️Chương ️
Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên ()
Edit by Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Phục Hy vẫy vẫy tay, sau đó trên người hai người đều đặc biệt sạch sẽ, còn yên lặng mặc quần áo vào. Hơn nữa Vô Dược cảm thấy thể lực của mình cũng khôi phục. Nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi, sau đó biến nó trở về thành hai chân.
Thẳng đến thời điểm Phục Hy ôm nàng chuẩn bị đi, nàng mới mở miệng hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"
Phục Hy quát quát cái mũi nàng sau đó nói: "Chúng ta đi trả lại Tuyết nhuỵ."
Nhớ tới cái này Vô Dược lại nghĩ đến kia một đoạn thời gian Nữ Oa không có bất luận cái ký ức gì kia. Đột nhiên nghĩ đến nàng vì sao phải làm bộ đoạn ký ức của thời gian đó cũng mất đi?
Tuy rằng Nữ Oa không nhớ rõ, nhưng nàng còn nhớ rõ nha! Giả vờ mất trí nhớ bất quá là bởi vì nàng không biết bộ dạng trước kia của Nữ Oa là gì, sợ xuất hiện sơ hở. Khoảng thời gian mất trí nhớ nàng đều nhớ rõ nha!
Nàng tạm dừng một hồi, sau đó trong mắt không còn phức tạp như vậy nữa. Nhẹ nhàng đối với hắn nói: "Phục Hy... Ta tin."
"Ân?" Phục Hy chuẩn bị mang nàng đến núi tuyết liền ngừng lại.
Nàng mở miệng: "Ta nhớ tới những việc của khoảng thời gian mất đi thần lực kia."
Phục Hy kinh hỉ nhìn nàng hỏi: "Thật sao?"
Vô Dược gật gật đầu.
Đột nhiên vẻ mặt của hắn lại mất mát, một cái Tuyết nhuỵ có thể khiến nàng nhớ tới chút việc như vậy. Hắn cùng nàng nói nhiều như vậy, vì sao nàng lại không thể nhớ tới thời gian trước đó bọn họ yêu nhau đây?
Vô Dược đã nhận ra hắn mất mát, ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái. Nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phục Hy ta sẽ nhớ ra, nhất định sẽ nhớ ra."
Phục Hy cọ cọ gương mặt nàng, ở khóe môi nàng hôn hôn, sau đó ứng thanh: "Ân."
Sau khi nàng chủ động hôn hắn, nàng có thể cảm giác rõ ràng được hơi thở tối tăm của hắn tiêu tán rất nhiều, cơ hồ không cảm giác được nữa.
Phục Hy cúi đầu nhìn bộ dạng nàng dịu ngoan, đột nhiên nghĩ đến trước kia nàng vì sao lại rời đi. Tựa hồ nàng không khôi phục ký ức cũng rất tốt, dù sao chỉ cần tâm nàng duyệt hắn là tốt rồi.
Nàng ngoan ngoãn như vậy, sẽ không cãi nhau với hắn, sẽ không tức giận với hắn, hơn nữa... Thời điểm ở phương diện nào đó còn rất nghe lời.
Đột nhiên cái ý tưởng này chậm rãi chiếm cứ tâm hắn, hắn tựa hồ không muốn phục hồi nàng lại như cũ.
Nếu Vô Dược biết ý tưởng của hắn, nhất định sẽ nói, nam nhân này sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Rõ ràng vừa nãy còn bởi vì nàng mất trí nhớ mà muốn chết muốn sống...
——
Rất nhanh bọn họ liền tới núi tuyết rồi, đi vào phòng nhỏ mà lúc trước họ nghỉ lại một đêm. Cung Hiên ngồi dưới mái hiên, tựa hồ rất nhàn nhã nghỉ ngơi.
Bộ dạng vẫn như cũ là vẻ đại thúc kia, khi thấy bọn họ tới, ý cười đáy mắt nhiều thêm vài phần.
Vô Dược có ký ức trước kia của Nữ Oa, nhớ tới người này là ai.
Năm đó Bàn Cổ bỏ mình, thân thể hóa thành Phục Hy, Nữ Oa còn có Thần Nông. Còn có một chút thần lực hóa thành thần tứ phương, mà bảo hộ đỉnh núi tuyết phía bắc chính là vị thần trước mặt bọn họ đây, tên gọi Cung Hiên.
Phục Hy đem Tuyết nhuỵ đưa cho hắn, Cung Hiên vững vàng tiếp nhận, biểu tình nhiều thêm vài phần thả lỏng, nhẹ nhàng nói: "Ta rốt cuộc có thể chữa thương cho tốt."
Kết hợp với lời hắn nói, lại nhớ đến quá khứ của hắn, Vô Dược mơ hồ đoán được một chút việc.
Tuyết nhuỵ mất, núi tuyết khẳng định không thể an phận. Khẳng định sẽ tồn tại rất nhiều nguy hiểm.
Cung Hiên là vị thần núi tuyết, cho dù bị thương cũng không mặc kệ an nguy của sinh linh gần núi tuyết, đi chữa thương cho bản thân.
Cung Hiên nhìn như là vị thần lạnh nhạt nhất nhưng hắn lại là vị thần có lòng tốt chân chính nhất trong tứ thần.
Núi tuyết tàn sát bừa bãi, vậy thì hắn bị khiển trách không ít. Nhưng hắn lại một câu câu oán hận cũng chưa từng có. Yên lặng trả giá vì bọn họ...
Liền ở thời điểm bọn họ chuẩn bị đi, Cung Hiên đột nhiên nói một câu: "Nó muốn tỉnh. Phục Hy, chỉ có ngươi mới có thể tiếp tục phong ấn nó."
Bước chân Phục Hy dừng một chút, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Ta đã biết."
//