Nếu không có tác dụng vậy anh ta cần làm gì. Ninh Thư không định hỏi vì hỏi chưa chắc đã nhận được câu trả lời, cô ngẫm nghĩ và bảo: “Tôi không biết cách tìm Cát Tinh, tôi cũng không dám chắc sẽ tìm thấy.”
“Thời gian không phải vấn đề, bao lâu tôi cũng đợi được. Nếu thấy cô hãy cứ nhặt về, sau đó đến giao dịch ở văn phòng tư vấn.” Anh tóc bạc nói.
Ninh Thư nghĩ và lại hỏi: “Sao anh lại nhờ tôi?”
Ninh Thư rất thắc mắc chuyện anh tóc bạc tìm đến cô.
Anh tóc bạc nói: “Những người tôi quen cũng không bước vào thế giới cấp thấp được, vừa hay nhìn thấy cô nên muốn giao dịch với cô.”
Ninh Thư: …
Trái tim nhỏ bé đau mười nghìn lần.
“Đây là hình ảnh của Cát Tinh.” Anh tóc bạc đưa cho Ninh Thư một tờ giấy dày ngả màu vàng nhạt.
Ninh Thư cầm tờ giấy, Cát Tinh y như tên gọi, nó có màu trắng mà chỉ nhỏ bằng ngón tay cái. Quá nhỏ rất khó tìm, có đi qua cũng không để ý.
Ninh Thư gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”
Anh tóc bạc ừ một tiếng rồi đứng dậy, cầm theo quyển sách da thuộc vừa dày vừa nặng rời đi, trước khi đi ngoảnh lại nói với Ninh Thư: “Cứ gọi bất cứ món nào cô thích, tôi mời.”
Anh tóc bạc mở cửa ra ngoài.
Ninh Thư chẳng khách sáo, gọi tiểu nhị dọn một bàn đầy ắp thức ăn, ăn xong mới về không gian hệ thống.
Ninh Thư hỏi : “Tại sao Trương Gia Sâm lại trở thành người thực thi nhiệm vụ?”
“Linh hồn đạt yêu cầu thì được trở thành người thực thi nhiệm vụ thôi.” nói.
Ninh Thư thấy mệt mỏi quá: “Cậu có kiểm tra được cấp bậc của anh ta không? Sao mới đó anh ta đã đến được không gian ảo?”
“Tôi không kiểm tra được, hệ thống phụ trợ phục vụ riêng cho từng người thực thi nhiệm vụ nên không kiểm tra được thông tin của người khác. Chỉ cần đạt năm trăm nghìn kinh nghiệm sẽ được mở lối vào không gian ảo.” giải thích: “Ngày xưa cô đạt năm trăm nghìn kinh nghiệm cũng được mở không gian ảo đó thôi.”
Ninh Thư bĩu môi, thái độ của Trương Gia Sâm cho thấy anh ta sẽ trả thù.
Ninh Thư đoán Trương Gia Sâm nhận ra cô từ hành động vô ý thức. Ai cũng có thói quen, đó là lý do khiến Trương Gia Sâm phát hiện.
Dù gì cô cũng từng sống với Trương Gia Sâm một thời gian, đoán ra là chuyện thường.
Ninh Thư gõ đầu, lần sau phải chú ý hơn khi làm nhiệm vụ.
Có cơ hội nhất định phải đá thẳng cẳng anh ta.
Dẹp Trương Gia Sâm sang một bên, Ninh Thư mở tờ giấy anh tóc bạc đưa. Tờ giấy hơi nhăn nhưng xé không rách, xé mạnh thế nào cũng không rách được.
Giấy xịn.
Ninh Thư ghi nhớ hình ảnh Cát Tinh vào đầu, lỡ có gặp cũng không bỏ qua.
“Giấy này là giấy gì mà dai thế?” Ninh Thư hỏi .
: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tại sao lúc nào ký chủ của cậu cũng như con ất ơ chưa trải đời vậy.
“Có dai đến đâu cũng chỉ là giấy thôi, sao phải ngạc nhiên thế.” giận dữ: “Người ở tầng lớp đó cầm cái gì mà chẳng là đồ xịn.”
