Quan Lộ Thương Đồ

chương 1373: tới gặp giang tĩnh hàm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dương Dung Bình nghe thế lòng giật đánh thót, hiện chip ESS của Cẩm Hồ hoàn toàn lũng đoạn thị trường di động giá rẻ, nếu như Cẩm Hồ mở cửa cho Di Động, vậy Liên Thông không còn ưu thế nào ở thị trường mạng GSM nữa, vội nói: - Hiện Di Động chiếm % thị phần rồi, nếu để bọn họ thêm lớn mạnh, không phải chuyện tốt cho nhà cung cấp thiết bị như Ái Đạt và Liên Tín. Năm ngoái chúng ta hợp tác vui vẻ, năm nay phải tăng cường hợp tác hơn nữa mới đúng.

Trương Khác nghe được câu này mớ nói: - Hay là giám đốc Dương nói kế hoạch của Liên Thông, để tôi và giám đốc Tiêu suy nghĩ xem phải tăng cường hợp tác thế nào.

Kế hoạch của Liên Thông không có gì bất ngờ, tiếp tục công trình kỳ hai của mạng CDMA, sau khi hoàn thành tùy tình huống mở rộng hoặc nâng cấp, ngoài ra vẫn mở rộng mạng GSM, đông thời mong nhà cung cấp thiết bị đưa ra di động sử dụng hai sim GSM lần CDMA, để người dùng có thể tận dụng mạng GSM khi không có tín hiệu CDMA hoặc ngược lại.

Dương Dung Bình giới thiệu xong, nói: - Mong được Khác thiếu gia chỉ giáo.

- Không dám chỉ giáo. Trương Khác lắc đầu: - Có điều tôi có câu hỏi này, từ góc độ người dùng, thì CDMA và GPRS cái nào tốt hơn.

Cdma và GPRS có tốc độ lên mạng không khác nhau là bao, dù có nhiều cái lợi hơn, nhưng với người dùng binh thường mà nói chẳng khác gì, điều này Dương Dung Bình tin Trương Khác sớm biết quá rõ.

Thấy Dương Dung Bình không nói, Trương Khác tiếp tục: - Di động hai sim là phải thêm một chip, chi phí ít nhất sẽ cao hơn di động GPRS từ - đồng, nếu như tôi là người dùng không nhìn ra lý do phải bỏ thêm tiền mua lấy công năng tương tự, số tiền này để Liên Thông trợ cấp sẽ là gánh nặng không nhỏ.

Liên Thông đúng là có kế hoạch này, chi phí trợ cấp tới mấy trăm triệu, sau đó dựa vào dịch vụ kiếm lại, Dương Dung Bình cười khổ: - Khác thiếu gia có cao kiến gì?

Trương Khác nghiêm túc: - Liên Thông có nghĩ tới khả năng nâng cấp thẳng lên CDMALX không? Theo tôi biết chi phí nâng cấp hơn %, xây dựng cũng không phức tạp, nhưng cho phép tốc độ lên mạng nhanh gấp mấy lần, đó là kỹ thuật đi đầu. Chỉ có thể người dùng mới thấy mua một cái di động đắt tiền mới đáng. Di Động muốn đối kháng chỉ có thể thăng cấp lên EDGE, ít nhất tốt một năm rưỡi, đủ cho Liên Thông làm rất nhiều việc.

Dương Dung Bình trầm tư, đúng là nâng cấp không khó, Liên Thông có kế hoạch cuối năm nay hoặc đầu năm sau nâng cấp, nếu làm ngay tới giữa năm là xong, dự toán sẽ tăng lên thêm - tỷ, nhưng nếu không cần phải bù đắp cho di động di động mạng CDMA nữa, tức là chỉ cần bỏ thêm chừng tỷ, thêm vào CDMALX có nhiều dịch vụ hơn, thu hồi vốn nhanh hơn.

Dương Dung Bình mắt sáng lên, có điều kế hoạch này đâu có lợi ích gì cho Ái Đạt? Nên nghi hoặc nhìn Trương Khác.

Trương Khác lộ đề: - Ái Đạt đang phát triển chiếc di động phát huy hoàn toàn công năng của mạng tốc độ cao.

