Quản Lí Hàng Đầu

chương 20: dẫm hoặc bị dẫm (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch bởi nhóm East of Eden.

--------------------------------------

Tức giận xong tôi bình tĩnh lại, lúc này tôi thấy tình huống này rất thú vị.

Có kẻ đang nhằm vào minh tinh Sung Dowon.

Và công ty W&U lẫn bản thân anh ta đều không biết.

Tất cả chuyện này như thể tôi chỉ cần nằm ườn ra với một bên tay chống cằm, là có thể chứng kiến hết mọi cảnh hành động sắp diễn ra vậy? Và tôi còn biết hướng đi của nó ra sao cơ.

Đương nhiên phần hấp dẫn nhất là không như xem phim, tôi có thể tham gia cuộc chiến này.

Trước hết hãy đợi sự kiện diễn ra rồi hãy nói, nếu tôi nói chuyện này với mọi người, họ sẽ bảo tôi bị ảo tưởng mất.

Còn về phần tương lai thì… tôi cần phải xem thêm.

Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể biết hết mọi thông tin về vụ scandal này, và nếu có thể, tôi sẽ tự tay mình chi phối trò chơi này.

Hiện tại tạm chăm cho Neptune trước vậy.

Sau khi bố trí lại suy nghĩ và quay về phòng phỏng vấn, sếp Hyunjo cho tôi ánh mắt chào mừng.

“Chứng buồn nôn của cậu thế nào rồi?”

“Em ổn rồi sếp.”

“Khi nào cơ thể cậu thấy không ổn thì cứ báo tôi, tôi sẽ cho cậu thêm đồ ăn bổ sung năng lượng. Nhắc lại là cậu không được quyền ngất đâu đấy.”

…ừ, tôi cần phải sống sót để làm quản lí Sung Dowon nữa.

“Bây giờ là câu hỏi cuối”

“Vâng!”

Khuôn mặt ủ rũ của các cô gái tươi tắn hẳn lên khi nghe lời Nhà sản xuất Joontae nói. Mới nãy họ còn rất năng động sau một đêm kia mà, rốt cuộc các em ấy đã trải qua gì trong buổi phỏng vấn này thế?

“Lúc phỏng vấn nhóm Mèo Ngào Đường, anh có rằng em Seoyoung đánh lẽ sẽ là thành viên nhóm họ.”

Seoyoung đón nhận chủ đề khó nói cắn môi mình lại.

“Đúng vậy ạ… chúng em từng được huấn luyện chung ở một công ty.”

“Và anh thấy Mèo Ngào Đường có vẻ rất buồn khi thấy em tới W&U.”

“Thật ư?”

“Đương nhiên rồi, họ bảo anh rằng họ thông cảm cho em dù rất buồn. Dù công ty của Mèo Ngào Đường cũng không phải nhỏ nhưng so với W&U thì có hơi… Tuy thế, bộ em không thấy ganh tỵ với Mèo Ngào Đường mà em bỏ khi họ trở nên nổi tiếng hơn Neptune ư? Có bao giờ em hối hận quyết định của mình không?”

Chà, Seoyoung, cô gái đã phản bội đồng nghiệp thân thương của mình để tới một công ty lớn hơn nhưng lại ghen tỵ vì họ thành công hơn cô ấy, hình như đây là hình tượng nhân vật

họ đang cố xây dựng cho Seoyoung vậy. Thử nghĩ đến số bình luận sẽ nhảy vào theo dõi drama này sẽ nhiều thế nào đi, một đống luôn ấy.

Khi tôi nhìn qua kế bên, tôi thấy tiền bối Hyunjo đang lo lắng rung chân anh ấy.

Quay lại bên phỏng vấn, Seoyoung đã cố gắng bĩnh tĩnh nhất có thể và trả lời:

“Đầu tiên, em không có bỏ họ.”

“Ồ?”

“Em không biết có phải do mình xui xẻo hay không mà hồi em vẫn còn là thực tập sinh, buổi ra mắt của em bị hoãn rất nhiều lần. Và vì em còn nghe tin đồn rằng Mèo Ngào Đường sẽ giải thể trước khi được công bố nên khi nhận được cuộc gọi từ W&U, em qua đó làm. Rốt cuộc thì họ vẫn ra mắt và điều đó làm em khá bất ngờ.”

“À… là thế sao? Thế thì vụ hiểu nhầm với công ty thì sao?”

“Em không hề ganh tỵ vì độ nổi tiếng của họ, song em còn thấy vui cho họ cơ. Tuy nhiên em cũng không hối hận khi vào nhóm Neptune. Vì ở đó có chị Taehee, Lj và Songha là những thành viên tuyệt vời.”

