Sử dụng dây tơ hồng với Trương Gia Sâm cũng tức tự giết chết mình, tạm biệt với cuộc đời.
Sau khi biết tác dụng phụ ghê gớm của “dây tơ hồng”, Ninh Thư thôi không tơ tưởng chuyện kia nữa.
“Bắt đầu nhiệm vụ.” Đối phó Trương Gia Sâm bằng cách ấy chẳng thà cố gắng mạnh hơn, tương lai có cơ hội sẽ nhẵm đạp Trương Gia Sâm trong bùn lầy.
Thật ra Ninh Thư bị chột dạ, khó khăn lắm mới thay đổi cuộc đời cho người ta, đùng một cái kẻ đã hạ gục xuất hiện.
Lại còn mạnh hơn trước.
Sợ hơn cả gặp ma giữa ban ngày.
Một chút choáng váng khi dịch chuyển, chớp mắt linh hồn đã nhập vào cơ thể.
Chưa kịp mở mắt đã cảm nhận được không khí áp lực, căng thẳng làm trái tim Ninh Thư loạn nhịp.
Ninh Thư vội vàng mở mắt, cô nhận ra cô đang ở trong rừng. Quanh cô cũng có rất nhiều người dàn trải trong độ tuổi thiếu niên. Nhỏ nhất khoảng bảy, tám tuổi, lớn nhất khoảng mười lăm, mười sáu.
Bao gồm cả trai lẫn gái.
Ninh Thư đang quan sát tình hình xung quanh, bỗng nhiên một con lợn rừng với bộ răng ranh to như ngà voi, lông dựng ngược thân béo tròn dữ tợn lao ra từ trong rừng.
Bị cặp răng ranh này húc cho đảm bảo lên thiên đường.
Ninh Thư nhìn thấy lợn rừng, đương nhiên những người khác cũng nhìn thấy, đám đông hét toáng lên kinh động cả chim muông.
Một vài đứa thông minh nhanh nhẹn trèo lên cây, Ninh Thư cũng chạy trốn ngay lập tức.
Thấy thằng bé bảy, tám tuổi bên cạnh đứng đực ra nhìn con lợn rừng, xem chừng cậu bé quá sợ hãi, Ninh Thư kéo tay cậu ta vắt chân lên chạy.
Do Ninh Thư kéo theo một cậu bé nên chạy chậm, những đứa khác đã trốn xong vậy nên lợn rừng khoá mục tiêu là Ninh Thư và cậu bé.
Lợn rừng phi như điên, mắt thấy nó gần đuổi kịp, Ninh Thư đẩy cậu bé sang bên còn mình nhặt cành cây dưới đất.
Nhìn con lợn đang chạy về phía mình, Ninh Thư cảm thấy có cái gì đó xao động trong cơ thể, thôi thúc bùng nổ ra ngoài.
Cảm giác có con thú khổng lồ gào thét trong cơ thể rất lạ lùng, Ninh Thư khống chế luồng năng lượng muốn bùng phát ấy.
Ninh Thư định chọc cành cây vào mắt con lợn nhưng con lợn chưa kịp chạy đến chỗ Ninh Thư thì đã bị một dải lụa cuốn lấy không thoát được.
Ninh Thư men theo dải lụa, nhìn thấy một tiểu cô nương khoảng mười hai tuổi đang giữ đầu dây kia, khuôn mặt trắng như cục bột vã mồ hôi, có thể thấy đang cố hết sức.
Ninh Thư không bỏ lỡ thời gian, nắm chặt cành cây chọc vào mắt con lợn rừng đang giãy giụa hòng thoát khỏi dải lụa.
Ninh Thư chọc đúng mắt lợn, con lợn hét một tràng dài đau đớn, giãy giụa kịch liệt hơn và cuối cùng thoát được khống chế.
Súc vật thù dai, bị Ninh Thư chọc mù mắt vừa gào vừa đuổi theo Ninh Thư.
Vào lúc Ninh Thư sắp bị đuổi kịp, một chiếc quạt giấy xuất hiện trên không trung, chiếc quạt cắt xoẹt qua cổ đứt lìa đầu con lợn, máu me bắn tung toé.
Vậy nhưng chiếc quạt không dính vết máu nào.
Lợn rừng mất đầu chạy thêm một đoạn mới lăn đùng ra đất, tứ chi co quắp.
Ninh Thư nhũn chân ngồi phịch xuống, lau mồ hôi trán.
Cậu bé được Ninh Thư đẩy sang bên chạy lại hỏi thăm: “Ngươi có sao không?”