Ninh Thư nhăn mày khó chịu: “Này, sao tôi cứ thấy giọng điệu của cậu làm sao ấy ? Tôi ngạc nhiên vì tôi chưa gặp bao giờ, chưa gặp bao giờ nên mới phải hỏi. Cậu không thích tôi vậy chúng ta huỷ kết nối.”
im lặng một lúc lâu: “Tôi xin lỗi, suýt thì tôi quên cô là con gái.”
Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mẹ kiếp, sao cô lại không phải con gái được. Mà cậu ta đang xin lỗi thật đấy à, xin lỗi gì mà làm người ta tăng xông hơn vậy.
“Giấy này được làm từ cây ngô đồng, rất dai nên giữ được lâu. Không biết thì đọc nhiều sách vào.” trả lời.
Ninh Thư liếc xéo, lấy quyển sách kẹp giấy vào trong.
Ninh Thư mở cửa hàng giao dịch, hình như lâu lắm rồi cô không lượn cửa hàng vì cô không hứng thú lắm với đồ ở đây.
Đặc biệt từ lần nhiệm vụ tập sự bị cấm dùng đồ mua ở cửa hàng, Ninh Thư cố gắng không cho bản thân quá phụ thuộc vào đồ của hệ thống.
Cái gì tự học được Ninh Thư sẽ tự học. Như y thuật Ninh Thư học từ thần y này, hệ thống không xoá được kỹ năng đó của cô.
Ninh Thư lượn một vòng cửa hàng giao dịch, sau cùng cô mua tích cốc đan, nước, thuốc giải độc, các loại thuốc khác, còn lại Ninh Thư không có hứng thú.
Cô tắt cửa hàng giao dịch.
“Gặp người uỷ thác đi.” Ninh Thư ngồi ngay ngắn, gặp người uỷ thác trong trạng thái tốt nhất.
“Ừ.” vừa dứt lời, một cô gái xuất hiện trong không gian hệ thống. Cô gái mặc trang phục cổ đại gọn gàng, mái tóc dài buộc đuôi ngựa.
Môi cô gái có màu đen, khí đen ẩn hiện trên mặt nên không nhìn rõ khuôn mặt cô gái.
“Ta tên Tiêu Tố Tố, ta muốn thay đổi số phận.” Tiêu Tố Tố có chất giọng lanh lảnh: “Ta chỉ muốn thoát khỏi ràng buộc huyết mạch. Chỉ vì huyết mạch mà ta không được phép sống trên đời.”
Ninh Thư hơi mông lung: “Nguyện vọng của cô là gì?”
“Ta chỉ cần thoát khỏi cuộc sống bị lợi dụng.” Tiêu Tố Tố buồn bã, chau mày xót xa như nhớ lại gì đó.
Ninh Thư gật đầu: “Tôi nhận nhiệm vụ này.”
Nói xong linh hồn của Tiêu Tố Tố biến mất khỏi hệ thống.
Ninh Thư nghĩ và hỏi : “Có đạo cụ nào nhận biết có người thực thị nhiệm vụ khác trong cùng một thế giới không?”
“Không có.” trả lời.
Ninh Thư thất vọng tràn trề, biết trước Trương Gia Sâm làm nhiệm vụ chung thế giới sẽ chủ động đề phòng anh ta, đẹp nhất là đánh chết anh ta.
“Thật ra có một loại đạo cụ tên dây tơ hồng có công dụng đó. Nếu cô buộc được sợi dây vào người mà cô muốn theo dõi, dây tơ hồng sẽ nóng lên khi cả hai chung thế giới.” giới thiệu.
“Dây tơ hồng?!” Ninh Thư liếc mắt, nghe cái tên thôi đã thấy nguy hiểm.
“Tác dụng phụ giống với cổ trùng, sẽ khiến hai người dần dần yêu nhau.” có ý cười: “Cô mua không?”
Ninh Thư: -_-
Cậu trêu tôi đúng không.
Yêu nhau?
Cô và Trương Gia Sâm? Chớm nghĩ thôi đã ghê hết cổ rồi.
“Không mua.” Ninh Thư không hề muốn dính dáng đến Trương Gia Sâm dù chỉ một chút. Cô cảnh giác anh ta còn chẳng xong ai đời lại mua dây buộc mình.
Cô sẽ không bao giờ làm cái chuyện ngu ngốc, chẳng khác nào qua mời Trương Gia Sâm trả thù đó.
Sau mà bị Trương Gia Sâm nhào nặn trong lòng bàn tay có mà sống dở chết dở.