Sếp Hyunjo ra tính hiệu ‘OK’ với ngón tay cái của ổng và khi buổi phỏng vấn kết thúc, sếp nhanh chóng bắt chuyện với Nhà sản xuất Joontae và từ tốn hỏi.

“Ngài sản xuất à, tôi nhớ đã nhờ Ngài đừng tham dò quá khứ của Seoyoung cơ mà.”

“Đừng lo, tuy tôi có hơi phóng đại để câu view nhưng ta sé không nói dối, ta có rẻ rúng đến thế.”

Chà, anh ta có thể không nói dối, nhưng anh ta vẫn có thể không kể hết sự thật.

Khoan, đừng bảo tôi vì Seoyoung mà nhóm Neptuen bị chỉ trích đi?

Vì tôi chỉ biết một góc nhỏ của tương lai, tôi thấy bản thân càng trở nên đa nghi hơn.

Một khi cuộc phỏng vấn kết thúc, nhà soạn kịch bản trẻ nhất mà tôi gặp ở buổi gặp mặt dẫn chúng tôi tới phòng nghỉ. Có vẻ như các nhóm khác cũng đã tới vì tôi có thấy các thanh thiếu niên đẹp trai, xinh gái đứng ở sảnh ra vào.

“Và đây chính là phòng nghỉ cho nhóm Neptune.”

Vừa nói nhà soạn kịch bạn đứng trước cửa để tránh ánh nhìn của chúng tôi.

Vì trên cửa có tận hai cái tên, một cái là Neptune, cái còn lại là Mèo Ngào Đường.

Mấy người này đùa tôi à?

“Xin lỗi mọi người nhưng hôm nay thiếu phòng… mà cũng đừng lo, mọi người chỉ dùng chung một ngày thôi.”

Ý anh là thật sự công ty lớn lại thiếu phòng, hay mấy người muốn nghe Neptune và Mèo Ngào Đường cãi nhau sau khi đẩy họ vào chung một phòng?

“Chậc, nếu thế thì chịu thôi.” - Sếp Hyunjo mở cửa với biểu hiện mệt mỏi trên mặt.

“Xin chào!”

“Chào nhé, Seoyoung!”

Ồ?

Đây là cô gái tôi thấy ở buổi phát sóng âm nhạc đi ra chào.

Và mấy các phản ứng lố lăng kia là sao?

Để đáp lại,

Seoyoung cũng tỏ vẻ bất ngờ với lời chào muộn.

“Ây…chào mọi người.”

“Tụi mình vui lắm khi biết Neptune sẽ cùng tham gia đó, Thậm chí tụi tui còn định gọi bà nhưng không làm, tại sợ bà bận, nhưng giờ thì khác rồi, chúng ta sẽ gặp mặt thường xuyên nha!”

Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô gái đang nói là trưởng nhóm Mèo Ngào Đường thì phải? Hình như cô ấy có tên là Saebyeol?

Cô ấy cũng có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu với nét quyến rũ như Seoyoung vậy.

Tôi đang tò mò vì sao họ phải phản ứng thái quá như vậy thì gã soạn kịch bản trẻ nhất đến nhắc.

“Ở đây có camera được gắn trong phòng nên nếu các em cần thay đồ thì đến phòng riêng thay nha.”

À há.

“Tụi anh chỉ muốn ghi lại một chút thói quen thường nhật của các em thôi nên không cần để ý camera lắm đâu.”

Sau khi an ủi chúng tôi với lí do mà thậm chí con nít còn không tin, anh ta rời đi.

Do camera ghi hình nhóm Mèo Ngào Đường và Neptune chào hỏi lẫn nhau, nên họ chỉ dám buôn chuyện sợ về chuyện gần đây. Và khi các nhóm về hết thì chúng tôi đi ra hành lang để giới thiệu bản thân trước khi quay phim.

Hành lang lúc này đã náo nhiệt hẳn với âm thanh mọi người chào hỏi lẫn nhau. Và vì ở đây có quá nhiều học sinh, tôi cảm thấy nơi này như sân trường vậy. Nhắc lại thì người lớn nhất ở đây mới 25 còn người nhỏ nhất nếu tôi nhớ không làm thì mới 17.

Thông tường thì đây sẽ là tám nhóm được chọn ra trong mỗi mười nhóm mới hàng năm.

Nói khách quan hơn thì họ đều là những ngôi sao đầy tiềm năng nhưng vì đứng cuối chuỗi quyền lực trong ngành âm nhạc, đó đều là những kẻ thèm khát quyền lực nhất.

Có lẽ do điều này nên rất nhiều đứa không cư xử đúng với tuổi. Trên mặt thì gắn một nụ cười giả tạo, làm màu rằng các em ấy lo lắng không đạt được điểm cao do thiếu thời gian tập luyện nhưng trong tâm, họ đang so bì nhau, cảnh giác lẫn nhau, ghen tỵ và coi thường người khác.

