Chương
Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta ()
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
"Mẹ!" Niên Tứ Thần biết mẫu thân nhà mình khẳng định lại bổ não một ít thứ. Ngữ khí rất là bất đắc dĩ: "Đừng nhìn như kiểu kịch cẩu huyết vậy."
"Khụ khụ!" Niên mẫu đình ngừng bổ não mình, đem lực chú ý chuyển đến Vô Dược, nhẹ nhàng hỏi: "Cô gái này là?"
Niên Tứ Thần đem Vô Dược ôm trong lòng ngực, sau đó nói: "Đây là bạn gái của con, Thư Vãn Nhan."
Sau khi nghe được lời anh nói, Niên phụ vốn dĩ đang thập phần bình tĩnh xem báo chí, báo chí đều phát ra âm thanh 'xoẹt xoẹt'.
Niên phụ nhanh tay đem báo chí ném sang một bên, đứng lên, nhìn về phía Niên Tứ Thần, kinh ngạc nói: "Con... Con nói cái gì? Nói... Nói lại lần nữa?"
Chân tay Vô Dược có chút luống cuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng lên: "Xin chào bác trai bác gái, cháu là Tứ Thần ca... Bạn gái của Tứ Thần, cháu tên là Thư Vãn Nhan."
Niên phụ thấy anh không phủ nhận, còn đem người mang về nhà. Đương nhiên là biết anh đang nghiêm túc.
Khôi phục sắc mặt bình thường, nhàn nhạt nói: "Đứng ở chỗ này làm gì? Còn không nhanh mời người ta vào đi."
Sau khi Niên phụ mở miệng, Niên mẫu mới phản ứng lại đây, vội vàng tiếp đón Vô Dược vào: "Đúng đúng đúng, mau mau tới ngồi đi."
Niên gia phụ mẫu cũng không phản đối, cũng không hỏi tình huống gia đình của Vô Dược. Chỉ hỏi: "Vậy cha mẹ cháu biết bọn cháu ở bên nhau chưa?"
Vô Dược trả lời: "Hôm nay chúng cháu mới xác nhận quan hệ, cháu còn chưa kịp nói cho cha mẹ, bất quá cha cháu hẳn là sẽ không phản đối."
Niên mẫu ngây ngốc hỏi một câu: "Vậy mẹ cháu đâu?"
Sau đó Niên gia phụ tử, thập phần bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
Vô Dược giải thích nói: "Từ lúc cháu tám tuổi sống cùng cha ở F quốc, gần đây mới trở về sống với mẹ, nhưng cháu cảm thấy chỉ cần là lựa chọn của cháu cha cũng sẽ tôn trọng."
"Nga!" Niên mẫu lên tiếng, sau khi hiểu quan hệ của bọn họ lại giống như nhớ tới cái gì, một cái xưng hô buột miệng nói: "Tiểu công chúa!"
"Ân?" Vô Dược khó hiểu nhìn bà một chút.
"Không... Không!" Niên mẫu lắc lắc đầu, ý cười trong đáy mắt càng sâu. Nhìn Vô Dược càng ngày càng vừa lòng.
Sau đó nhìn đến khuôn mặt của Niên Tứ Thần mới nhớ tới: "Con làm sao vậy? Vì sao đã quay về?"
Niên Tứ Thần lắc đầu, nhàn nhạt trả lời: "Chỉ là gặp phải cái nữ nhân bị điên. Ảnh hưởng tâm tình không muốn đi học."
Nghe được anh nói xong Niên mẫu cũng không hỏi thêm gì. Con trai của cô, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì đều là chính mình giải quyết. Đương nhiên, trừ bỏ việc của ai đó.
Lúc này Niên phụ nói một câu: "Gọi bác sĩ lại xử lý một chút đi."
Niên Tứ Thần vẫy vẫy tay, tựa hồ có chút không thèm để ý mà nói: "Không có việc gì, tí nữa tìm thuốc đắp một lát là tốt rồi."
Vô Dược nhìn mặt anh, lại nghĩ tới việc buổi sáng, đau lòng mở miệng: "Em giúp anh đắp đi!"
Đáy mắt Niên Tứ Thần xẹt qua một tia đắc ý, nhưng vẻ tươi cười lại thực ôn hòa vô hại: "Được!"
Niên Tứ Thần mang cô về phòng của mình, sau đó đem thuốc tìm được đặt lên tay cô.
Vô Dược cẩn thận giúp anh bôi thuốc, tối tăm trong ánh mắt càng ngày càng thâm. Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ mở miệng: "Tứ Thần... Về sau không cần như vậy. Em sẽ đau lòng."
Thân thể Niên Tứ Thần sửng sốt một chút, sau đó cười cười trả lời: "Được!"
Anh không nghĩ tới cô có thể nhìn ra anh là cố ý chịu một cái tát kia, bất quá cũng đúng, tiểu công chúa của anh thông minh như vậy, sao có thể không biết đâu?
Anh sở dĩ nhận một cái tát kia, chỉ vì để nói cho chính mình đến tột cùng có bao nhiêu vô năng. Nếu tới muộn một bước, một cái tát kia liền có thể rơi trên người cô.
// - //