Ninh Thư rất muốn tự vả hai phát để biểu cảm của cô bình thường lại, cô ho khan nói bình tĩnh: “Tôi không sao.”
Chưa bao giờ Ninh Thư nghĩ cô lại gặp Trương Gia Sâm ở nơi này.
Trương Gia Sâm! Là Trương Gia Sâm đó định mệnh.
Anh ta tự sát và trở thành người thực thi nhiệm vụ?!
Ninh Thư quay đi, cô không muốn dính dáng đến Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm giang tay chặn Ninh Thư, Ninh Thư cảnh giác: “Anh làm gì thế?”
Trương Gia Sâm thu tay lại: “Tôi chỉ muốn hỏi xem cô có sao không thôi.”
Ninh Thư lắc đầu: “Tôi không sao.”
Trương Gia Sâm đứng cách Ninh Thư một khoảng, nói chuyện lịch sự: “Tôi rất xin lỗi, tôi đi ở trong ra nên không để ý. Nếu cô có bị làm sao cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ bồi thường.”
Trương Gia Sâm thế này làm người có dự cảm xấu. Cô rất hiểu anh ta, tâm tư thâm trầm lòng dạ độc ác, mọi việc làm đều có mục đích.
“Tôi ổn, không có bất cứ vấn đề nào hết.” Ninh Thư đi thẳng.
Trương Gia Sâm cậy chân dài lại chặn đường Ninh Thư, Ninh Thư tức giận, nhìn anh ta lạnh lùng: “Anh còn chuyện gì nữa?”
“Tôi mời cô ăn cơm để gửi lời xin lỗi.” Trương Gia Sâm chỉ quán ăn gần đó: “Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, cô cũng là người đầu tiên tôi gặp, tôi mời cô ăn cơm nhé.”
Ninh Thư: o(T▽T) ツ ┏━┓ (Đập bàn khóc như mưa)
Nghiệt duyên gì mới gặp Trương Gia Sâm ở đây vậy?
Ninh Thư không muốn gây sự với Trương Gia Sâm, cực kỳ không muốn.
Cô lùi về sau: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Trương Gia Sâm nhăn mặt hỏi Ninh Thư: “Cô sợ tôi?”
Sợ cái quần què, có giỏi thì một đấu một.
Trương Gia Sâm đánh giá Ninh Thư, đôi mắt sắc làm Ninh Thư nổi da gà. Ninh Thư cáu: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Trương Gia Sâm sờ cằm: “Tôi thấy cô quen quen.”
Ninh Thư: Cẹc, quen cái cứt.
Nói thật Ninh Thư không muốn giao du với người như Trương Gia Sâm. Gặp một lần rồi thôi, không muốn gặp lại lần nữa.
Ninh Thư cứ thấy nao nao.
Trương Gia Sâm trở thành người thực thi nhiệm vụ, lỡ gặp anh ta trong nhiệm vụ thì thế nào.
Mẹ kiếp, sống đã khổ lắm rồi mà còn gặp phải người thực thi nhiệm vụ có khả năng cao trả thù cô.
Nhưng nghĩ lại Ninh Thư không hề hối hận, dù biết Trương Gia Sâm chết sẽ thành người thực thi nhiệm vụ thì cô vẫn xử lý nhiệm vụ như thế. Đáng lẽ khi đó cô nên lấy ngọc Linh Hồn ra hút linh hồn Trương Gia Sâm mới phải.
Trương Gia Sâm thấy cô gái không hoan hỉ, đôi mắt loé ánh sáng khác lạ: “Tôi trịnh trọng mời cô một lần nữa, mong cô cho tôi cơ hội gửi lời xin lỗi.”
“Không cần đâu.” Ninh Thư từ chối thẳng thừng.
Trương Gia Sâm nhăn mày rồi giãn ra, anh ta cười khẽ.
Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻
Cười cái cha bố mày à thằng điên!
Trương Gia Sâm chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn Ninh Thư, anh ta gọi: “Miêu Diệu Diệu.”
“Khụ, khụ khụ khụ…”
Má, Trương Gia Sâm giỏi quá nhỉ, vậy mà cũng nhận ra.
Trương Gia Sâm cười: “Đúng là cô thật, không ngờ cô trông thế này.”
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư thẳng lưng, nói thẳng: “Là tôi đấy thì sao, định trả thù à?”
Trương Gia Sâm nói dịu dàng: “Tại sao tôi phải trả thù cô. Nếu không có cô tôi đã không được hệ thống thâu tóm.”