Dù điều là những tân binh, vẫn có sự khác biệt giữa các tân binh với nhau.

Những người có danh tiếng hơn thì sẽ được bu lại như Mèo Ngào Đường kế bên chúng tôi, còn ngược lại thì là nhóm bị bơ chúng tôi. Chỉ nhạt nhẽo chào hỏi qua lại, không ai ở lại trò chuyện thêm hết.

Và vì thời gian là có hạn, rất nhiều người cố gắn bám vào người khác, những người sẽ là đối tượng tốt để giúp đỡ họ.

Được chụp ảnh với người nổi tưởng sẽ được hưởng lây, và nếu cả hai kết bạn được thì nhóm còn lại sẽ được nổi danh hơn.

Nên những người như thế thường sẽ được nổi tiếng.

Ngược lại với họ thì Neptune xuất hiện trễ, nên các em ấy lại bị đối xử như đi cửa sau vào vậy. Dù đều là những idol nhưng trong ánh mắt các thanh thiếu niên này, không phải ai cũng thân thiện.

Chà, chuyện này cũng là lẽ thường thôi.

Nhờ vô mấy tờ giấy Nhà sản xuất Joontae đọc cho chúng tôi, tôi có thể hiểu là đa số các nhóm ở đây đều nghĩ xấu về Neptune.

Dù đã biết trước nhưng vì cảm giác quá khác với việc được nghe người ta kể, các cô gái, sếp Hyunjo và mặt tên phản bội không hề đẹp.

Còn tôi thì vẫn giữ khuôn mặt vô cảm để không quá nổi bật…

Và nếu tôi nói thật thì tôi thấy trường hợp này khá hài hước.

Vì tôi đã biết album tiếp theo của Neptune sẽ thành công nên nếu các em ấy có bị so sánh với độ nổi tiếng của các nhóm kia thì nó sẽ như bóng bowling với bóng tennis vậy.

Nên từ tìm kiếm tổng hợp của tôi thì tôi biết không có nhóm nào ở đây từng vào top 10 hay vượt lên hết.

Tuy đây không phải chuyên môn của tôi nhưng tôi biết muốn đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc đâu phải dễ.

Cứ chờ đến khi các em ấy giành được hạng đầu bảng xếp hạng âm nhạc đi, vì khi đó, sẽ không ai có thể coi họ là cái nhóm vô danh hay lũ tân bi dùng lại nữa.

Cơ mà vẫn có nhiều bản từng nổi một lần rồi biến mất không dấu vết, nhưng vì Giám đốc Park nói ‘Bản hit đầu tiên của Neptune’ thì tôi chắc chắn sẽ có ít nhất bài thứ hai.

Nói chung trừ khi họ giành được hạng đầu cho bản xếp hạng mới có thể ngang hàng với Neptune.

Thế nên với vị trí biết hết mọi chuyện, tôi có thể xem biểu hiện của cái đám này rất trẩu tre.

Họ càng coi thường và bơ Neptune thế nào thì tôi càng mong được xem phản ứng của họ khi vị trí bảng xếp hạng mở ra.

“Fufufu.”

“Chuyện gì buồn cười thế oppa? Em như vừa rơi vào vòng quay kẻ thù vậy.”

Seoyoung chọc vào lưng tôi và thì thầm.

“Anh chỉ thấy thú vị thôi.”

“Về gì?”

“Về phản ứng của mọi người.”

“...Phải nói, đôi khi oppa này lạ quá.”

Dù cho có nhiều lần tôi xém chết vì tức nhưng nhìn chung, khả năng nhìn thấu tương lai của tôi vẫn tốt.

Dù đây là lần ghi hình đầu tiên , giám khảo không hề tham dự. Thay vào đó nhân viên tới nói rằng đây sẽ là cuộc gặp mặt trước nhiệm vụ đầu tiên và đẩy tất cả idol lên sân khấu. Cứ như trận đấu ngầm dưới lớp giới thiệu và hỏi thăm vậy và sau đó, họ lại phỏng vấn thêm với nhân viên.

Vì mệt mỏi lẫn thành viên Neptune và quản lí chúng tôi đều mệt mỏi,

Khi chúng tôi nhận được nhiệm vụ đầu tiên. Đó là yêu cầu hát nhóm với mỗi nhóm sẽ biểu diễn bài hát của họ trước giám khảo bao gồm; một MC từng là ca sĩ hát đơn, đội trưởng một nhóm nhảy, một nhà sản xuất gần đây và một nhạc sĩ mới nổi.