Tiêu Thụy Dân giật mình, chênh lệch với Ái Đạt ngày càng lớn rồi, thảo náo họ khảng khái chi sẻ kỹ thuật di động âm nhạc, sau này hạ bệ Cát Kiến Đức, nhất định phải chỉnh hợp lực lượng kỹ thuật của Hoa Hạ.

Dương Dung Bình vỡ lẽ: - Tôi nhất định về thảo luận kiến nghị của Khác thiếu gia, còn về chuyện di động đặt làm.

Trương Khác cười: - Liên Tín, Cao Khoa KV và Ái Đạt có thể ký hiệp nghị cung cấp dài hạn, tôi nghĩ lúc đó năng lực sản xuất của Ái Đạt mạnh tới đâu cũng không đủ dùng rồi.

Ăn cơm xong, Tiêu Thụy Dân dứt khoát mời Trương Khác đi chơi, Dương Dung Bình biết ông ta có chuyện muốn bàn với Trương Khác nên không theo. Đỗ Phi vừa bàn bạc xong việc thu mua nghiệp vụ quán nét ở Kiến Nghiệp, còn muốn bàn luôn việc mua quán nét ở Văn Chu, nên cùng Mông Nhạc đi theo Dương Dung Bình và Thành Ánh Hà.

Chỉ còn lại ba người Tiêu Thụy Dân, Trương Khác Hứa Tư,bọn họ tới thẳng CLB Trường An.

Clb Trường An luôn là nơi giải trí đỉnh cấp của Trung Quốc, tố chất nhân viên rất tốt, thấy ba bọn họ đi bộ tới chẳng hề ngạc nhiên, nhiệt tình tới chào hỏi, Trương Khác lần đầu tới đây, Tiêu Thụy Dân dẫn hai bọn họ đi xem Kim Loan Điện ở đại sảnh, thấy Trương Khác không hứng thú gì, liền đưa họ tới quán bar.

Ba bọn họ chọn nơi yên tĩnh ngồi xuống, đợi phục vụ đi rồi Tiêu Thụy Dân mới nói: - Nghe nói ở bộ thương mại có người bảo vệ Cát Kiến Đức, ít nhất sẽ để ông ta ở lại vị trí bí thư đảng. Có kẻ phá thối ở đằng sau, tôi không giấu gì Khác thiếu gia, cho dù tôi có lên phó tổng giám đốc cũng chẳng làm được gì, hiện tôi nói gì cũng chỉ là sướng miệng thôi.

Trương Khác trầm ngâm một chút nói: - Cát Kiến Đức ở lại điện tử Hoa Hạ đúng là đáng ghét, có điều người bên trên cũng chẳng phải mù. Nếu giám đốc Tiêu ở bên đó không vui, tới Ái Đạt đi, một phó vị trí phó tổng giám đốc là chắn chắn trong tay.

Tiêu Thụy Dân nghe thế không nói thêm nữa, bắt đầu thảo luận chuyện hợp tác năm sau. Biết Hứa Tư khả năng sẽ ở lại Bắc Kinh lâu dài, khuyên cô làm thể hội viên ở Bắc Kinh rồi rời đi.

Sáng ngày hôm sau Trương Khác nhận được điện thoại của thư ký của Giang Tĩnh Hàm, hẹn y buổi trưa tới nhà ăn cơm, Giang Tĩnh Hàm sau khi nghỉ hưu liền chuyển vào Trung Nam Hải, hiện ở tại Hương Sơn, đường không gần, Giang Tĩnh Hàm hẹn thời gian phái lái xe tới đón. Trương Khác không ngờ sớm gặp được Giang Tĩnh Hàm như thế, vội cùng Hứa Tư đi mua ít quà chút tết.

Xe của Giang Tĩnh Hàm là một chiếc Hồng Kỳ kiểu mới, mang đậm phong cách của Lincoln, ngồi vào trong hết sức rộng rãi, Hứa Tư hơi căng thẳng, ngồi co ro trong góc, hai tay nắm chặt đầu gối, mắt thất thần.

Trương Khác nắm lấy hai tay cô, nói: - Chị đừng cằng thẳng, Giang lão rất hiền hòa. Sau đó kể chuyện lần đầu tiên gặp mặt Giang Tĩnh Hàm cho cô nghe, mới làm Hứa Tư thả lỏng một chút.