Ninh Thư: Miệt thị đúng không.
“Hờ…” Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm.
“Tôi nói thật, chuyện đã qua cũng có lỗi của tôi, hiện giờ tôi sống vì bản thân.”
Trương Gia Sâm nói: “Tôi cũng không xem cô là kẻ thù.”
“Còn về Miêu Diệu Diệu, ngẫm mà cũng đau lòng, hiến dâng linh hồn để nhờ người ta thay đổi cuộc đời.” Trương Gia Sâm buồn bã: “Sức mạnh linh hồn rất quan trọng.”
Ninh Thư: Bà tin mày có đi đầu xuống đất.
Không tin được lời Trương Gia Sâm nói.
“Cô tên gì?” Trương Gia Sâm hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư rất đề phòng Trương Gia Sâm, cô không định cho Trương Gia Sâm biết tên cô.
“Anh đã không hận tôi vậy chúng ta đường ai nấy đi, tạm biệt.” Ninh Thư quay đi.
Lần này Trương Gia Sâm không chặn Ninh Thư, chỉ nhướn mày, sờ cằm nhìn theo dáng Ninh Thư rồi đi về hướng ngược lại.
Gặp Trương Gia Sâm làm Ninh Thư không có tâm trạng ăn uống. Nghĩ lại cô thấy mình sợ quá. Trương Gia Sâm thôi mà, có cái quái gì phải sợ.
Mỗi người có cách chơi riêng, xem ai giỏi hơn ai.
Ninh Thư vẫn vào quán ăn cơm, vừa đến cửa đã có tiểu nhị ra đón, nói với Ninh Thư: “Kính chào quý khách, có người mời cô vào phòng riêng ạ.”
Ninh Thư ngạc nhiên lắm, cô không quen ai ở không gian ảo, phòng riêng thì đắt, lần nào đến ăn cô cũng chỉ ngồi ở sảnh chung, vậy mà có người bao phòng mời cô ư.
Ninh Thư vào phòng riêng theo tiểu nhị, tiểu nhị vừa mở cửa, Ninh Thư đã ngửi ngay thấy hương thơm thanh nhã.
Hít một hơi, linh hồn tỉnh táo hơn nhiều.
Mùi này làm Ninh Thư liên tưởng đến anh cố vấn tóc bạc.
Ninh Thư vào trong, quả đúng là anh tóc bạc, anh tóc bạc đang cầm quyển sách.
“Ngồi đi.” Anh tóc bạc gập sách trang nhã, mời ngồi hờ hững.
Ninh Thư thắc mắc không hiểu anh ta tìm cô làm gì: “Anh tìm tôi làm gì?”
“Cô đang là Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp đúng không?” Anh tóc bạc nói: “Tôi cần một thứ, mong cô tìm nó ở thế giới trung cấp giúp tôi.”
Ninh Thư hoang mang hơn: “Cái gì mà chỉ ở thế giới trung cấp mới có vậy. Anh đã cần sao không tự tìm mà phải nhờ tôi?”
“Tôi không thể bước vào thế giới cấp quá thấp.” Anh tóc bạc nói.
Ninh Thư: …
Mặc dù đoán được anh ta rất mạnh nhưng nói thế giới trung cấp cấp quá thấp như một lẽ dĩ nhiên như này thì cũng chào thua.
Ninh Thư giật môi, hỏi: “Cái gì thế?”
“Một loại cát tên Cát Tinh.” Anh tóc bạc nói tiếp: “Chỉ cần cô tìm được Cát Tinh giúp tôi, tôi sẽ trả công cô hậu hĩnh.”
Trả công thì tạm gác đã, Ninh Thư không biết đó là Cát Tinh gì: “Hình dáng nó thế nào, tại sao chỉ có ở thế giới trung cấp?”
Anh tóc bạc trả lời: “Gọi là cát thực ra là đá, cũng thể gọi là kết tinh. Đó là đá tạo ra quy tắc khi mà thế giới trung cấp chuẩn bị phát triển thành thế giới cao cấp.”
Ninh Thư ngạc nhiên: “Vậy cái này rất quý giá, anh mua được nó mà.”
Không gian ảo có đầy rẫy cửa hàng, sẽ tìm thấy món đồ anh ta cần chứ nhỉ.
Anh tóc bạc nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Ninh Thư: “Thật ra nó không có tác dụng gì hết, trông nó giống với nhựa cây chảy ra từ thân cây.”
Ninh Thư: →_→
Sao thấy mình dốt nát trầm trọng, bị đánh ý khinh thường nhỉ.