Chương
Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta ()
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Nhìn bộ dạng vẻ mặt vô tri của cô, sắc mặt Văn Lan lạnh hơn: "Cách Tứ Thần xa một chút."
Khuôn mặt Vô Dược tựa hồ nháy mắt tái nhợt, cắn cắn môi, nhược nhược hỏi: "Là Tứ Thần ca ca bảo cậu tới sao?"
Nhìn bộ dạng thập phần ủy khuất của Vô Dược, Tĩnh Dạ yên lặng vì Văn Lan châm cây nến. Tâm bất giác nghĩ: Diễn tinh của ký chủ đã online, năng lượng cao báo động trước, xin chú ý an toàn.
Đương nhiên không phải! Văn Lan tự nhiên sẽ không mở miệng phủ nhận. Nhưng trong học viện mọi người đều biết tính cách của Niên Tứ Thần.
Không khỏi, không ít ánh mắt người nhìn Văn Lan liền thay đổi.
Cũng không biết là ai mở lời trước:
"Không phải nói Văn Lan học tỷ rất rộng lượng, rất thiện lương sao? Hiện tại là chuyện gì?"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Cô ta còn không phải bạn gái của Niên học trưởng, hiện tại liền không cho người khác theo đuổi. Nếu cô ta thật sự là bạn gái của Niên học trưởng thì còn nói?"
...
"Cô cố ý!" Văn Lan hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn cô một cái, tức giận đến khuôn mặt đều vặn vẹo, trực tiếp vươn tay một cái tát qua.
"Bang!"
Một tiếng thanh của bàn tay vang lên, mọi người tựa hồ đều yên lặng, đôi mắt vẫn luôn nhìn hai người, thở cũng không dám thở mạnh.
Văn Lan sau khi thấy rõ ràng người mình đánh phải, hai mắt mở to nhìn, lui lại mấy bước.
Vô Dược ngẩng đầu, thời điểm thấy anh biểu tình cũng là thực kinh ngạc: "Tứ Thần ca ca..."
Đầu nhón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hồng lên của anh. Làn da của Niên Tứ Thần vốn dĩ tương đối trắng nõn, bàn tay màu đỏ lúc này càng thấy ghê người, cũng có thể nhìn ra lực đạo đến tột cùng có bao nhiêu mạnh.
"Cô... Cái nữ nhân điên này!" Cũng không biết là mình hay là Thư Vãn Nhan, tóm lại Vô Dược đặc biệt tức giận, cô cảm giác muốn điên lên.
Cái tiện nữ nhân này cũng dám đánh nam nhân của cô, trong đầu chỉ có một ý niệm: Cô muốn giết chết ả!
Niên Tứ Thần cảm giác được người trong lòng ngực mình đang run rẩy, dường như nhớ tới cái gì, ôm chặt cô, âm thanh ôn nhu dụ dỗ: "Nhan Nhan ngoan, không tức giận, vì người khác tức giận như vậy không đáng. Anh không có việc gì, thật sự!"
Nghe được âm thanh của anh, Vô Dược hơi bình tĩnh một chút. Ngoan ngoãn chôn trong lòng ngực anh.
Nháo một hồi lớn như vậy, Niên Tứ Thần cũng không muốn đi học, mang theo cô trực tiếp rời đi.
Đôi mắt âm lãnh, tựa hồ trong chốc lát là có thể đem người đông chết.
Thân thể Văn Lan run lên, dũng mãnh trong lòng đột nhiên rơi vào vô hạn sợ hãi. Cô chưa từng thấy ánh mắt của Niên Tứ Thần như vậy.
...
Vô Dược vốn đang muốn hỏi cảm xúc vừa mới không chịu khống chế là chuyện như thế nào, còn không có mở miệng liền nghe được âm thanh hệ thống.
[Đinh! Kích phát nhiệm vụ che giấu một: Xin tìm lại ký ức thiếu hụt của Thư Vãn Nhan. Biết nguyên nhân chân chính chứng mất ngủ của Thư Vãn Nhan.]
"..."
Như vậy cô hẳn là đã biết: Tiểu Dạ Dạ, cảm xúc không chịu khống chế vừa nãy cùng với cái ký ức thiếu hụt kia có quan hệ đi?
Tĩnh Dạ: Ký chủ! Tìm được chân tướng cô sẽ biết, cố lên a!
Vô Dược cho cô cái xem thường: Cô không thích tôi!
Tĩnh Dạ hơi hơi mỉm cười: Ân, bởi vì tôi đối với cô chính là yêu.
Vô Dược ha hả, sau đó mở miệng: Chứng mất ngủ là cái quỷ gì? Vì sao tôi không cảm giác được?
Tĩnh Dạ yên lặng mà lui đến góc: Đêm qua không phải cô đã trải qua rồi sao?
Vô Dược suy nghĩ một chút, sau đó khóe miệng giơ lên: Tiểu Dạ Dạ cô lại đây, ngoan, nghe lời, tôi sẽ không đánh cô.
Tĩnh Dạ xấu hổ khụ khụ: Ký chủ đừng kích động!
ĐMM đừng kích động, điểm tích phân của cô như vậy, có thể đổi được bao nhiêu thuốc ngủ?
Tĩnh Dạ nhược nhược nói: Ở bên cạnh nam thần, không phải cô có thể ngủ rồi sao?
Vô Dược nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói giống như cũng rất có đạo lý.
// - //