Chương
Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta ()
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Văn Lan lui một bước, kinh ngạc nhìn cô, tựa hồ không nghĩ tới cô lại lợi hại như vậy.
Vô Dược cũng không có động thủ đánh người, chỉ là dùng một ít thuốc. Để Văn Lan nếm thử hậu quả khi làm điều xấu.
Vô Dược cảm thấy đánh cô ta đối với chính mình là một loại làm bẩn, cảm giác thực dơ.
"Ai?" Vô Dược hướng bên sườn nhìn thoáng qua, sau đó từ bên đó một người đi ra.
Thời điểm Vô Dược thấy hắn còn có chút kinh ngạc, sau đó khuôn mặt kinh ngạc liền biến thành đạm nhiên, nếu hắn đều thấy vậy thì không có gì phải giả vờ nữa.
"Cậu..." Tống Minh Tước nhìn thẳng vào ánh mắt cô, tựa hồ mang theo chút tìm tòi nghiên cứu: "Cậu đã làm gì bọn họ?"
Vô Dược nhàn nhạt nói: "Cậu cảm thấy sao?"
Sau đó cũng không đợi hắn trả lời liền đi ra ngoài.
Tống Minh Tước đuổi theo, lấy tay đập lên vai cô, sau đó hỏi: "Cậu sao lại làm được?"
"Liên quan đến cậu..." Vô Dược nói còn chưa nói xong, liền cảm thấy một tia lạnh lẽo.
Quay theo hướng đó liền nhìn thấy Niên Tứ Thần mang theo nụ cười ôn nhu.
Niên Tứ Thần chậm rãi hướng cô bước tới, không dấu vết hất tay Tống Minh Tước ra. Sau đó ôn nhu nắm lấy tay cô, nhẹ giọng mở miệng nói: "Chúng ta về nhà đi."
Ngữ khí anh thực bình thường, tựa hồ giống như bình thường không có gì khác. Nhưng mà, Vô Dược tổng cảm thấy thực đáng sợ, cảm giác như là yên lặng trước khi bão táp đến.
...
Sự thật chứng minh, Vô Dược suy đoán không có sai.
Sáng sớm rời giường, liền cảm giác được hoàn cảnh xung quanh thực không thích hợp. Mở cửa sổ ra thứ nhìn thấy chính là bờ cát, còn có nước biển vô tận.
Cô chạy xuống lầu, anh đang bày bữa sáng.
Sau khi anh thấy cô, ôn nhu mở miệng nói: "Nhan Nhan, em tỉnh rồi. Đói bụng không? Có thể dùng cơm rồi."
Vô Dược nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, sau đó mở miệng: "Nơi này là chỗ nào nha?"
Niên Tứ Thần nhẹ giọng giải thích nói: "Đây là đảo nhỏ tư nhân của anh trong biển khu vực Á đảo."
"..." Cô ngửi được một loại âm mưu, nhưng vẫn làm bộ không biết hỏi: "Chúng ta tới nơi này làm gì?"
Niên Tứ Thần đem đồ vật trong tay bày ra, tiếp tục giải thích: "Sắp thi đại học, anh sợ em áp lực lớn, cho nên liền mang em tới nơi này chơi."
%%%!
Áp lực lớn cái quỷ, phi! Thi đại học cái quỷ a! Bọn họ mới khai giảng được không? Nếu không có gì thay đổi thì nhiều lắm một năm sau mới thi đại học được không?
Nhìn anh nói nghiêm túc như vậy, cô thiếu chút nữa liền tin.
Đúng rồi, cô sao có thể bị anh đánh lừa. Cô có thể tin cái quỷ ấy, cái tính cách ôn văn nho nhã này.
Linh hồn này vốn là anh, sao có thể ôn văn nho nhã. Gặp anh ôn văn nho nhã biến tướng cầm tù có cái quỷ gì khác nhau?
Vô Dược làm bộ tin lời anh nói, sau đó thập phần vô tội mở miệng: "Chúng ta khi nào trở về?"
Niên Tứ Thần ôn hòa đáy mắt xẹt qua một mạt khói mù, tay cầm mâm đến gắt gao, nhưng mặt ngoài vẫn là bộ dạng ôn nhuận như ngọc như cũ: "Nhan Nhan muốn trở về sao? Chúng ta ở chỗ này chơi thêm chút thời gian không tốt sao?"
Không thể không nói, Vô Dược chứng minh là đúng. Cô mới vừa nghe anh trả lời xong, liền nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh giá trị hắc hoá của nam thần Niên Tứ Thần +, giá trị hắc hoá hiện tại là .]
Vô Dược liền ha hả, biểu thị quả nhiên là có thể đi gặp quỷ. Anh thế giới này ngụy trang quả thực. Mẹ nó đến cả hệ thống cũng lừa gạt cô.
Bất quá Vô Dược đương nhiên là chỉ có thể thuận theo: "Không có, em thích cùng Tứ Thần ở bên nhau. Chờ chúng ta khi nào chơi đủ rồi, lại trở về."
Sau đó chủ động đến bên cạnh anh, vòng lên cổ anh, ở trên môi anh lưu lại một nụ hôn.
// - //