Khác với mùa thu lá đỏ đầy núi, Hương Sơn vào mùa đông mang phong cảnh khác hẳn, cây tùng bách vươn cao thẳng tắp, mang tới cho Hương Sơn một không khí yên tĩnh trang nghiêm, xe vòng qua mấy chỗ rẽ, qua mấy trạm kiểm soát, đỗ lại phía trước tiểu viện, lái xe dẫn Trương Khác và Hứa Tư vào sân.

Giang Tĩnh Hàm đang nằm phơi nắng ở trong sân, bên cạnh có một phụ nữ trung niên ngồi gọi hoa qua, thấy bọn họ đi vào, Giang Tĩnh Hàm vui vẻ vẫy tay gọi tới ngồi bên cạnh: - Tiểu Trương tới đó hả? Đây là con gái lớn Giang Bình Chi của ta.

Trương Khác và Hứa Tư đi tới cung kính khom mình chào: - Chúc Giang lão, giáo sư Giang năm mới vui vẻ. Đưa quà cho Giang Bình Chi, mặc dù chưa gặp nhau bao giờ, có điều Trương Khác sớm nghe ngóng rõ ràng con gái lớn của Giang Tĩnh Hàm công tác ở Đại học nông nghiệp Bắc Kinh, là người con duy nhất ở bên cạnh ông ta.

Trương Khác giới thiệu Hứa Tư, Giang Tĩnh Hàm hiền từ nhìn cô một lúc gật gù nói: - Cháu là Hứa Tư đó hả? Ta biết chuyện của cháu rồi, cháu là cô gái tốt.

Hứa Tư nghe thấy lời này, sợi giây bó chặt quanh trái tim đứt tung, người loạng choạng, mắt không kìm được đỏ lên, Trương Khác khe khẽ vô lưng cô, Hứa Tư nỗ lực khống chế tình cảm của mình, cúi người thật sâu: - Cám ơn Giang lão. Giang Bình Chi đưa cho Hứa Tư chén trà, Hứa Tư cám ơn, ngồi xuống bên cạnh trò chuyện với bà.

Có câu nói này của Giang Tĩnh Hàm là Trương Khác hoàn toàn yên tâm rồi, sự bức bối khó chịu trong lòng mấy ngày qua đều tan đi, Trương Khác không hề sợ Giang Mẫn Chi hạn chế Cẩm Hồ, ông ta cứ thoải mái ghét Cẩm Hồ cả đời, lo lắng duy nhất là cho Hứa Tư bị tổn thương, hiện giờ lo lắng tan biến sạch, thoải mái nói chuyện với Giang Tĩnh Hàm. Công trình kỳ một của cảng Đông Sơn năm nay sẽ xong, hai ngày trước Giang Tĩnh Hàm được người ở Tân Đình tới báo cáo, hai người bắt đầu câu chuyện ở đó.

Tính cả ăn cơm, Trương Khác và Hưa Tư ở nhà Giang Tĩnh Hàn hơn ba tiếng mới đi, lên xe rồi mới thầm cảm khái, mấy ngày qua liên tục có những cuộc nói chuyện dài, nhưng cuộc nói chuyện hôm nay là thoải mái cởi mở nhất, bản lĩnh nắm bắt lòng người của những người này mình có sống hai đời cũng không ít, cũng tiếc khí độ lòng dạ của thế hệ trước thật khó sánh bằng, những người như thế hiện càng ít rồi. Hứa Tư thấy y lắc đầu, có chút lo lắng, Trương Khác vuốt má cô: - Chị thấy mình khẩn trương thừa chưa, Giang lão rất hiền mà.

Hứa Tư gật đầu: - Đúng vậy, giáo sư Giang cũng thế, tôi đã nhận lời giúp cô ấy thiết kế nhà, cô ấy còn cổ vũ tôi tham gia cạnh tranh thiết kế khu nhà mới cho ĐH Nông nghiệp đấy.

Trương Khác mừng lắm: - Tốt quá, như thế tới Bắc Kinh cũng không làm chị phải bỏ nghiệp vụ của mình rồi.

Truyện Chữ Hay