Chương
Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta ()
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Vô Dược nhìn ngoài cửa sổ, ngẩng đầu hỏi: "Tứ Thần ca ca, chúng ta hiện tại đi đâu vậy?"
Niên Tứ Thần hôn một cái lên gương mặt cô, dụ dỗ đến: "Tứ Thần ca ca mang em đến một nơi."
Mặt Vô Dược đầy nghi hoặc, nhẹ nhàng mở miệng: "Nhưng mà... Chúng ta không về trường học sao?"
Anh ôn nhu vuốt ve tóc của cô, trả lời: "Không vội, ngày mai đi học cũng được."
Vô Dược thấy mặt anh đã đỏ một khối, đau lòng nói: "Vậy mặt anh làm sao bây giờ? Chúng ta đi bệnh viện sao?"
Con ngươi anh ôn nhu tựa hồ sắp chảy nước ra, xoa khuôn mặt nhỏ đang quan tâm anh, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, anh về nhà đắp một chút là tốt rồi."
...
Niên Tứ Thần đem cô tới bờ biển, gió biển phất qua mặt cô, làm tâm bình táo bạo của cô an tĩnh đi rất nhiều.
Anh từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu âm thanh nhẹ vỗ về bên tai cô: "Anh nhớ rõ em đã nói em thích bờ biển nhất."
Cô ngẩng đầu con ngươi màu nâu trầm đối diện với đôi mắt đen óng ánh như sao trời của anh, có như vậy trong nháy mắt làm cô cảm thấy cô chính là cả thế giới của anh.
Cô xoay người vòng lên cổ anh, thâm tình gọi một tiếng: "Tứ Thần..."
Niên Tứ Thần tựa hồ bị bộ dạng của cô làm cho xúc động, cúi đầu ngậm lấy môi đỏ của cô, âm thanh khàn khàn động lòng người nhẹ nhàng mở miệng: "Nhan Nhan, cùng anh ở bên nhau đi! Làm người yêu của anh cả đời."
"Phụt!" Vô Dược cười một cái.
"Ân?" Tay Niên Tứ Thần ôm cô bất giác nắm thật chặt, sắc mặt khẩn trương.
Vô Dược dựa vào anh, môi đỏ nhẹ nói: "Em cho rằng chúng ta đã ở bên nhau, còn có em không cần làm người yêu của anh cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa anh đều là của em."
Mặc kệ bao nhiêu thế giới anh đều là của em, chỉ thuộc về em.
Niên Tứ Thần sửng sốt, ý cười trong con ngươi càng sâu, chiếm hữu đáy mắt cũng càng đậm.
Đúng vậy! Anh sao có thể chỉ cam tâm cả đời đâu? Nếu lúc trước cô đã xâm nhập vào thế giới của anh, vậy thì để bồi thường, cô nên vĩnh viễn thuộc về anh.
"Ân! Chúng ta kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều phải ở bên nhau." Nói xong anh lại cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn qua đi, Vô Dược lại mở miệng: "Em nghe nói anh đã từng nói qua anh có người yêu. Vậy thì, người kia..."
"Là em!" Vô Dược còn chưa nói xong, Niên Tứ Thần vội vàng trả lời.
Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: "Từ đầu đến cuối người anh thích cũng chỉ có em, giống như em nói anh cũng thích em mười hai năm, cả đời này cũng không tính toán muốn sửa."
Thời gian rất dài, anh bỏ lỡ em tám năm năm tháng, nhưng anh sẽ có được em trong năm cuộc đời.
Âm thanh sóng biển rất lớn, nhưng lời anh nói lại rõ ràng vô cùng.
...
Sau khi Niên Tứ Thần bồi cô ở bờ biển chơi, liền đem cô mang về Niên gia.
Vô Dược nghĩ Niên Tứ Thần to gan mang cô về nhà như vậy, trong nhà hẳn là không có người đi! Kết quả vừa vào cửa liền nhìn thấy Niên phụ đang xem báo chí, còn có một bên Niên mẫu đang xem kịch.
Vô Dược trực tiếp hoá đá ngay tại chỗ, tuy rằng đây chỉ là thế giới nhiệm vụ nhưng đối với người không có ký ức là anh mà nói, đây chính là cha mẹ hắn.
Trải qua nhiều thế giới như vậy Vô Dược lần đầu tiên thấy khẩn trương, không nghĩ tới cô vậy mà cũng sẽ trải qua chuyện gặp gia trưởng này.
Niên Tứ Thần cảm thấy cô khẩn trương, sờ sờ tóc cô, ôn nhu mở miệng: "Đừng lo lắng, không cần khẩn trương."
Sau khi Niên mẫu nghe được âm thanh của con trai nhà mình, sửng sốt một hồi. Con trai của bà sao lại trở về sớm như vậy?
Càng nghĩ càng không thông, vội vàng đứng dậy, thấy con trai nhà mình bị sưng đỏ một nửa mặt, còn nắm tay nữ sinh, không khỏi bổ não một đợt kịch cẩu huyết.
// - //