Tôi tưởng họ ít nhất cũng cho MR và ý tôi nhắc tới MR nghĩa là nhạc nền nhưng vì họ bảo phải hát không, nên tất cả các đội điều hoảng loạn. Họ còn nói cái này để xem nhịp điệu và khả năng hát của các idol

Dù rủi ro cao nhưng nhiệm vụ lần này cũng đáng, dù vì đây sẽ là cơ hội để các cô gái có thể quảng bá bài hát của mình. Nếu khán giả thích bài hát mà không có nhạc nền thì sẽ có nhiều người chịu tìm hiểu và đến mua đĩa nhạc hơn.

Tuy nhiên nếu họ thất bại, bài hát đó sẽ vĩnh viễn là vết nhơ trong quá khứ của họ.

Ngay khi buổi ghi hình kết thúc, các cô gái cũng không về nhà mà nhốt mình trong phòng tập hát của công ty. Sự kiên định của họ thật đáng kinh ngạc, thậm chí họ còn bỏ bữa nên tôi phải tự thân mang tới đồ ăn cho họ.

Thế là tôi một lần nữa tới văn phòng.

Trên đường đi tôi có gặp hai người, một nhìn hơi quen người còn lại thì tôi biết rất nhiều.

Đó là Son Chaeyeong và quản lý cô ấy, người mà tôi mấy hôm trước đã gặp chung với dội PR, sếp Jo.

Cả hai đều ngồi ở băng ghế lầu bốn trong khi sếp Jo đang mê mẩn nói chuyện với sắp giấy A4 hai bên tay còn Son Chaeyeong thì đeo mắt kính và có vẻ ngán ngấy với câu chuyện của sếp Jo.

Đó đúng là Son Chaeyeong rồi, người tôi chỉ từng thấy trên TV và rạp chiếu, người mà luôn đi đôi với khái niệm ngây thơ, Son Chaeyeong.

Tôi có nên đi tới kết thân không?

Trong lúc tôi còn đang lơ ngơ nghĩ bậy thì sếp Jo quất tay anh ấy.

“Này Bokdongee của Đội quản lí 3!”

“... Em á?”

“Ừ cậu đấy, đến đây nói chuyện chút nào.”

Ặc, bộ mặt tôi lộ rõ chuyện tôi muốn đến nói chuyện với họ lắm à?

Và khi tôi rụt rè đi tới thì sếp Jo đưa tôi hai chồng giấy A4.

Cái gì đây? Đống giấy này dày quá.

Và khi tôi tôi nhìn vào bìa giấy thì tôi thấy một cái tựa được viết phía trên.Đừng bảo tôi đây là kịch bản phim drama đi?

Tôi nhanh chóng mở chúng ra và sau khi lật qua vài trang tôi cần chắc chắn đây là tóm tắt phim. Cả hai đều chưa công chiếu, nóng như bánh mì mới ra lò luôn. Ở trang phìa còn ghi cả tựa đề và tên của đạo diễn và người soạn kịch bản. Sau đó là một dàn ý ghi chú về nhân vật và bản tóm tắt sơ phía dưới.

Giá mà tôi được đọc chúng kỹ hơn. Không, tôi phải đọc được chúng.

Nhưng tại sao sếp Jo lại giao thứu này cho tôi?

“Một cái sẽ được công chiếu trên PBS, vào thứ tư và thứ hai còn cái còn lại là của IBC, chiếu vào Thứ tư và thứ năm hàng tuần. Cậu có thể thấy cả hai đều trùng ngày thứ tư nên chúng ta chỉ có thể chọn một, có điều là chi phí cho đạo diễn và biên kịch là như nhau

chúng ta biết bộ mà mình không chọn sẽ có lượt xem cao hơn thì sẽ tức lắm, đây là một lựa chọn rắc rối nhỉ?”

“Vâng, em cũng nghĩ vậy.”

Đây là lí do vì sao thiết yếu cho các quản lí và diễn viên phải có đôi mắt tinh người. Vì từ đây sẽ sinh ra các trường hợp các diễn viên không may bỏ qua các dự án ăn khách và một số khác lại đóng vai không ngờ tới và trở thành ngôi sao màn bạc.

Vả lại không ai biết được bộ phim nào sẽ được đón nhận và bộ nào sẽ chết nên đương nhiên họ sẽ gặp rắc rối khi chọn dự án phim rồi.

“Tôi muốn nhờ cậu như nhờ thầy bói tarot đoán vận vậy, nên đừng ngại mà chọn một đi.”

“Hả?”

“Cậu nghĩ cái nào sẽ thành công hơn?”

------------------------------------

Chương 20 đến đây là hết. Cảm ơn vì đã đọc và chúc các bạn một ngày vui vẻ.

Truyện Chữ Hay