Ở Bắc Kinh chơi thêm một ngày, tới chúc tết mấy nhà, Trương Khác đưa Hứa Tư lên máy bay về Kiến Nghiệp trước, sau đó cùng Diệp Kiến Bân sang Hong Kong, tới thẳng nhà Diệp Kiến Bân, thay y phục xong đi thăm Tôn Tĩnh Hương.
Mới qua vài ngày mà Diệp Đinh Hương trông thuận mắt hơn nhiều, da dẻ hồng hồng, tóc lưa thưa, cái miệng nho nhỏ, ngón tay nho nhỏ, trông vô cùng đáng yêu, nhìn Diệp Kiến Bân bế con hết sức cẩn thận, lóng ngóng không biết lấy lòng tiểu bảo bối ra sao, Tôn Tĩnh Hương ngồi nhìn mặt tràn trề hạnh phúc của người mẹ, Trương Khác đột nhiên cảm thấy ghen tỵ, cũng muốn có con.
Ăn tối xong Tôn Thượng Nghĩa, Trương Khác và Diệp Kiến Bân vào thư phòng, thời gian qua Tôn Thượng Nghĩa tranh thủ năm mới bái phỏng không ít người, đã định ra vài mục tiêu thu mua, Trương Khác tới là vì danh sách này.
Hong Kong có hơn ngân hàng bản địa, trừ ba ngân hàng lớn phát hành tiền, còn có không ít ngân hàng vừa và nhỏ, mấy ngân hàng Tôn Thượng Nghĩa nhìn trung đều có quy mô không lớn, rất nhiều cổ đông muốn rút lui, xem như có giá khởi điểm không tệ.
Ví dụ như Ngân hàng thương nghiệp Á Châu quy mô chừng tỷ, chi nhánh, có điều nghe nói cũng có mấy người khác muốn mua. Ngân hàng quốc tế Hong Kong, trong cơn bão tài chính bị người ta đua nhau rút tiền, hai năm qua kinh doanh không khởi sắc, đại cổ đông là ngân hàng Arab có ý muốn bán, nhưng ra giá cao, cho nên không ai hỏi.
Trương Khác hỏi: - Ngân hàng quốc tế Hong Kong ra giá bao nhiêu? Chúng ta còn bao nhiêu tiền có thể dùng?
Viết tắt là Cơ Cảng.
- Ngân hàng Arab có % cổ phần, đối phương ra giá tỷ. Tôn Thượng Nghĩa đáp: - Tài chính của chúng ta không thành vấn đề, có . tỷ thế chấp cổ phần của Tân Quang, Thương vụ Cẩm Hồ còn tỷ, chỗ tôi có chừng chừng - triệu, cậu có bao nhiêu thì tôi không biết.
Diệp Kiến Bân bổ xung: - Cổ đông thứ hai là Quang Đại, bọn họ không có hứng thú mua lại.
Trương Khác suy nghĩ một chút nói: - Cháu cũng chẳng biết mình có bao nhiêu tiền có thể dùng, chắc là đủ dùng, nhưng Cơ Cảng có vết đen, phải đổi biển mới kinh doanh được... Nếu đối phương không chịu hạ giá thì chúng ta mua cái khác trước... xem ra ở Hong Kong không có ngân hàng thích hợp, chúng ta tiếp tục với Hoa Liên của Singapore.
Lại nói thêm vài chuyện, Diệp Kiến Bân đi chúc Tôn Tĩnh Hương ngủ ngon, Tôn Thượng Nghĩa nhìn Trương Khác, lấy ra một cái đồng hồ, đưa cho y: - Hiện giờ tài sản của cậu cũng hàng chục tỉ, đeo một cái đồng hồ giả còn ra cái gì nữa. Người Hong Kong rất thực dụng, năm xưa Cát lão gia tử lần đầu gặp tôi, nhìn vào đồng hồ của tôi trước tiên, năm đó tôi đeo một chiếc Vallée de Joux, ông ấy mới chịu nói chuyện với tôi.
Trương Khác nói một tiếng cám ơn, nhận lấy đồng hồ đeo tay, lại nghe Tôn Thượng Nghĩa nói tiếp: - Tôi biết người trẻ tuổi các cậu thích thứ mới mẻ, chưa chắc thích cái đồng hồ này... Khoát tay ngăn Trương Khác đang định giải thích: - Nhưng cái đồng hồ này theo tôi nửa đời người, tôi vẫn mong cậu đối đãi với nó thật tốt, cho dù không đeo thường xuyên, cũng phải thường xuyên bảo dưỡng, được rồi thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Mông đợi cậu đấy.
Trương Khác chỉ biết vâng dạ từ thư phòng lui ra, thấy Diệp Kiến Bân, tóm lấy hắn hỏi: - Năm xưa bác Tôn có tặng anh một cái đồng hồ không?
Diệp Kiến Bân nhìn chiếc đồng hồ trong tay Trương Khác, hạ thấp giọng, cười âm hiểm: - Cái đồng hồ này tới năm ngoái tôi mới trả lại cho cha vợ tôi đấy. Vỗ vai Trương Khác bày ra vẻ mặt, tôi hiểu mà, rồi bỏ đi, để lại một mình Trương Khác đứng ngây ra ở hành lang.
