Chương
Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta ()
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Sau khi nghe được tiểu đệ nói, ánh mắt Tống Minh Tước nhìn Chúc Dao càng chán ghét.
Tiếp theo Vô Dược liền nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh! Giá trị yêu thích của nam chủ đối với nữ chủ là -, chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ che giấu thứ hai.]
Vô Dược tuy rằng còn có chút mộng bức, nhưng là, ít nhất đã hoàn thành nhiệm vụ. Cô có thể thật mượt mà cút ngay.
...
Thời điểm buổi chiều Tống Minh Tước trở lại phòng học, liền nghe được tin tức Vô Dược nhảy lớp.
Hắn nắm quần áo một người, tức giận hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Người nọ bị hành động của hắn dọa tới rồi, thân thể còn có chút run rẩy, nơm nớp lo sợ trả lời: "Thư... Thư Vãn Nhan cậu... Cậu ấy thông qua kỳ thi nhảy lớp, cho nên... Cho nên liền lên..."
"Sao có thể!" Tống Minh Tước căn bản không tin, khai giảng lâu như vậy cũng chỉ có một hai người có thể hoàn thành kỳ thi nhảy lớp, cô sao có thể cũng hoàn thành?
Sau đó có người liền mở miệng: "Thư Vãn Nhan vốn dĩ chính là từ trường trung học phụ thuộc Will Đa Nạp ra, chỉ số thông minh khẳng định là siêu cao."
Sau khi nghe được câu đó, Tống Minh Tước buông lỏng tay ra, nhanh chân liền hướng cao nhị chạy tới.
Vô Dược lúc này ở bên cạnh Niên Tứ Thần, Niên Tứ Thần một bên hộ cô cầm sách, một bên cùng cô nói chuyện phiếm.
Ngữ khí rất là bất đắc dĩ: "Sao lại không nói cho anh một tiếng nào?"
Vô Dược lộ ra một nụ cười rạng rỡ, trả lời: "Bởi vì muốn cho anh một kinh hỉ a, anh vui vẻ không?"
Niên Tứ Thần trả lời: "Vui vẻ, thực vui vẻ. Không nghĩ tới Tiểu Nhan Nhan của anh vậy mà là học bá."
Nghĩ đến sau này bọn họ có thể sớm chiều ở chung, đôi mắt Niên Tứ Thần bất giác gia tăng ý cười. Bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra anh lúc này đang sung sướng.
Vô Dược thấy anh tươi cười, cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Sau đó nghe được âm thanh đã lâu của hệ thống: [Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần Niên Tứ Thần +, giá trị yêu thích hiện tại là !]
Vô Dược vui vẻ một hồi, sau đó vui vẻ đi theo Niên Tứ Thần vào cao nhị.
Mà ở cách đó không xa đôi mắt Tống Minh Tước đỏ lên, không nghĩ tới mối tình đầu của mình còn không có bắt đầu đã kết thúc.
——
Thanh xuân là một hành trình ngắn, bất quá chỉ nháy mắt Vô Dược và Niên Tứ Thần đã lên cao tam.
Hôm nay Niên Tứ Thần bởi vì có việc, trước tiên rời khỏi trường học. Sau khi Vô Dược tan học, thong thả ở trường học đi ra.
Không đi bao lâu, liền phát hiện mình bị người theo dõi. Vì thế, liền tìm một góc tương đối hẻo lánh.
Vô Dược dựa vào một bên, nhìn phía trước nhàn nhạt nói: "Xuất hiện đi."
Sau đó một nữ sinh mang theo mấy tên côn đồ từ một bên bước ra.
Vô Dược liếc nhìn cái nữ sinh kia một cái, khóe môi câu một chút, môi đỏ hé mở: "Đã lâu không thấy a, Văn Lan học tỷ."
Năm đó, thời điểm cô tính toán đi tìm cô ta. Cô ta lại mất tích. Cô vốn định liền cứ như vậy thôi, nhưng không nghĩ tới cô ta hiện giờ tự động đưa tới cửa.
Văn Lan hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, nếu không phải do cô, cô ta cũng sẽ không rơi vào kết quả thê lương như hiện giờ.
Xoay người đối mấy nam nhân đằng sao nói: "Chính là cô ta, nhanh tay lên."
Mấy nam nhân đằng sau, khi thấy khuôn mặt của Vô Dược kinh ngạc một hồi lâu, bọn họ ban đầu tưởng nữ sinh này vô cùng xấu xí, không nghĩ tới vậy mà lại xinh đẹp như vậy.
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, nghĩ đến đây dục vọng đáy mắt liền càng mãnh liệt.
Vô Dược lạnh nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không đợi Văn Lan phản ứng lại, Vô Dược đã đem những người đó giải quyết, sau đó trước mặt cô ta rồi.
Ý cười trên khóe môi càng sâu, tựa hồ còn có chút trào phúng: "Chơi vui không? Văn Lan học tỷ."
// - //