Ninh Thư lắc đầu.
Cô nương sử dụng dải lụa làm vũ khí cũng chạy qua quan sát Ninh Thư: “May có Chân nhân cứu, không thì hôm nay ngươi chết chắc.”
“Cảm ơn ngươi.” Ninh Thư cảm ơn: “Ngươi giỏi quá.”
Cô nương hừ một tiếng kiêu kỳ.
Lợn rừng đã bị giết, đám người chạy trốn cũng trở ra tập trung lại chỗ Ninh Thư.
Mọi người bị lợn rừng làm cho sợ hãi, ai cũng chưa hết bàng hoàng.
Có hai người cưỡi gió bay đến dừng trước đám đông.
Lũ trẻ há hốc mồm ngưỡng mộ ra mặt với hai người bay trên không mà không cần vật dụng hỗ trợ.
Ninh Thư nhìn một người đàn ông, hắn có khuôn mặt tuấn tú, phong thái tiêu sái, khí chất như tiên, cầm quạt xếp có vẻ lười biếng, dễ thấy người giết lợn rừng là hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn ta, cõi lòng Ninh Thư có luồng cảm xúc giày xéo kỳ lạ, vừa buồn vừa xót xa, tóm lại rất phức tạp.
Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, đè nén cảm xúc chủ thể. Người tu luyện có giác quan nhạy bén, ánh mắt khác biệt của cô dễ bị họ phát hiện.
“Tối hôm nay các ngươi qua đêm trong cánh rừng này, sáng mai bắt đầu kiểm tra căn cốt.” Nam tu sĩ trẻ đeo đại đao trên lưng nói.
Không ai vui vẻ khi biết phải qua đêm trong rừng, một số đứa nhát gan như cậu bé được Ninh Thư cứu mếu mặt, chực chờ khóc.
“Bữa tối hôm nay của các ngươi là con lợn rừng này.” Người đàn ông chỉ quạt vào con lợn rồi nói: “Phải rồi, trong cánh rừng này vẫn còn rất nhiều thú hoang và yêu thú khác, cẩn thận nhé.”
Câu nói ấy làm lũ trẻ tái mét mặt, sợ run chân.
Người đàn ông cầm quạt mỉm cười, vốn dĩ đã như thần tiên, cười một cái càng thêm dụ hoặc, yêu nghiệt.
“Cáo già.” Tiểu cô nương cầm dải lụa lẩm bẩm.
Người đàn ông cầm quạt đưa mắt qua tiểu cô nương, không rõ có đang cười hay không nhưng tiểu cô nương bị nhìn dấy lên dự cảm chẳng lành.
Bị người đàn ông nhìn chằm chằm, tiểu cô nương hơi sợ nhưng vẫn đứng thẳng lưng.
Hai người đó bay đi trước những cặp mắt ngưỡng mộ của lũ trẻ.
Không khí bỗng trầm xuống, mọi người giương mắt nhìn nhau không ai nói với ai câu nào.
Lại càng không có ai xử lý con lợn.
Đã biết lợn là bữa tối nhưng không ai xắn tay xử lý.
Ninh Thư sờ khắp người và tìm thấy một con dao găm dắt ở hông, cô định dọn dẹp con lợn rừng.
Để lợn rừng ở đây sẽ thu hút các con vật khác ví dụ như sói, hoặc yêu thú như người đàn ông kia nhắc nhở.
“Ngươi làm gì vậy?” Tiểu cô nương hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư khá hoà nhã vì tiểu cô nương từng cứu mình: “Ta phải xử lý con lợn này nếu không sẽ dẫn dụ thú hoang khác đến.”
Ninh Thư mổ bụng lợn, nội tạng bốc mùi thum thủm, những người khác ngửi thấy né lẹ.
Liên quan đến tính mạng nên Ninh Thư cố ngửi mùi thối móc hết nội tạng để chôn. Móc ra rồi mới nhớ mình không có dụng cụ đào hố.
“Mọi người đào giúp cái hố để chôn nội tạng đi, lấp cả đất lên các vết máu nữa.” Ninh Thư nói với lũ trẻ.
Lũ trẻ chần chừ, có đứa cầm kiếm có đứa cầm đá bắt đầu đào hố.
Hì hục một lúc lâu cũng đào được cái hố.
“Vứt mỗi con lợn rừng ở đây thì ăn kiểu gì. Vừa thối vừa nhiều lông ai mà thèm, rõ ràng là cái tên cáo già kia đó cố tình.” Tiểu cô nương dùng dải lụa làm vũ khí nói với Ninh Thư.