc. Ông nổi tiếng với những truyện ngắn và tiểu luận.
() William Somerset Maugham, là nhà văn, kịch tác gia người Anh. Ông là một trong những nhà văn nổi tiếng, được ưa chuộng nhất trong thời đại của mình, và là tác giả được trả tiền nhuận bút cao nhất trong thập niên .
Đỗ Trọng cười, ông hiểu rõ: “Vẫn phải đọc nhiều sách vào.”
Tống Nhất Viện cười, “Không thể đọc Uông Tăng Kỳ và Maugham sao ạ?”
“Có thể đọc. Nhưng em không nên chỉ đọc những quyển sách đại chúng thích. Nếu thẩm mỹ của con người chỉ còn có những thứ phổ biến, con người của em sẽ trống rỗng.”
“Cuộc sống vốn dĩ là trống rỗng.”
Đỗ Trọng nghe vậy, hiền từ nhìn cô, ông cao giọng cười lớn: “Xem ra là bị cuộc sống giày vò rồi.”
“Có một ông cụ bảy mươi tuổi không thể về hưu, không phải cũng bị cuộc sống giày vò sao ạ?”
“Vì thấy nhớ trường.” Đỗ Trọng cười, “Có mấy đứa học trò các em thường đến đây nói chuyện với thầy, cuộc sống cũng thật thú vị.”
“Em giới thiệu cho thầy một học trò nữa nhé? Đảm bảo cuộc sống càng thêm thú vị.”
“Mạnh Ny à?”
Tống Nhất Viện cười: “Xem ra thầy biết rồi.”
Đỗ Trọng cực kỳ đắc ý: “Thầy vẫn còn rất chú ý đến sinh viên mới của trường chúng ta đấy nhé.”
“Vậy thầy cảm thấy thế nào ạ?”
“Một người nước ngoài say mê văn hóa Trung Quốc, rất thú vị.”
Thế là đồng ý rồi. Tống Nhất Viện biết, người thầy này không sợ không dạy được sinh viên, không sợ học trò trốn học, cũng không sợ thành tích học trò không giỏi, chỉ sợ học trò của ông không đặc biệt.
Hai người ngồi xuống rồi gọi hồng trà của quán.
Đỗ Trọng cười tủm tỉm, “Nói chuyện đi, cuộc sống thế nào?”
“Kết hôn ạ.” Tống Nhất Viện dừng một chút, “Hình như cũng không tệ.”
“Em đang làm việc gì?”
“Em không làm gì cả. Xem TV, lên mạng, thỉnh thoảng vận động, đi dạo phố.”
“Cuộc sống của phu nhân, xem ra gả không tồi.”
Tống Nhất Viện cười.
“Bây giờ được rồi đấy.” Đỗ Trọng nhìn cô, “Cuộc sống không đến mức tràn ngập hy vọng như thiếu nữ ngôn tình nhưng cũng không tuyệt vọng giống như những thứ nhà văn viết mà ở lưng chừng.”
Tống Nhất Viện gật đầu, “Em biết.”
“Nếu em đã biết...” Đỗ Trọng ra vẻ nghịch ngợm như trẻ con, “Vậy có muốn trở lại trường học lần nữa không, hoàn thành những chuyện chưa làm xong.”
Tống Nhất Viện im lặng.
“Thầy cũng già thật rồi, hướng dẫn lần này xong sẽ không làm nữa. Nếu em có thể trở về thì bây giờ là tốt nhất.” Thấy Tống Nhất Viện không nói lời nào, ông nghĩ đến chuyện đã xảy ra, cũng chỉ có thể thở dài: “Nhìn về phía trước đi.”
Tống Nhất Viện vẫn im lặng không nói.
Hai người nói chuyện cả ngày, lúc ra về, có một người đứng tựa ở cửa. Tống Nhất Viện hoảng hốt, cảm thấy thời gian như chưa bao giờ trôi qua, vẫn là cô của tuổi hai mươi, mỗi tuần giản dị ra ngoài uống trà trao đổi với người thầy thân thiết, mỗi lần bạn trai tới đón cô, hai người tay nắm tay đi dạo phố, tới con ngõ nhỏ bên cạnh ăn Malatang. ()
() Malatang là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà đến
Thẩm Phong Bách nhìn qua, cười với cô: “Anh biết em ở đây mà.” Anh ta nhìn Đỗ Trọng, “Thầy Đỗ ạ.”
Đỗ Trọng cười, thở dài nhìn Tống Nhất Viện đầy sâu xa: “Chuyện tình cảm ông già này không nên nói nhiều.” Sau đó vỗ vỗ cô, “Lát nữa đàn chị của em tới, thầy ở đây uống trà chờ em ấy.”
Thẩm Phong Bách kéo cô đi. Tống Nhất Viện hất tay anh ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt. Thẩm Phong Bách bước tới nhìn cô: “Anh sẽ hôn em, Viện Viện.”