️Chương ️
Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên ()
Edit by Thuần An
Còn nha
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Bộ dạng Vô Dược đỏ bừng mặt, thử tính gọi một tiếng: "Phục... Phục Hy..."
Thấy bộ dạng nàng mắc cỡ đỏ mặt, e thẹn gọi tên hắn, Phục Hy giật mình. Tựa hồ nhớ tới rất nhiều năm trước, thời điểm nàng lần đầu tiên gọi tên hắn như vậy.
Hắn lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng, sau đó lại chậm rãi gia tăng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thân thể của nàng, khi đụng tới bên hông nàng, Vô Dược cảm giác mình tựa hồ có chút đứng không vững.
Hơi chút cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện hai chân của mình thế nhưng cũng biến thành đuôi rắn.
"..." Không thể nào... Hắn muốn giao phối? Tuy rằng nàng có nhìn qua rất nhiều phiên bản của bọn họ trong điển tịch cổ Đông Phương, đương nhiên cũng có giao phối. Nhưng mà để một người thuần nhân loại là nàng tới làm những loại việc này có phải quá kỳ quái hay không. Nàng tỏ vẻ nàng còn không thể tiếp thu a.
Hắn đem nàng để lên giường, hai đuôi rắn gắt gao quấn lấy nhau, hắn đem đầu vùi trong xương quai xanh của nàng, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.
Âm thanh cũng bắt đầu khàn khàn, thâm tình gọi nàng: "Oa Oa..."
Vô Dược vốn đang muốn tính chống cự tượng trưng vài cái, lại tựa hồ như bị hắn mê hoặc. Một chút ý tứ muốn giãy giụa đều không có, chỉ ngoan ngoãn phối hợp với hắn.
Nàng vươn tay đem tay leo lên cổ và trên vai hắn, thấy nàng dịu ngoan như vậy, hắn cực kỳ vừa lòng.
Càng ôn nhu hôn nàng, nhưng trong con ngươi và động tác hoàn toàn không giống nhau, chỉ có tràn đầy dục vọng chiếm hữu và điên cuồng.
...
Thời điểm Vô Dược lại lần nữa khôi phục ý thức, cảm giác chính mình đã là phế xà. Đuôi rắn mềm mại nằm ở trên giường và trên mặt đất. Cũng may đuôi rắn của bọn họ đủ xinh đẹp, bằng không nhìn đồ vật mềm oặt này, nàng phỏng chừng điên mất. Nàng sợ nhất chính là những cái đồ vật mềm mại đó.
Nàng cúi đầu nhìn cái đuôi của mình, ánh sáng tím nhàn nhạt bao phủ toàn bộ cái đuôi, tựa hồ khiến cái đuôi thoạt nhìn đều là màu tím nhạt.
Không biết vì sao, Vô Dược càng nhìn càng cảm thấy nó đẹp. Sau đó thử vẫy vẫy cái đuôi, kết quả không chú ý một chút liền quấn lấy cái đuôi bên cạnh.
Vô Dược đang chuẩn bị kẽ nhẹ nhàng dịch cái đuôi của mình ra, bên hông tựa hồ bị hai bàn tay to của ai đó chế trụ, tiếp theo cái đuôi của mình bị một cái đuôi cuốn lấy.
Phục Hy cọ cọ gương mặt nàng, âm thanh trầm thấp khàn khàn mà lại dễ nghe, nhẹ nhàng nói: "Oa Oa nàng biến hư, thế mà lại câu dẫn ta."
Mẹ nó! Trong lòng Vô Dược hô lớn: Tội này ta không gánh.
Cũng không biết là ai ngày hôm qua thế nhưng thôi miên nàng, bằng không cho dù nàng là nhan khống cũng sẽ không có khả năng làm ra hành động sẽ OOC như vậy.
Dược mỗ hoàn toàn quên ở nữ tôn thế giới, nàng ở trước mặt Tiểu Thư Nhi hoàn toàn muốn dừng cũng không thể dừng.
"Không... Ta... Ta không có..." Vô Dược vô lực giải thích nói.
Đầu ngón tay Phục Hy nhẹ nhàng luồn từ bên hông chậm rãi hướng lên trên. Âm thanh lại bắt đầu mê hoặc nói: "Đúng không? Nhưng mà... Mặc kệ Oa Oa như thế nào, đối với ta mà nói đều giống một loại dụ hoặc......"
Đặc biệt là thời điểm mất đi mà tìm lại được, hắn liền muốn vĩnh viễn treo ở trên người nàng như vậy. Một khắc cũng không muốn tách khỏi cô.
Tựa hồ tách khỏi nàng một giây, với hắn mà nói chính là vạn phần dày vò. Hắn tựa hồ trúng độc, chỉ có nàng mới là giải dược của hắn. Bệnh của hắn chỉ có nàng mới có thể giải.
Một hồi hoan ái qua đi, Vô Dược đã chết đến không thể chết hơn. Nói là thần thể lực tốt đâu? Đều mẹ nó chính là gạt người.
Khi Vô Dược đang oán trách, hoàn toàn đã quên chính mình ở trên giường ngây người bao lâu. Dù sao nàng hiện tại một chút cũng không thể động, vậy liền nằm nghỉ ngơi cho tốt đi. Nàng cũng không muốn lãng phí thần lực, khôi phục thân thể của mình.
Chủ yếu là... Không dám tiếp tục cùng hắn làm đi...
//