Chương
Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta ()
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Sau khi Niên Tứ Thần tắt đèn đi, liền quay lại nằm lên giường, đem cô ôm vào trong lòng ngực, an ổn đi vào giấc ngủ.
Mỏi mệt tựa hồ sau khi ngửi được hơi thở của cô liền biến mất hầu như không còn. Cảm giác tâm mười mấy năm trôi nổi không ngừng rốt cuộc cũng có nơi uỷ thác.
...
Vô Dược cảm giác mình ngủ đến đặc biệt tốt, so với thời điểm uống thuốc ngủ còn ngủ tốt hơn.
Quay đầu nhìn đến Niên Tứ Thần còn đang ngủ, đầu ngón tay bất giác vỗ lên. Lòng bàn tay xẹt qua hàng mi dài của anh, nhìn khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ của anh, đột nhiên hoài nghi anh có phải luôn biết cô là nhan khống hay không.
Cho nên mỗi cái thế giới đều tìm một túi da tốt như vậy, vì đời trước anh trở nên bình thường, cho nên cô không có nhận ra.
Cô hôn hôn gương mặt anh, trong lòng yên lặng nói với bản thân: Đời trước là ngoài ý muốn, sau này mặc kệ có thể đến bao nhiêu thế giới, em nhất định sẽ nhận ra anh.
Niên Tứ Thần bị cô hôn tỉnh, tựa hồ còn không có thói quen trên giường có thêm một người, thời điểm mở to mắt còn có chút mê mang.
Vô Dược bị anh manh tới rồi, không nghĩ tới tiểu ca ca ôn văn nho nhã. Cũng sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.
Một hồi lâu Niên Tứ Thần mới phản ứng lại, duỗi tay chế trụ cái ót của cô, triền miên hôn lên môi đỏ của cô.
Trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu: "Chào buổi sáng, tiểu công chúa của anh."
Phụt ~ Vô Dược bị xưng hô của anh làm hoảng sợ rồi. Mang theo chút ý cười trả lời: "Chào buổi sáng, hoàng từ điện hạ của em."
Sau khi nghe được cô trả lời, Niên Tứ Thần mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, mình đang nói gì?
Hai má phiếm hồng, ho nhẹ thanh: "Khụ, chúng ta đi rửa mặt trước, đợi lát nữa liền đi học."
Thời điểm Vô Dược đi xuống dưới lầu, phát hiện Niên phụ Niên mẫu đã ở bàn ăn dưới nhà ăn trước.
Sau khi Niên mẫu thấy bọn họ xuống dưới, mới đem bữa sáng làm cho bọn họ mang ra.
Nhẹ giọng hỏi: "Nhan Nhan a! Cháu ngủ tốt không?"
Mặt Vô Dược đỏ lên, tựa hồ có chút thẹn thùng, tuy rằng cô cũng không biết thẹn thùng cái gì, ngoan ngoãn trả lời: "Cảm ơn bác gái quan tâm, cháu ngủ rất khá."
Niên mẫu cười cười, đáy mắt tựa hồ đối với con dâu ngoan ngoãn nghe lời như vậy thực vừa lòng.
...
Sau khi Vô Dược đi vào lớp, yên lặng về chỗ ngồi của mình.
Mới vừa ngồi xuống Chúc Dao liền mở miệng: "Vãn Nhan, tớ với cậu đổi vị trí đi!"
Vô Dược sửng sốt, tựa hồ có chút không hiểu vì sao cô ta đột nhiên nói như vậy. Đột nhiên một ý niệm xẹt qua trong đầu cô: Chúc Dao thích nam chủ!
Nhưng rất nhanh liền bị cô phủ định, bên trong nguyên kịch là nam chủ theo đuổi thật lâu nữ chủ mới đồng ý cùng hắn ở bên nhau.
Vậy thì bộ dạng hiện tại này của cô ta mà nói chỉ có một loại khả năng. Chính là tâm thánh mẫu của nữ chủ bạo phát, cảm thấy Tống Minh Tước quấy rầy cô, cho nên hảo tâm hỗ trợ cô.
Vô Dược không có cự tuyệt, dù sao hiện tại mà nói nam chủ đối với cô ta không có cảm tình gì.
Nhưng Vô Dược không nghĩ tới, bởi vì cô không có cự tuyệt. Cho nên không thể hiểu được liền hoàn thành nhiệm vụ.
Thời điểm Tống Minh Tước đi vào phòng học, sau khi nhìn đến Chúc Dao ngồi phía trước mình, khuôn mặt liền lạnh xuống. Thập phần không vui mở miệng: "Ai cho cô ngồi chỗ này? Quay trở về chỗ cũ mau."
Chúc Dao cũng bày ra một bộ dạng không cao hứng: "Dựa vào cái gì anh nói quay trở về thì phải ngồi trở về, tôi càng không."
Ánh mắt Tống Minh Tước nhìn cô tựa hồ thêm phần âm lãnh. Sau đó quay sang người bên cạnh mình nói: "Tránh ra!"
Bạn cùng bàn Tống Minh Tước ngoan ngoãn tránh ra. Sau đó, tự giác tìm một vị trí khác.
Sau khi Tống Minh Tước ngồi xuống, một tiểu đệ bên cạnh hắn mở miệng: "Tước thiếu, là nữ nhân này chủ động đổi vị trí với Thư tiểu thư."
// - //