Tôn Tĩnh Mông nằm úp mình trên giường, đầu hướng về phía cuối giường, miệng cắn bút, lật xem tài liệu, bên cạnh giường để chiếc bàn nhỏ, mấy đĩa thức ăn, một chai rượu.vì tránh ảnh hưởng tới tầm nhìn, mái tóc dầy mềm mại được vén lên sau tai, kẹp lại bằng một chiếc kẹp tóc thủy tinh trong suốt, mái tóc cong như đuôi gà, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, người mặc một chiếc áo len trắng mỏng trễ cổ, loáng thoáng nhìn thấy riềm hoa của áo lót lụa màu đen, nhẹ nhàng nâng niu hai cái bánh bao tròn trịa đầy đặn, trông rất thích mắt, khe ngực sâu không tháy đáy kia phát tán ra mị lực trí mạng quả thực làm người ta không kìm được lòng hươu dạ vượn, cô nàng vẫn ăn mặc theo phong cách đó, chỉ có áo không có quần, mép áo len che qua cặp mông vểnh, làm đôi chân thon thả càng thêm nổi bật.
Trương Khác đứng ngoài ngắm nhìn chán mới khẽ gõ cửa đi vào.
- Còn tưởng anh đứng ngoài nhìn cả ngày chứ. Tôn Tĩnh Mông ngẩng đầu lên, giọng vừa vui vừa hờn: - Lại đây nếm thử mấy món đi.
Trương Khác gãi gãi đầu, hoài nghi hỏi: - Em làm đấy à? Ăn vào có chết không?
Tôn Tĩnh Mông tức tối ngồi bật dậy, đang định đạp cho y một cái thì nhìn thấy cái đồng hồ, kỳ quái hỏi: - Sao lại đeo cái đồng hồ già chát thế này?
- Bác Tôn vừa mới tặng đấy.
Tôn Tĩnh Mông "ồ" một tiếng, gật gù: - Thảo nào mà trông quen như thế, thì ra vì anh Kiến Bân cũng có một cái.
Trương Khác đi tới bên bàn, đinh nhón một ít thức ăn thử xem sao thì thấy Tôn Tĩnh Mông mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, liền gọi: - Em đi đâu đấy?
Tôn Tính Mông tức giận nói: - Đi tìm ba em, cái ông già này, người ta không phải với con gái mình, đáng lẽ phải đánh cho một trận, lại còn tặng một cái đồng hồ, thế là có ý gì chứ?
Trương Khác vội ôm lấy Tôn Tĩnh Mông từ đằng sau, ôn nhu nói: - Thực ra anh rất cảm kích bác Tôn, nếu không anh không mặt mũi nào mà gặp em nữa, may mà bác ấy rộng lượng, chúng ta mới có thể ở bên nhau như thế này.
Tôn Tĩnh Mông vùng vẫy, nhưng Trương Khác ôm rất chặt, làm cô không thoát được: - Giỏi lắm, mọi người đều cá mè một lứa, để em ra ngoài quyến rũ mấy chục nam nhân, xem cha em còn đồng hồ nữa mà tặng không?
- Nam nhân ưu tú như anh làm gì dễ kiếm, đừng nói bác Tôn có chấp nhận hay không, mà ngay Tôn tiểu thư em cũng chẳng thèm để mắt ấy chứ. Trương Khác xoay người Tôn Tĩnh Mông lại mặt dày nói, lúc này mới chú ý mặt cô có mấy vết bút bi như ria mèo, thiếu chút nữa bật cười, đi vào phòng tắm lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cô, thuận tiện thưởng thức xuân quang mê người lấp ló sau cổ áo.
- Hiện giờ chưa cho anh nhìn bậy, mau xem cái kế hoạch này của em xem thế nào. Tôn Tĩnh Mông cầm tài liệu chặn trước mắt Trương Khác, che cặp mặt bỉ ổi của y.
- Anh vừa từ Bắc Kinh chạy sang đây, bị cha em và anh rể em kéo đi bàn việc tới giờ, mệt chết thôi, em cho anh ngủ cái đã, dậy rồi chúng ta tính tiếp. Lau mặt cho Tôn Tĩnh Mông xong, Trương Khác ném chiếc khăn sang ghế, lao đều xuống chiếc giường êm ái, kéo cái gối ụp lên đầu.
- Á! Bẩn, quần áo và giày còn chưa cởi đã nhảy lên giường của người ta rồi, mau xuống đi. Tôn Tĩnh Mông bỏ tài liệu xuống, lật người Trương Khác muốn đẩy y xuống giường, thấy y nhắm mắt, mặt mang vẻ mỏi mệt không che dấu được, lòng mềm xuống.
Tôn Tĩnh Mông xuống giường, tới bên chân Trương Khác, cởi giày cho y, rồi ôm chân y đặt nằm lại ngăn ngắn, kéo chăn đắp lên người y, cả quá trình động tác cẩn thận nhẹ nhàng, như tân nương chăm sóc chồng say rượu, chu đáo trìu mến.
Xong xuôi rồi Tôn Tĩnh Mông lại nhặt tài liệu lên, dựa vào đầu giường, lặng lẽ lật xem tài liệu.
Có lẽ gì giường thơm của mỹ nhân, cũng có lẽ vì có mỹ nhân làm bạn bên cạnh, Trương Khác ngủ rất thoải mái, tỉnh dậy mệt mỏi đã tan biến, lúc này trời đã sáng hẳn rồi.
Thấy Trương Khác tỉnh dậy tinh thần khôi phục hoàn toàn, Tôn Tĩnh Mông đuổi y xuống dưới nhà làm cơm cho mình, để tiện chăm sóc chị gái mới sinh con, cũng là tiện cho công việc, Tôn Tĩnh Mông hiện là trợ lý của Tôn Tĩnh Hương, cho nên Tôn Tĩnh Mông dọn luôn đồ vào nhà Diệp Kiến Bân, ở trong tiểu lâu độc lập sát núi. Trương Khác lục lọi trong cái tủ lạnh trống trải mới kiếm được một miếng thịt bỏ đông lạnh, ít khoai tây, cà ri, thế là nấu cơm cà ri bò.